Chương trước
Chương sau
Không thể buông tha, tự nhiên là kẻ mạnh thắng.

Thần niệm cuồng bạo của Dương Khai một đường bẻ gãy nghiền nát, bức lui thần thức của đối phương, hung hăng đụng vào phòng ngự thức hải của hắn, xé ra một đường nứt phòng ngự thức hải của hắn, hắn không khỏi thụt lùi mấy bước, cao giọng kêu la thảm thiết.

Bộ dáng kia, đâu còn có phong phạm cao cao ở trên của sư huynh trước đây? Mà hiển nhiên là hạng người yếu đuối bị suy sụp không thể chịu đựng được.

Dương Khai đồng dạng thân thể chấn động, sắc mặt trắng bệch.

Nhưng hắn cắn răng không có hé răng, ngược lại là bước tới một bước, với tốc độ cực nhanh vọt tới hướng đối diện.

- Chu Nghĩa sư huynh! Trữ Phi hoảng sợ kinh hô.

Xem từ góc độ của hắn, người gọi là Chu Nghĩa sư huynh này vẻn vẹn chỉ là ánh mắt nhìn nhau một chút với Dương Khai mà thôi, ngay sau đó hai người liền đồng thời sắc mặt trắng bệch, thân thể run rẩy, Chu Nghĩa sư huynh lui về sau vài bước, Dương Khai nhân cơ hội tới gần, trên mặt mang theo vẻ cười gằn tàn nhẫn khiến người ta thấy mà khiếp sợ.

Hắn cũng là võ giả Hư Vương tam tầng cảnh, tự nhiên có thể nhận ra dao động thần niệm va chạm giữa hai người, nhưng thế nào hắn cũng không thể tin được, ở trong thần thức va chạm ngay mặt, dĩ nhiên là Chu Nghĩa sư huynh bị thua thiệt nhiều.

Phát hiện Dương Khai không lui mà tiến tới, Trữ Phi vội vàng hô to nhắc nhở.

Nhưng đâu còn kịp?

Hắn vừa dứt lời, Dương Khai cũng đã vọt tới trước mặt võ giả kêu là Chu Nghĩa kia, trên nắm tay toát ra hào quang năm màu, Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm Khí gào thét quấn quanh, từ trên cao hung hăng giáng xuống một quyền, như một cây búa tạ, đập vào gò má trên mặt đối phương.

"Ầm..." Không khí chấn động kịch liệt, bùng phát ra lực lượng cuồng bạo, Chu Nghĩa trực tiếp bị lực đạo hung tàn kia đập lún trên mặt đất, mặt đất bền chắc lập tức xuất hiện một cái hố lõm hình người, bụi đất bắn tung ra bốn phía.

Thấy một màn như vậy, Trữ Phi dường như thấy lại cảnh tượng ba tháng trước mình bị giày xéo, đột nhiên sắc mặt tái nhợt, thân thể run rẩy, mà hai tên đồng bọn kia lại không chịu nổi, hoảng hốt thét lên, vội vàng thụt lui, e sợ bị dính líu.

- Tại sao có thể như vậy? Trữ Phi hoàn toàn trợn tròn mắt.

Vốn tưởng rằng mời tới Chu Nghĩa sư huynh thay mình báo thù, nhất định có thể hung hăng dạy cho Dương Khai một bài học, mà giờ này Biện hộ pháp nhất mạch bên này gần như cao thủ đi hết, đương nhiên không có người nào đến ngăn cản mình.

Hôm nay vốn là ngày lành báo thù rửa hận, làm nhục Dương Khai một phen, nào đâu hiểu được sư huynh mình mời tới chỉ vừa đối mặt liền bị Dương Khai đánh gục.

Một màn ly kỳ trước mắt kia, gần như làm Trữ Phi sắp mù cặp mắt.

Thẳng đến lúc này, Trữ Phi mới chú ý tới, không ngờ tu vi của Dương Khai đã không còn là Hư Vương lưỡng tầng cảnh mà đã đạt tới trình độ tam tầng cảnh.

