Chương trước
Chương sau
Mạc Tiểu Thất người này cho Dương Khai có cảm giác thần bí! Hắn mơ hồ cảm thấy được sự đơn thuần cùng ngây thơ mà đối phương biểu hiện ra đều là ngụy trang, nhưng làm thế nào cũng không tìm được sơ hở. Hơn nữa từ trình độ nàng xuất thủ hào phóng cùng nắm giữ bí thuật ẩn núp xem ra, lai lịch của nàng chỉ sợ cũng có chút không giống bình thường. Bên trong nhẫn không gian của Hư Vương Cảnh bình thường làm sao có thể chứa đựng nhiều bí bảo cấp Hư Vương như vậy. Hơn nữa mỗi một loại cấp bậc bất phàm, nhất là trên bản thân nàng, từng cổ lực lượng dao động cường đại như ẩn như hiện, hiển nhiên cũng mang không ít bí bảo cường lực.

Thiếu nữ này tuyệt đối có lai lịch, hơn nữa lai lịch cũng không nhỏ. Điều này làm cho Dương Khai từ đầu đến cuối để ý tới nàng. Tuy nhiên bây giờ nàng nếu nói có biện pháp đối phó con chim lửa đó, Dương Khai ngược lại cũng tin 7, 8 phần. Ăn của người thì mở miệng nói cho người, lấy của người ta thì khó mà thẳng tay với người ta được, Dương Khai tuy rằng không muốn tham gia vào chuyện nơi đây của Ngọc Thanh Sơn, nhưng dù sao nhận chỗ tốt của người ta, lại giữa đường thối lui như vậy cũng có chút không xong, cho nên chỉ có thể một đường đi tới chỗ tối rồi. - Tiểu Thất cô nương, cô nương nói có thủ đoạn có thể đối phó con chim lửa đó, vậy có thể nói rõ cặn kẽ hay không? Dù sao súc sinh kia thực lực không tầm thường, chúng ta đích thực không muốn theo đuôi người khác. Từ Thanh có chút băn khoăn hỏi han. Vu Nhược Mai gật đầu giống vậy, đồng ý quan điểm của Từ Thanh. Mạc Tiểu Thất cau mày lại, có chút dáng vẻ đắn đo, một hồi lâu nàng mới như quyết định, mở miệng đáp: - Ta không tiện nhiều lời cặn kẽ, nhưng trên tay ta có một món bí bảo khắc chế lực lượng của nó. Chư vị xin hãy tin tưởng ta. Ta sẽ không để cho các ngươi đi làm chuyện quá nguy hiểm. Nghe vậy, Từ Thanh cùng Vu Nhược Mai liếc nhau, hơi gật đầu. Từ Thanh cười nói: - Nếu Tiểu Thất cô nương nói như vậy, Từ mỗ cũng không hỏi thêm nữa, chỉ hy vọng đến lúc đó Tiểu Thất cô nương nhất định phải thành công là được. - Không thành vấn đề, cứ để đó cho ta. Mạc Tiểu Thất nghe vậy mừng rỡ, vỗ vỗ bộ ngực, một bộ dáng đảm nhiệm nhiều việc: - Như vậy bây giờ truy lùng vị trí của nó đi, tuy rằng không biết nó hiện đang ở nơi nào, nhưng theo dấu vết tìm kiếm, nhất định là có thể tìm được. Khi nói chuyện, nàng lần nữa phía trước dẫn đường đi. Một đường xâm nhập vào bên trong, đi ước chừng hơn một canh giờ, đoàn người trong không khí khẩn trương bất an, Mạc Tiểu Thất lại lần nữa dừng lại bước chân. Dấu vết phía trước bỗng nhiên biến mất.

Đang lúc nàng chau mày, muốn lần nữa tìm đầu mối. Một cỗ lực lượng không phải tầm thường chợt thoải mái đi ra từ một chỗ. Lực lượng kia nóng nảy vô cùng. Nó vừa xuất hiện liền khiến nhiệt độ trong không khí tăng thẳng lên. Cây cối xanh tươi bốn phía bị sự ảnh hưởng cực nóng này trong phút chốc trở nên khô héo cạn kiệt, ngay sau đó đốt cháy. - Cẩn thận! Dương Khai vội vàng khẽ quát một tiếng. Cũng không cần hắn nhắc nhở, bốn người ở đây toàn bộ đều là Hư Vương tam tầng cảnh võ giả, vô cùng nhạy cảm đối với lực lượng triều tịch phập phồng. Ngay lúc dao động nóng rực truyền đến, bốn người cũng đã tránh ra các phương hướng khác nhau.

Hô... Ngọn lửa tối đen như mực có kích thước vào khoảng chậu rửa mặt, trực tiếp đánh vào chỗ vị trí của mọi người, khiến một mảnh địa phương đó hoàn toàn biến thành đất khô cằn. Hắc viêm hừng hực thiêu đốt, dường như vĩnh viễn cũng sẽ không dập tắt vậy. Vô luận là màu sắc thâm u hay là sát thương kinh khủng cũng làm cho người không khỏi hơi biến sắc mặt. - Quả nhiên ở chỗ này! Mạc Tiểu Thất chẳng những không sợ hãi, ngược lại vui mừng quá đỗi, trên gương mặt mềm mại tràn đầy vẻ mặt vui mừng nhảy nhót, chăm chú nhìn một vị trí nào đó. Trên vị trí đó, một con quái điểu ước chừng chiều dài khoảng một trượng, toàn thân bày biện ra lửa màu đỏ. Hai tròng mắt lộ hung quang nhìn bốn người. Nó phảng phất như được luyện chế thành từ ngọn lửa. Ngọn lửa nóng rực thiêu đốt bên ngoài thân, kéo đuôi cánh thật dài, bề ngoài hùng vĩ tráng lệ, giống như hỏa chi tinh linh vậy. - Lưu Viêm? Dương Khai nhìn sửng sốt. Con chim lửa bỗng nhiên xuất hiện chỉ nhìn từ ngoại hình, quả thực cùng một khuôn mẫu khắc ra từ bản thể của Lưu Viêm. Nhưng hắn rất nhanh đã hiểu rõ, hỏa điểu trước mắt không phải Lưu Viêm. Bởi vì nó mặc dù thoạt nhìn như thế nào đi nữa như là ngọn lửa luyện chế thành, lại vẫn là sự tồn tại sinh động, hơn nữa... Dương Khai còn mơ hồ cảm nhận được một cỗ uy áp nhàn nhạt từ trong cơ thể của nó. Đó là một loại lực lượng nói không rõ, mạnh như mình ở trước mặt nó cũng có chút cảm giác khiếp sợ bất an. - Khốn kiếp a, người nào tung tin vịt nói vật này là một con khí linh chứ? Từ Thanh ở một bên hùng hùng hổ hổ, vô cùng phẫn uất. Trước đó ở ngoài Ngọc Thanh Sơn, rất nhiều võ giả tung tin vịt trên núi có một con khí linh sinh ra linh trí, do đó mới đưa đến vô số người đi đến. Nhưng trước mắt xem ra rõ ràng không phải như thế, cũng không biết rốt cuộc là người nào có mắt không tròng khốn kiếp truyền ra ngoài tin tức như vậy. Tuy nhiên bây giờ truy cứu những điều này đã không có chút ý nghĩa nào.