"Ở địa phương quỷ quái Băng Nhai kia lại còn có thể đột phá ư?" Trữ Phi chấn động trong lòng mãnh liệt, biết lần này phiền toái lớn rồi!

Bởi vì ở trong Bích Vũ Tông, trước nay có một ước định thành quy củ: Phàm là đệ tử bị đày tới giam trong Băng Nhai, nếu như không chết, nhất định sẽ được coi trọng, còn nếu chẳng những không chết, còn có thể ở Băng Nhai nơi đó có lĩnh ngộ thậm chí đột phá, thì rất có khả năng nhảy vọt trở thành đệ tử tinh anh của tông môn, từ đó một bước nhảy vọt lên trời, địa vị tăng cao.

Qua bao năm nay, rất nhiều sư huynh chính vì vậy mà thăng quan tiến chức như diều gặp gió.

Dù sao nơi đó là Băng Nhai, là địa phương dưới một kích của cường giả Đế Tôn Cảnh tạo thành, tràn đầy đế uy nồng đậm và lực lượng pháp tắc băng hàn, có thể ở loại địa phương đó đột phá, bản thân đã nói lên thiên tư của võ giả đó cực cao.

Mà bây giờ, Dương Khai không thể nghi ngờ chính là một đệ tử như vậy.

Tin tức này nếu lan truyền ra ngoài, tất nhiên sẽ dẫn tới tông môn coi trọng, mà tên sư đệ Trữ Phi ghi hận trong lòng này, nhất định địa vị sẽ tăng cao. Đến lúc đó, hắn sẽ là nhân vật không phải mình có thể nhìn lên, còn nói gì báo thù rửa hận, chỉ có thể cầu nguyện hắn đừng tìm tới mình gây phiền toái là tốt rồi.

Nhiều tạp niệm xẹt qua trong đầu Trữ Phi, rất nhanh hắn hiểu rõ nếu hôm nay không thể giải quyết tốt đẹp chuyện này, chỉ sợ mình sẽ gặp họa đến nơi, hắn không khỏi có chút kinh hoàng thất thố.

Đang lúc hắn thầm mắng Chu Nghĩa phế vật vô dụng, bỗng nhiên truyền ra một tiếng gầm tràn đầy phẫn nộ: - Tiểu tử, ngươi muốn chết!

Trong tiếng gầm kia chứa đầy cừu hận không thể tả, giống như dã thú bị thương đang gầm thét, cuốn lên sát khí lạnh lẽo khiến người ta rợn cả tóc gáy.

Trữ Phi trong mắt sáng ngời, mừng rỡ kêu lên: - Chu sư huynh!

Tiếng gầm kia bất ngờ chính là Chu Nghĩa bị Dương Khai đánh một quyền lún dưới mặt đất gọi ra.

Tuy rằng Dương Khai ra tay không có nương tình chút nào, nhưng Chu Nghĩa tốt xấu gì cũng là cường giả Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, sao có thể dễ dàng bị giết chết như vậy? Hắn bị thua thiệt là bị thương tổn thần thức, không kịp phòng bị bị Dương Khai đánh bất ngờ mà thôi.

Giờ này tỉnh hồn lại, tự nhiên hắn vô cùng phẫn nộ.

Khi nói chuyện, hắn hung tợn nghiêng đầu nhìn lại, hai tròng mắt đỏ thẫm chăm chú nhìn Dương Khai, sát niệm bùng phát như sóng thủy triều.

Nếu nói trước khi tới nơi này hắn vốn chỉ là được Trữ Phi thỉnh cầu, thay hắn phát tiết cơn tức, giờ này sau khi bị Dương Khai đánh một quyền, hắn đã động sát khí.

Bị một tên sư đệ thấp thua mình một bậc khi dễ đến nước này, không dùng máu tươi và tính mạng thì trong đời này làm thế nào rửa sạch vết ô nhục của mình?

Bầu không khí bỗng nhiên trở nên ngưng đọng, cường giả Đạo Nguyên Cảnh giận dữ, ngay cả pháp tắc thiên địa đều có chút bị ảnh hưởng, lực lượng của phong hội tụ tới trên người Chu Nghĩa, làm một đầu tóc đen của hắn bay tung như điên loạn, càng tăng thêm uy thế của hắn.

Dương Khai da thịt căng thẳng, theo bản năng có một loại cảm giác nguy cơ ập tới, liền không chần chờ chút nào vận dụng Diệt Thế Ma Nhãn.

Trong con mắt trái, đồng tử chợt biến thành màu vàng thẳng đứng, hẹp dài khiến người ta nhìn thấy mà kinh sợ, trong đồng tử vàng còn mơ hồ tản ra một lực lượng thần kỳ, lực lượng kia có công hiệu cường đại bắt hồn câu hồn.

Bốn mắt nhìn vào nhau, Chu Nghĩa không khỏi ngẩn ra, chỉ cảm thấy trong con ngươi hẹp dài kia có một loại ma lực đang ảnh hưởng tới ý chí thần hồn của mình.

Hắn va chạm thần thức với Dương Khai, vốn đã hơi bị thương, giờ này bị Diệt Thế Ma Nhãn ảnh hưởng, dĩ nhiên liền xuất hiện sơ hở.

Dương Khai nhân cơ hội thi triển ra bí thuật thần hồn cường đại nhất của mình, trong miệng chợt quát một tiếng:

- Sinh Liên!

Một đồ án nụ hoa sen hiện ra chỗ con mắt trái, hơi chao đảo một cái, liền bắn nhanh vào trong mắt Chu Nghĩa.

Chu Nghĩa chợt phát hiện hết thảy trước mắt biến đổi, chỉ thấy có một nụ hoa sen, nụ hoa sen kia điên cuồng rút lấy lực lượng thần thức của hắn, trở thành chất dinh dưỡng, ngay sau đó cánh hoa chậm rãi nở ra, như muốn bày ra vẻ xinh đẹp của mình.

Dương Khai hiện tại so sánh với hắn, chiếm cứ ưu thế chính là lực lượng thần hồn, sao có thể bỏ qua ưu thế này? Bí thuật Sinh Liên vừa ra, Dương Khai lần nữa chiếm thế chủ động.

Thừa dịp Chu Nghĩa còn không kịp phản ứng, Dương Khai run hai tay một cái, bắn ra mấy chục sợi Kim Huyết Ti, dưới khống chế của thần niệm, Kim Huyết Ti vặn vẹo quấn quanh, biến thành một tấm lưới vàng, phủ chụp bao bọc Chu Nghĩa ở trong đó.

Đây chỉ là một loại trong biến hóa của Kim Huyết Ti mà thôi.

- Long hóa! Dương Khai không chút do dự, một lần nữa vận dụng bí thuật, chỗ cánh tay phải biến thành bộ dáng long trảo dữ tợn, đầu ngón tay vô cùng sắc bén, liền đâm tới nơi ngực Chu Nghĩa.

Chuyện phát triển đến nước này, đã không phải ngươi chết chính là ta mất mạng, sát khí của Chu Nghĩa cũng không chỉ là uy hiếp, mà đó thật sự là ý niệm muốn đánh chết địch nhân...

Đối với người muốn giết mình, dĩ nhiên Dương Khai sẽ không nhẹ tay nương tình.

- Dương huynh không cần! Sau lưng Lưu Tiêm Vân la lên thất thanh.

Nếu Dương Khai thật sự giết chết Chu Nghĩa, chuyện đó thật không thể có kết quả tốt, nhưng nàng cũng không biết nên làm thế nào hóa giải cục diện trước mắt, chỉ theo bản năng hô to.

Dương Khai ngoảnh mặt làm ngơ, sắc mặt lạnh lùng, có chăng chỉ là quyết tâm giết địch rồi tính sau.