- Lại tới nữa! Vu Nhược Mai hét lên một tiếng, thân thể mềm mại vụt qua, lộ ra một mảnh tàn ảnh, chợt né tránh ở tại chỗ. Ngay sau đó, một đoàn ngọn lửa đen kịt đánh vào trước vị trí nàng đang đứng. Chờ đến sau khi Vu Nhược Mai lộ ra thân ảnh từ một hướng khác, gương mặt lòng vẫn còn sợ hãi. Nàng có thể tinh tường cảm nhận được trong Hắc viêm đó tích chứa lực sát thương cường đại. Nếu không cẩn thận bị lây dính lên người, chỉ sợ kết quả cũng không tốt hơn bao nhiêu so với Khương gia tam trưởng lão đó. Nhiều cường giả Hư Vương Cảnh đã dùng bỏ mình đạo tiêu chú giải hỏa điểu này khó dây dưa cùng kinh khủng như vậy, Vu Nhược Mai nào dám không cẩn thận chứ? - Mấy vị, làm phiền quấn lấy nó một trận, ta lại bắt đầu chuẩn bị! Sau khi Mạc Tiểu Thất vội vàng nói một tiếng, bỗng nhiên nhảy ra khỏi chỗ, hai tay bấm một cái pháp quyết huyền ảo, khí chất của cả người bỗng nhiên xảy ra biến đổi. Vẻ ngây thơ hồn nhiên từ trên người nàng rút đi, Mạc Tiểu Thất đột nhiên trở nên nghiêm túc và trang trọng rét lạnh. Môi đỏ mọng nhẹ nhàng ngọa nguậy, theo pháp quyết trên tay biến ảo, cũng không biết thì thầm những thứ gì. Cùng lúc đó, một quả cầu tròn màu thủy lam xuất hiện trước mặt của nàng. Bên trong quả cầu tròn đó dũng động lực lượng của nước vô cùng cuồn cuộn, sâu u mênh mông, giống như một mảnh biển rộng mênh mông, dùng tâm linh nghe, thậm chí có thể nghe được bên trong truyền đến tiếng của sóng biển gào thét. - Bí bảo cấp Đạo Nguyên? Con ngươi của Từ Thanh lập tức đỏ lên, hô hấp dồn dập, tham lam nhìn chằm chằm viên châu màu thủy lam trước mặt của Mạc Tiểu Thất. Hắn tuy là Hư Vương tam tầng cảnh võ giả, nhưng lại chưa từng có qua bí bảo cấp Đạo Nguyên. Mặc dù từ trình độ hào phóng của Mạc Tiểu Thất trước đó nhìn ra, trên tay của thiếu nữ này vô cùng có khả năng có không ít bí bảo cấp Đạo Nguyên, nhưng thời khắc này chân chính gặp được vẫn khiến cho thần sắc của Từ Thanh chấn động. Huống chi, viên châu màu thủy lam vừa thấy đã biết không phải là bí bảo cấp Đạo Nguyên bình thường, có thể là sự tồn tại thượng phẩm trong cấp Đạo Nguyên!

Bảo vật như vậy đối với Từ Thanh mà nói là vô giá! - Từ huynh, lúc này mất tập trung không tốt lắm đâu? Dương Khai hừ lạnh một tiếng, vội vàng lẻn đến trước mặt Mạc Tiểu Thất. Ngay lúc Mạc Tiểu Thất lấy ra viên châu bí bảo màu thủy lam, trong miệng bắt đầu lẩm bẩm, đối diện một đôi con ngươi lóe lên hung quang của con chim lửa bỗng nhiên nhìn thẳng người thiếu nữ này. Dường như nó cũng cảm nhận được thiếu nữ mang đến uy hiếp tánh mạng cho nó, xem nàng như đại địch số một của mình. Miệng con chim há ra, một đạo Hắc viêm hỏa trụ như rồng phun thẳng mà đến. Sắc mặt của Dương Khai đại biến, phản ứng đầu tiên là lập tức tránh ra. - Mau giúp ta ngăn cản một chút. Ta hiện giờ không tiện hành động! Không đợi Dương Khai tránh né, Mạc Tiểu Thất có chút khẩn trương lời nói liền truyền vào trong tai. - Đồ heo a! Dương Khai không nhịn được mắng to lên. Hắn đích thực không hiểu nổi Mạc Tiểu Thất rốt cuộc là thật sự khờ hay là giả ngốc. Dưới tình huống đối mặt cường địch như vậy, lại vẫn thi triển ra bí thuật khiến cho mình không thể di động, đây không phải là muốn chết thì là cái gì? Giờ này chỉ cần mình tránh ra, Mạc Tiểu Thất thế tất yếu so với Hắc viêm đánh sâu vào, lấy sự sát thương kinh khủng của Hắc viêm xem ra, thiếu nữ này tuyệt đối chết chắc rồi.

Chẳng lẽ bản tính của nàng cũng giống như biểu hiện trước đó, không phải là ngụy trang gì cả, là mình trước đó suy đoán về nàng đã sai sao? Nếu không thì kinh nghiệm chiến đấu của nàng làm sao nông cạn như thế? Chỉ cần hơi có ít người thông thường chiến đấu cũng sẽ không lựa chọn làm như vậy, trừ phi người bên cạnh đều là vô cùng tín nhiệm, có thể phó thác tánh mạng đồng bạn! Mà bản thân mình, Từ Thanh, Vu Nhược Mai hiển nhiên không phải là đồng bạn để cho Mạc Tiểu Thất phó thác tánh mạng. Trong nháy mắt, đủ loại suy nghĩ bay qua trong đầu của Dương Khai, tuy nhiên rất nhanh, hắn liền quát to lên: - Nếu không muốn chết ở chỗ này, lập tức tới hỗ trợ đi!

Khi nói chuyện, hắn chợt quát một tiếng, hào quang năm màu nở rộ trên người. Hắn đưa tay đẩy về phía trước, trong miệng khẽ quát: - Kiếm khí thổ, Đại Diễn Thần Thuẫn! Hào quang màu vàng đất rời khỏi từ trên người hắn, rất nhanh tạo thành sự phòng hộ có bộ dáng một cái mặt khiên ở trước mặt hắn. Dương Khai tu luyện Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm Khí, hấp thu đại lượng năng lượng của Đại Diễn Thần Sa làm thuộc tính thổ lực lượng, giờ này dĩ nhiên có thể bày ra lực lượng Đại Diễn Thần Sa này tạo thành phòng ngự. Đất thuộc về rất nặng, chủ phòng ngự, Đại Diễn Thần Thuẫn có lực phòng ngự tuyệt đối không tầm thường.

Tuy nhiên đó vẫn chưa xong, Dương Khai lại tróc ra hào quang màu xanh nhạt từ trên người. Kiếm khí thuộc tính mộc chợt biến thành một mảnh rừng rậm hư ảo trước người, biến thành đạo thứ hai phòng hộ, bố trí phía sau Đại Diễn Thần Thuẫn. Ngay sau đó, là thuộc tính thủy, thuộc tính kim, thuộc tính hỏa... Ngũ Hành Kiếm Khí toàn bộ vận dụng, vốn dĩ hào quang năm màu bao trùm trên người của Dương Khai trong thời gian cực ngắn biến mất không thấy, thay vào đó chính là lưới phòng ngự của năm tầng phối hợp chặt chẽ. Ầm... Hắc viêm chi long đụng vào trên Đại Diễn Thần Thuẫn, chỉ trong nháy mắt, liền xé rách Đại Diễn Thần Thuẫn phòng hộ, đánh sâu vào bên trong một mảnh rừng rậm hư ảo, đốt cháy tất cả cảnh sắc. Màn nước bị chưng phát, tường đồng vách sắt lóe lên ánh sáng vàng bị hòa tan, chỉ có kiếm khí hỏa làm chủ công kích có thể dây dưa một hồi cùng Hắc viêm của đối phương. Dù sao đó là kiếm khí mà Dương Khai hấp thu Thái Dương Chân Hỏa tu luyện ra được, trên cấp bậc tuyệt đối không thua kém Hắc viêm của đối phương, nhưng trên số lượng cũng có chút thua chị kém em, trong chớp mắt liền rơi vào hạ phong. Sự nóng nảy cùng sát khí đánh tới ngay mặt khiến tóc gáy của Dương Khai dựng ngược lên. Khí tức tử vong đánh tới ngay mặt, hắn dường như thấy được Tử Thần gọi về. Mãi cho đến lúc này, hai người Từ Thanh cùng Vu Nhược Mai mới rốt cục phản ứng lại. Hai người bọn họ tuy rằng ngầm lén lút, nhưng cũng không phải ngu ngốc, biết nhóm người mình không phải đối thủ của hỏa điểu này. Bọn họ nếu muốn còn sống, chỉ có bảo vệ tánh mạng của Mạc Tiểu Thất trước, để cho Mạc Tiểu Thất hoàn thành bí thuật của nàng. Cho nên mắt thấy Dương Khai đã ra tay, bọn họ không lên cũng phải lên. - Thiên Võng Trảm! - Vô Nhai Thánh Ấn! Hai chiêu tuyệt học được đánh đến từ phương hướng chỗ của Từ Thanh cùng Vu Nhược Mai, ngăn trở về phía Hắc viêm chi long thế như chẻ tre. Hư Vương tam tầng cảnh cường giả toàn lực bạo phát, cũng tuyệt đối không thể khinh thường. Hai người dưới sự liên thủ, trong nháy mắt khiến cho Dương Khai giảm đi áp lực. Mạc Tiểu Thất người này cho Dương Khai có cảm giác thần bí! Hắn mơ hồ cảm thấy được sự đơn thuần cùng ngây thơ mà đối phương biểu hiện ra đều là ngụy trang, nhưng làm thế nào cũng không tìm được sơ hở. Hơn nữa từ trình độ nàng xuất thủ hào phóng cùng nắm giữ bí thuật ẩn núp xem ra, lai lịch của nàng chỉ sợ cũng có chút không giống bình thường. Bên trong nhẫn không gian của Hư Vương Cảnh bình thường làm sao có thể chứa đựng nhiều bí bảo cấp Hư Vương như vậy. Hơn nữa mỗi một loại cấp bậc bất phàm, nhất là trên bản thân nàng, từng cổ lực lượng dao động cường đại như ẩn như hiện, hiển nhiên cũng mang không ít bí bảo cường lực.