Mắt thấy long trảo sắp xuyên qua ngực Chu Nghĩa, phá vỡ trái tim của hắn, ở thời khắc mấu chốt này, Chu Nghĩa lại thoát khỏi ảnh hưởng của bí thuật Sinh Liên, chợt quát một tiếng: - Tiểu tử ngươi có can đảm!

"Rầm" một tiếng, đồ án hoa sen chỗ hai tròng mắt Chu Nghĩa vỡ nát tan, sát khí vốn bị ảnh hưởng mà tiêu tan lần nữa tuôn ra, cùng lúc đó, khí thế của cường giả Đạo Nguyên nhất tầng cảnh bùng phát ra.

- Bi Phong Chưởng! Chu Nghĩa quát khẽ, thò ra một bàn tay, chắn trước lồng ngực của mình. Trong lòng bàn tay năng lượng thuộc tính phong hội tụ quanh quẩn, giống như một cái lốc xoáy cuốn cánh tay phải hóa long trảo của Dương Khai vào trong đó.

"Răng rắc..." Truyền ra tiếng va chạm chói tai, chỗ cánh tay phải Dương Khai, mảnh mảnh vảy rồng do lực lượng biến ảo mà thành kia vỡ nát tan, thậm chí ngay cả long trảo cũng có chút không thể duy trì hình dáng.

Võ giả Đạo Nguyên nhất tầng cảnh tuy rằng so với Dương Khai chỉ cao hơn một cảnh giới nhỏ, nhưng bởi vì lực lượng trong cơ thể đã toàn bộ chuyển hóa thành nguyên lực, cho nên chiến lực chân thật căn bản Hư Vương tam tầng cảnh bình thường khó thể sánh bằng.

Huống chi, võ giả Đạo Nguyên nhất tầng cảnh đã chạm tới ngưỡng cửa pháp tắc, có thể điều động lực lượng pháp tắc thô sơ giản lược, tăng cường sát chiêu của mình.

Chu Nghĩa không thể nghi ngờ là chuyên tu lực lượng thuộc tính phong, trong Bi Phong Chưởng kia chứa đựng cảm ngộ và vận dụng về lực lượng phong hệ của hắn.

Pháp tắc phong nhẹ nhàng linh động, cộng thêm ở trong Bi Phong Chưởng này, làm cho chiêu thức của hắn càng thêm có vẻ xuất trần.

Sát khí kinh khủng ngay mặt ập tới khiến Dương Khai biến sắc, nhưng hắn cũng không có lui đi, ngược lại cắn răng một cái, hung hăng đâm long trảo vào trong ngực Chu Nghĩa.

- Ngươi...

Chu Nghĩa con ngươi giật giật, mặc dù hắn liều mạng thúc động nguyên lực bày ra phòng hộ bên ngoài thân thể, nhưng vẫn không thể ngăn cản thế tới của long trảo sắc bén kia.

Ở dưới long trảo khiếp người đó, phòng ngự của hắn giống như tờ giấy bình thường không chịu nổi một kích.

Trái tim Chu Nghĩa bị Dương Khai chụp nắm trong tay!

Đúng lúc này, công kích của Bi Phong Chưởng cũng đánh tới trên người Dương Khai.

Bất quá thân hình của hắn bỗng nhiên uốn éo vặn vẹo, trực tiếp biến mất tại chỗ, lực lượng cuồng bạo kia bắn vào hư không.

Chờ đến lúc dư uy chiêu thức tan hết, lại lần nữa lộ ra thân ảnh của Dương Khai, dường như cho tới bây giờ hắn cũng không có di chuyển.

Hư Vô!

Sử dụng bí thuật mới, giúp thân thể Dương Khai hóa thành hư vô, dung hợp vào hư không, từ đó tránh né phần lớn lực sát thương của Bi Phong Chưởng.

Nhưng dư kình kia cũng đánh vào trong cơ thể Dương Khai, tùy ý tung hoành trong máu thịt của hắn, phá hư thân thể của hắn.