Thiếu nữ này tuyệt đối có lai lịch, hơn nữa lai lịch cũng không nhỏ. Điều này làm cho Dương Khai từ đầu đến cuối để ý tới nàng. Tuy nhiên bây giờ nàng nếu nói có biện pháp đối phó con chim lửa đó, Dương Khai ngược lại cũng tin 7, 8 phần. Ăn của người thì mở miệng nói cho người, lấy của người ta thì khó mà thẳng tay với người ta được, Dương Khai tuy rằng không muốn tham gia vào chuyện nơi đây của Ngọc Thanh Sơn, nhưng dù sao nhận chỗ tốt của người ta, lại giữa đường thối lui như vậy cũng có chút không xong, cho nên chỉ có thể một đường đi tới chỗ tối rồi. - Tiểu Thất cô nương, cô nương nói có thủ đoạn có thể đối phó con chim lửa đó, vậy có thể nói rõ cặn kẽ hay không? Dù sao súc sinh kia thực lực không tầm thường, chúng ta đích thực không muốn theo đuôi người khác. Từ Thanh có chút băn khoăn hỏi han. Vu Nhược Mai gật đầu giống vậy, đồng ý quan điểm của Từ Thanh. Mạc Tiểu Thất cau mày lại, có chút dáng vẻ đắn đo, một hồi lâu nàng mới như quyết định, mở miệng đáp: - Ta không tiện nhiều lời cặn kẽ, nhưng trên tay ta có một món bí bảo khắc chế lực lượng của nó. Chư vị xin hãy tin tưởng ta. Ta sẽ không để cho các ngươi đi làm chuyện quá nguy hiểm. Nghe vậy, Từ Thanh cùng Vu Nhược Mai liếc nhau, hơi gật đầu. Từ Thanh cười nói: - Nếu Tiểu Thất cô nương nói như vậy, Từ mỗ cũng không hỏi thêm nữa, chỉ hy vọng đến lúc đó Tiểu Thất cô nương nhất định phải thành công là được. - Không thành vấn đề, cứ để đó cho ta. Mạc Tiểu Thất nghe vậy mừng rỡ, vỗ vỗ bộ ngực, một bộ dáng đảm nhiệm nhiều việc: - Như vậy bây giờ truy lùng vị trí của nó đi, tuy rằng không biết nó hiện đang ở nơi nào, nhưng theo dấu vết tìm kiếm, nhất định là có thể tìm được. Khi nói chuyện, nàng lần nữa phía trước dẫn đường đi. Một đường xâm nhập vào bên trong, đi ước chừng hơn một canh giờ, đoàn người trong không khí khẩn trương bất an, Mạc Tiểu Thất lại lần nữa dừng lại bước chân. Dấu vết phía trước bỗng nhiên biến mất.

Đang lúc nàng chau mày, muốn lần nữa tìm đầu mối. Một cỗ lực lượng không phải tầm thường chợt thoải mái đi ra từ một chỗ. Lực lượng kia nóng nảy vô cùng. Nó vừa xuất hiện liền khiến nhiệt độ trong không khí tăng thẳng lên. Cây cối xanh tươi bốn phía bị sự ảnh hưởng cực nóng này trong phút chốc trở nên khô héo cạn kiệt, ngay sau đó đốt cháy. - Cẩn thận! Dương Khai vội vàng khẽ quát một tiếng. Cũng không cần hắn nhắc nhở, bốn người ở đây toàn bộ đều là Hư Vương tam tầng cảnh võ giả, vô cùng nhạy cảm đối với lực lượng triều tịch phập phồng. Ngay lúc dao động nóng rực truyền đến, bốn người cũng đã tránh ra các phương hướng khác nhau.

Hô... Ngọn lửa tối đen như mực có kích thước vào khoảng chậu rửa mặt, trực tiếp đánh vào chỗ vị trí của mọi người, khiến một mảnh địa phương đó hoàn toàn biến thành đất khô cằn. Hắc viêm hừng hực thiêu đốt, dường như vĩnh viễn cũng sẽ không dập tắt vậy. Vô luận là màu sắc thâm u hay là sát thương kinh khủng cũng làm cho người không khỏi hơi biến sắc mặt. - Quả nhiên ở chỗ này! Mạc Tiểu Thất chẳng những không sợ hãi, ngược lại vui mừng quá đỗi, trên gương mặt mềm mại tràn đầy vẻ mặt vui mừng nhảy nhót, chăm chú nhìn một vị trí nào đó. Trên vị trí đó, một con quái điểu ước chừng chiều dài khoảng một trượng, toàn thân bày biện ra lửa màu đỏ. Hai tròng mắt lộ hung quang nhìn bốn người. Nó phảng phất như được luyện chế thành từ ngọn lửa. Ngọn lửa nóng rực thiêu đốt bên ngoài thân, kéo đuôi cánh thật dài, bề ngoài hùng vĩ tráng lệ, giống như hỏa chi tinh linh vậy. - Lưu Viêm? Dương Khai nhìn sửng sốt. Con chim lửa bỗng nhiên xuất hiện chỉ nhìn từ ngoại hình, quả thực cùng một khuôn mẫu khắc ra từ bản thể của Lưu Viêm. Nhưng hắn rất nhanh đã hiểu rõ, hỏa điểu trước mắt không phải Lưu Viêm. Bởi vì nó mặc dù thoạt nhìn như thế nào đi nữa như là ngọn lửa luyện chế thành, lại vẫn là sự tồn tại sinh động, hơn nữa... Dương Khai còn mơ hồ cảm nhận được một cỗ uy áp nhàn nhạt từ trong cơ thể của nó. Đó là một loại lực lượng nói không rõ, mạnh như mình ở trước mặt nó cũng có chút cảm giác khiếp sợ bất an. - Khốn kiếp a, người nào tung tin vịt nói vật này là một con khí linh chứ? Từ Thanh ở một bên hùng hùng hổ hổ, vô cùng phẫn uất. Trước đó ở ngoài Ngọc Thanh Sơn, rất nhiều võ giả tung tin vịt trên núi có một con khí linh sinh ra linh trí, do đó mới đưa đến vô số người đi đến. Nhưng trước mắt xem ra rõ ràng không phải như thế, cũng không biết rốt cuộc là người nào có mắt không tròng khốn kiếp truyền ra ngoài tin tức như vậy. Tuy nhiên bây giờ truy cứu những điều này đã không có chút ý nghĩa nào.