Nơi ngực Dương Khai khí huyết quay cuồng, suýt nữa không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi.

- Không chết? Chu Nghĩa hoảng sợ kinh hô.

Hắn vốn tưởng rằng Dương Khai là muốn liều mạng đồng quy vu tận với mình, dù sao tay hắn đã cắm vào lồng ngực của mình, cầm trái tim của mình, chỉ cần dùng một chút sức là mình đi đời nhà ma, mà dưới một kích Bi Phong Chưởng phẫn nộ của mình, cũng tuyệt đối không phải một Hư Vương tam tầng cảnh ngay mặt bị đánh trúng có thể chống lại được.

Nhưng sự thật làm cho Chu Nghĩa thế nào cũng không nghĩ tới là, dường như Dương Khai chỉ bị thương nhẹ, hoàn toàn không có gì đáng ngại.

Đó là bí thuật gì? Mà có thể bất động tại chỗ liền tránh thoát công kích của mình? Ngay khoảnh khắc đó, dường như đối phương cũng không tồn tại trong không gian này... Không thể buông tha, tự nhiên là kẻ mạnh thắng.

Thần niệm cuồng bạo của Dương Khai một đường bẻ gãy nghiền nát, bức lui thần thức của đối phương, hung hăng đụng vào phòng ngự thức hải của hắn, xé ra một đường nứt phòng ngự thức hải của hắn, hắn không khỏi thụt lùi mấy bước, cao giọng kêu la thảm thiết.

Bộ dáng kia, đâu còn có phong phạm cao cao ở trên của sư huynh trước đây? Mà hiển nhiên là hạng người yếu đuối bị suy sụp không thể chịu đựng được.

Dương Khai đồng dạng thân thể chấn động, sắc mặt trắng bệch.

Nhưng hắn cắn răng không có hé răng, ngược lại là bước tới một bước, với tốc độ cực nhanh vọt tới hướng đối diện.

- Chu Nghĩa sư huynh! Trữ Phi hoảng sợ kinh hô.

Xem từ góc độ của hắn, người gọi là Chu Nghĩa sư huynh này vẻn vẹn chỉ là ánh mắt nhìn nhau một chút với Dương Khai mà thôi, ngay sau đó hai người liền đồng thời sắc mặt trắng bệch, thân thể run rẩy, Chu Nghĩa sư huynh lui về sau vài bước, Dương Khai nhân cơ hội tới gần, trên mặt mang theo vẻ cười gằn tàn nhẫn khiến người ta thấy mà khiếp sợ.

Hắn cũng là võ giả Hư Vương tam tầng cảnh, tự nhiên có thể nhận ra dao động thần niệm va chạm giữa hai người, nhưng thế nào hắn cũng không thể tin được, ở trong thần thức va chạm ngay mặt, dĩ nhiên là Chu Nghĩa sư huynh bị thua thiệt nhiều.

Phát hiện Dương Khai không lui mà tiến tới, Trữ Phi vội vàng hô to nhắc nhở.

Nhưng đâu còn kịp?

Hắn vừa dứt lời, Dương Khai cũng đã vọt tới trước mặt võ giả kêu là Chu Nghĩa kia, trên nắm tay toát ra hào quang năm màu, Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm Khí gào thét quấn quanh, từ trên cao hung hăng giáng xuống một quyền, như một cây búa tạ, đập vào gò má trên mặt đối phương.

"Ầm..." Không khí chấn động kịch liệt, bùng phát ra lực lượng cuồng bạo, Chu Nghĩa trực tiếp bị lực đạo hung tàn kia đập lún trên mặt đất, mặt đất bền chắc lập tức xuất hiện một cái hố lõm hình người, bụi đất bắn tung ra bốn phía.

Thấy một màn như vậy, Trữ Phi dường như thấy lại cảnh tượng ba tháng trước mình bị giày xéo, đột nhiên sắc mặt tái nhợt, thân thể run rẩy, mà hai tên đồng bọn kia lại không chịu nổi, hoảng hốt thét lên, vội vàng thụt lui, e sợ bị dính líu.