- Lại tới nữa! Vu Nhược Mai hét lên một tiếng, thân thể mềm mại vụt qua, lộ ra một mảnh tàn ảnh, chợt né tránh ở tại chỗ. Ngay sau đó, một đoàn ngọn lửa đen kịt đánh vào trước vị trí nàng đang đứng. Chờ đến sau khi Vu Nhược Mai lộ ra thân ảnh từ một hướng khác, gương mặt lòng vẫn còn sợ hãi. Nàng có thể tinh tường cảm nhận được trong Hắc viêm đó tích chứa lực sát thương cường đại. Nếu không cẩn thận bị lây dính lên người, chỉ sợ kết quả cũng không tốt hơn bao nhiêu so với Khương gia tam trưởng lão đó. Nhiều cường giả Hư Vương Cảnh đã dùng bỏ mình đạo tiêu chú giải hỏa điểu này khó dây dưa cùng kinh khủng như vậy, Vu Nhược Mai nào dám không cẩn thận chứ? - Mấy vị, làm phiền quấn lấy nó một trận, ta lại bắt đầu chuẩn bị! Sau khi Mạc Tiểu Thất vội vàng nói một tiếng, bỗng nhiên nhảy ra khỏi chỗ, hai tay bấm một cái pháp quyết huyền ảo, khí chất của cả người bỗng nhiên xảy ra biến đổi. Vẻ ngây thơ hồn nhiên từ trên người nàng rút đi, Mạc Tiểu Thất đột nhiên trở nên nghiêm túc và trang trọng rét lạnh. Môi đỏ mọng nhẹ nhàng ngọa nguậy, theo pháp quyết trên tay biến ảo, cũng không biết thì thầm những thứ gì. Cùng lúc đó, một quả cầu tròn màu thủy lam xuất hiện trước mặt của nàng. Bên trong quả cầu tròn đó dũng động lực lượng của nước vô cùng cuồn cuộn, sâu u mênh mông, giống như một mảnh biển rộng mênh mông, dùng tâm linh nghe, thậm chí có thể nghe được bên trong truyền đến tiếng của sóng biển gào thét. - Bí bảo cấp Đạo Nguyên? Con ngươi của Từ Thanh lập tức đỏ lên, hô hấp dồn dập, tham lam nhìn chằm chằm viên châu màu thủy lam trước mặt của Mạc Tiểu Thất. Hắn tuy là Hư Vương tam tầng cảnh võ giả, nhưng lại chưa từng có qua bí bảo cấp Đạo Nguyên. Mặc dù từ trình độ hào phóng của Mạc Tiểu Thất trước đó nhìn ra, trên tay của thiếu nữ này vô cùng có khả năng có không ít bí bảo cấp Đạo Nguyên, nhưng thời khắc này chân chính gặp được vẫn khiến cho thần sắc của Từ Thanh chấn động. Huống chi, viên châu màu thủy lam vừa thấy đã biết không phải là bí bảo cấp Đạo Nguyên bình thường, có thể là sự tồn tại thượng phẩm trong cấp Đạo Nguyên!

Bảo vật như vậy đối với Từ Thanh mà nói là vô giá! - Từ huynh, lúc này mất tập trung không tốt lắm đâu? Dương Khai hừ lạnh một tiếng, vội vàng lẻn đến trước mặt Mạc Tiểu Thất. Ngay lúc Mạc Tiểu Thất lấy ra viên châu bí bảo màu thủy lam, trong miệng bắt đầu lẩm bẩm, đối diện một đôi con ngươi lóe lên hung quang của con chim lửa bỗng nhiên nhìn thẳng người thiếu nữ này. Dường như nó cũng cảm nhận được thiếu nữ mang đến uy hiếp tánh mạng cho nó, xem nàng như đại địch số một của mình. Miệng con chim há ra, một đạo Hắc viêm hỏa trụ như rồng phun thẳng mà đến. Sắc mặt của Dương Khai đại biến, phản ứng đầu tiên là lập tức tránh ra. - Mau giúp ta ngăn cản một chút. Ta hiện giờ không tiện hành động! Không đợi Dương Khai tránh né, Mạc Tiểu Thất có chút khẩn trương lời nói liền truyền vào trong tai. - Đồ heo a! Dương Khai không nhịn được mắng to lên. Hắn đích thực không hiểu nổi Mạc Tiểu Thất rốt cuộc là thật sự khờ hay là giả ngốc. Dưới tình huống đối mặt cường địch như vậy, lại vẫn thi triển ra bí thuật khiến cho mình không thể di động, đây không phải là muốn chết thì là cái gì? Giờ này chỉ cần mình tránh ra, Mạc Tiểu Thất thế tất yếu so với Hắc viêm đánh sâu vào, lấy sự sát thương kinh khủng của Hắc viêm xem ra, thiếu nữ này tuyệt đối chết chắc rồi.

Chẳng lẽ bản tính của nàng cũng giống như biểu hiện trước đó, không phải là ngụy trang gì cả, là mình trước đó suy đoán về nàng đã sai sao? Nếu không thì kinh nghiệm chiến đấu của nàng làm sao nông cạn như thế? Chỉ cần hơi có ít người thông thường chiến đấu cũng sẽ không lựa chọn làm như vậy, trừ phi người bên cạnh đều là vô cùng tín nhiệm, có thể phó thác tánh mạng đồng bạn! Mà bản thân mình, Từ Thanh, Vu Nhược Mai hiển nhiên không phải là đồng bạn để cho Mạc Tiểu Thất phó thác tánh mạng. Trong nháy mắt, đủ loại suy nghĩ bay qua trong đầu của Dương Khai, tuy nhiên rất nhanh, hắn liền quát to lên: - Nếu không muốn chết ở chỗ này, lập tức tới hỗ trợ đi!

Khi nói chuyện, hắn chợt quát một tiếng, hào quang năm màu nở rộ trên người. Hắn đưa tay đẩy về phía trước, trong miệng khẽ quát: - Kiếm khí thổ, Đại Diễn Thần Thuẫn! Hào quang màu vàng đất rời khỏi từ trên người hắn, rất nhanh tạo thành sự phòng hộ có bộ dáng một cái mặt khiên ở trước mặt hắn. Dương Khai tu luyện Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm Khí, hấp thu đại lượng năng lượng của Đại Diễn Thần Sa làm thuộc tính thổ lực lượng, giờ này dĩ nhiên có thể bày ra lực lượng Đại Diễn Thần Sa này tạo thành phòng ngự. Đất thuộc về rất nặng, chủ phòng ngự, Đại Diễn Thần Thuẫn có lực phòng ngự tuyệt đối không tầm thường.

Tuy nhiên đó vẫn chưa xong, Dương Khai lại tróc ra hào quang màu xanh nhạt từ trên người. Kiếm khí thuộc tính mộc chợt biến thành một mảnh rừng rậm hư ảo trước người, biến thành đạo thứ hai phòng hộ, bố trí phía sau Đại Diễn Thần Thuẫn. Ngay sau đó, là thuộc tính thủy, thuộc tính kim, thuộc tính hỏa... Ngũ Hành Kiếm Khí toàn bộ vận dụng, vốn dĩ hào quang năm màu bao trùm trên người của Dương Khai trong thời gian cực ngắn biến mất không thấy, thay vào đó chính là lưới phòng ngự của năm tầng phối hợp chặt chẽ. Ầm... Hắc viêm chi long đụng vào trên Đại Diễn Thần Thuẫn, chỉ trong nháy mắt, liền xé rách Đại Diễn Thần Thuẫn phòng hộ, đánh sâu vào bên trong một mảnh rừng rậm hư ảo, đốt cháy tất cả cảnh sắc. Màn nước bị chưng phát, tường đồng vách sắt lóe lên ánh sáng vàng bị hòa tan, chỉ có kiếm khí hỏa làm chủ công kích có thể dây dưa một hồi cùng Hắc viêm của đối phương. Dù sao đó là kiếm khí mà Dương Khai hấp thu Thái Dương Chân Hỏa tu luyện ra được, trên cấp bậc tuyệt đối không thua kém Hắc viêm của đối phương, nhưng trên số lượng cũng có chút thua chị kém em, trong chớp mắt liền rơi vào hạ phong. Sự nóng nảy cùng sát khí đánh tới ngay mặt khiến tóc gáy của Dương Khai dựng ngược lên. Khí tức tử vong đánh tới ngay mặt, hắn dường như thấy được Tử Thần gọi về. Mãi cho đến lúc này, hai người Từ Thanh cùng Vu Nhược Mai mới rốt cục phản ứng lại. Hai người bọn họ tuy rằng ngầm lén lút, nhưng cũng không phải ngu ngốc, biết nhóm người mình không phải đối thủ của hỏa điểu này. Bọn họ nếu muốn còn sống, chỉ có bảo vệ tánh mạng của Mạc Tiểu Thất trước, để cho Mạc Tiểu Thất hoàn thành bí thuật của nàng. Cho nên mắt thấy Dương Khai đã ra tay, bọn họ không lên cũng phải lên. - Thiên Võng Trảm! - Vô Nhai Thánh Ấn! Hai chiêu tuyệt học được đánh đến từ phương hướng chỗ của Từ Thanh cùng Vu Nhược Mai, ngăn trở về phía Hắc viêm chi long thế như chẻ tre. Hư Vương tam tầng cảnh cường giả toàn lực bạo phát, cũng tuyệt đối không thể khinh thường. Hai người dưới sự liên thủ, trong nháy mắt khiến cho Dương Khai giảm đi áp lực.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.