- Tại sao có thể như vậy? Trữ Phi hoàn toàn trợn tròn mắt.

Vốn tưởng rằng mời tới Chu Nghĩa sư huynh thay mình báo thù, nhất định có thể hung hăng dạy cho Dương Khai một bài học, mà giờ này Biện hộ pháp nhất mạch bên này gần như cao thủ đi hết, đương nhiên không có người nào đến ngăn cản mình.

Hôm nay vốn là ngày lành báo thù rửa hận, làm nhục Dương Khai một phen, nào đâu hiểu được sư huynh mình mời tới chỉ vừa đối mặt liền bị Dương Khai đánh gục.

Một màn ly kỳ trước mắt kia, gần như làm Trữ Phi sắp mù cặp mắt.

Thẳng đến lúc này, Trữ Phi mới chú ý tới, không ngờ tu vi của Dương Khai đã không còn là Hư Vương lưỡng tầng cảnh mà đã đạt tới trình độ tam tầng cảnh.

"Ở địa phương quỷ quái Băng Nhai kia lại còn có thể đột phá ư?" Trữ Phi chấn động trong lòng mãnh liệt, biết lần này phiền toái lớn rồi!

Bởi vì ở trong Bích Vũ Tông, trước nay có một ước định thành quy củ: Phàm là đệ tử bị đày tới giam trong Băng Nhai, nếu như không chết, nhất định sẽ được coi trọng, còn nếu chẳng những không chết, còn có thể ở Băng Nhai nơi đó có lĩnh ngộ thậm chí đột phá, thì rất có khả năng nhảy vọt trở thành đệ tử tinh anh của tông môn, từ đó một bước nhảy vọt lên trời, địa vị tăng cao.

Qua bao năm nay, rất nhiều sư huynh chính vì vậy mà thăng quan tiến chức như diều gặp gió.

Dù sao nơi đó là Băng Nhai, là địa phương dưới một kích của cường giả Đế Tôn Cảnh tạo thành, tràn đầy đế uy nồng đậm và lực lượng pháp tắc băng hàn, có thể ở loại địa phương đó đột phá, bản thân đã nói lên thiên tư của võ giả đó cực cao.

Mà bây giờ, Dương Khai không thể nghi ngờ chính là một đệ tử như vậy.

Tin tức này nếu lan truyền ra ngoài, tất nhiên sẽ dẫn tới tông môn coi trọng, mà tên sư đệ Trữ Phi ghi hận trong lòng này, nhất định địa vị sẽ tăng cao. Đến lúc đó, hắn sẽ là nhân vật không phải mình có thể nhìn lên, còn nói gì báo thù rửa hận, chỉ có thể cầu nguyện hắn đừng tìm tới mình gây phiền toái là tốt rồi.

Nhiều tạp niệm xẹt qua trong đầu Trữ Phi, rất nhanh hắn hiểu rõ nếu hôm nay không thể giải quyết tốt đẹp chuyện này, chỉ sợ mình sẽ gặp họa đến nơi, hắn không khỏi có chút kinh hoàng thất thố.

Đang lúc hắn thầm mắng Chu Nghĩa phế vật vô dụng, bỗng nhiên truyền ra một tiếng gầm tràn đầy phẫn nộ: - Tiểu tử, ngươi muốn chết!

Trong tiếng gầm kia chứa đầy cừu hận không thể tả, giống như dã thú bị thương đang gầm thét, cuốn lên sát khí lạnh lẽo khiến người ta rợn cả tóc gáy.

Trữ Phi trong mắt sáng ngời, mừng rỡ kêu lên: - Chu sư huynh!

Tiếng gầm kia bất ngờ chính là Chu Nghĩa bị Dương Khai đánh một quyền lún dưới mặt đất gọi ra.

Tuy rằng Dương Khai ra tay không có nương tình chút nào, nhưng Chu Nghĩa tốt xấu gì cũng là cường giả Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, sao có thể dễ dàng bị giết chết như vậy? Hắn bị thua thiệt là bị thương tổn thần thức, không kịp phòng bị bị Dương Khai đánh bất ngờ mà thôi.

Giờ này tỉnh hồn lại, tự nhiên hắn vô cùng phẫn nộ.

Khi nói chuyện, hắn hung tợn nghiêng đầu nhìn lại, hai tròng mắt đỏ thẫm chăm chú nhìn Dương Khai, sát niệm bùng phát như sóng thủy triều.

Nếu nói trước khi tới nơi này hắn vốn chỉ là được Trữ Phi thỉnh cầu, thay hắn phát tiết cơn tức, giờ này sau khi bị Dương Khai đánh một quyền, hắn đã động sát khí.

Bị một tên sư đệ thấp thua mình một bậc khi dễ đến nước này, không dùng máu tươi và tính mạng thì trong đời này làm thế nào rửa sạch vết ô nhục của mình?

Bầu không khí bỗng nhiên trở nên ngưng đọng, cường giả Đạo Nguyên Cảnh giận dữ, ngay cả pháp tắc thiên địa đều có chút bị ảnh hưởng, lực lượng của phong hội tụ tới trên người Chu Nghĩa, làm một đầu tóc đen của hắn bay tung như điên loạn, càng tăng thêm uy thế của hắn.

Dương Khai da thịt căng thẳng, theo bản năng có một loại cảm giác nguy cơ ập tới, liền không chần chờ chút nào vận dụng Diệt Thế Ma Nhãn.

Trong con mắt trái, đồng tử chợt biến thành màu vàng thẳng đứng, hẹp dài khiến người ta nhìn thấy mà kinh sợ, trong đồng tử vàng còn mơ hồ tản ra một lực lượng thần kỳ, lực lượng kia có công hiệu cường đại bắt hồn câu hồn.

Bốn mắt nhìn vào nhau, Chu Nghĩa không khỏi ngẩn ra, chỉ cảm thấy trong con ngươi hẹp dài kia có một loại ma lực đang ảnh hưởng tới ý chí thần hồn của mình.

Hắn va chạm thần thức với Dương Khai, vốn đã hơi bị thương, giờ này bị Diệt Thế Ma Nhãn ảnh hưởng, dĩ nhiên liền xuất hiện sơ hở.

Dương Khai nhân cơ hội thi triển ra bí thuật thần hồn cường đại nhất của mình, trong miệng chợt quát một tiếng:

- Sinh Liên!

Một đồ án nụ hoa sen hiện ra chỗ con mắt trái, hơi chao đảo một cái, liền bắn nhanh vào trong mắt Chu Nghĩa.

Chu Nghĩa chợt phát hiện hết thảy trước mắt biến đổi, chỉ thấy có một nụ hoa sen, nụ hoa sen kia điên cuồng rút lấy lực lượng thần thức của hắn, trở thành chất dinh dưỡng, ngay sau đó cánh hoa chậm rãi nở ra, như muốn bày ra vẻ xinh đẹp của mình.

Dương Khai hiện tại so sánh với hắn, chiếm cứ ưu thế chính là lực lượng thần hồn, sao có thể bỏ qua ưu thế này? Bí thuật Sinh Liên vừa ra, Dương Khai lần nữa chiếm thế chủ động.

Thừa dịp Chu Nghĩa còn không kịp phản ứng, Dương Khai run hai tay một cái, bắn ra mấy chục sợi Kim Huyết Ti, dưới khống chế của thần niệm, Kim Huyết Ti vặn vẹo quấn quanh, biến thành một tấm lưới vàng, phủ chụp bao bọc Chu Nghĩa ở trong đó.

Đây chỉ là một loại trong biến hóa của Kim Huyết Ti mà thôi.

- Long hóa! Dương Khai không chút do dự, một lần nữa vận dụng bí thuật, chỗ cánh tay phải biến thành bộ dáng long trảo dữ tợn, đầu ngón tay vô cùng sắc bén, liền đâm tới nơi ngực Chu Nghĩa.

Chuyện phát triển đến nước này, đã không phải ngươi chết chính là ta mất mạng, sát khí của Chu Nghĩa cũng không chỉ là uy hiếp, mà đó thật sự là ý niệm muốn đánh chết địch nhân...

Đối với người muốn giết mình, dĩ nhiên Dương Khai sẽ không nhẹ tay nương tình.

- Dương huynh không cần! Sau lưng Lưu Tiêm Vân la lên thất thanh.

Nếu Dương Khai thật sự giết chết Chu Nghĩa, chuyện đó thật không thể có kết quả tốt, nhưng nàng cũng không biết nên làm thế nào hóa giải cục diện trước mắt, chỉ theo bản năng hô to.

Dương Khai ngoảnh mặt làm ngơ, sắc mặt lạnh lùng, có chăng chỉ là quyết tâm giết địch rồi tính sau.

Mắt thấy long trảo sắp xuyên qua ngực Chu Nghĩa, phá vỡ trái tim của hắn, ở thời khắc mấu chốt này, Chu Nghĩa lại thoát khỏi ảnh hưởng của bí thuật Sinh Liên, chợt quát một tiếng: - Tiểu tử ngươi có can đảm!

"Rầm" một tiếng, đồ án hoa sen chỗ hai tròng mắt Chu Nghĩa vỡ nát tan, sát khí vốn bị ảnh hưởng mà tiêu tan lần nữa tuôn ra, cùng lúc đó, khí thế của cường giả Đạo Nguyên nhất tầng cảnh bùng phát ra.

- Bi Phong Chưởng! Chu Nghĩa quát khẽ, thò ra một bàn tay, chắn trước lồng ngực của mình. Trong lòng bàn tay năng lượng thuộc tính phong hội tụ quanh quẩn, giống như một cái lốc xoáy cuốn cánh tay phải hóa long trảo của Dương Khai vào trong đó.

"Răng rắc..." Truyền ra tiếng va chạm chói tai, chỗ cánh tay phải Dương Khai, mảnh mảnh vảy rồng do lực lượng biến ảo mà thành kia vỡ nát tan, thậm chí ngay cả long trảo cũng có chút không thể duy trì hình dáng.

Võ giả Đạo Nguyên nhất tầng cảnh tuy rằng so với Dương Khai chỉ cao hơn một cảnh giới nhỏ, nhưng bởi vì lực lượng trong cơ thể đã toàn bộ chuyển hóa thành nguyên lực, cho nên chiến lực chân thật căn bản Hư Vương tam tầng cảnh bình thường khó thể sánh bằng.

Huống chi, võ giả Đạo Nguyên nhất tầng cảnh đã chạm tới ngưỡng cửa pháp tắc, có thể điều động lực lượng pháp tắc thô sơ giản lược, tăng cường sát chiêu của mình.

Chu Nghĩa không thể nghi ngờ là chuyên tu lực lượng thuộc tính phong, trong Bi Phong Chưởng kia chứa đựng cảm ngộ và vận dụng về lực lượng phong hệ của hắn.

Pháp tắc phong nhẹ nhàng linh động, cộng thêm ở trong Bi Phong Chưởng này, làm cho chiêu thức của hắn càng thêm có vẻ xuất trần.

Sát khí kinh khủng ngay mặt ập tới khiến Dương Khai biến sắc, nhưng hắn cũng không có lui đi, ngược lại cắn răng một cái, hung hăng đâm long trảo vào trong ngực Chu Nghĩa.

- Ngươi...

Chu Nghĩa con ngươi giật giật, mặc dù hắn liều mạng thúc động nguyên lực bày ra phòng hộ bên ngoài thân thể, nhưng vẫn không thể ngăn cản thế tới của long trảo sắc bén kia.

Ở dưới long trảo khiếp người đó, phòng ngự của hắn giống như tờ giấy bình thường không chịu nổi một kích.

Trái tim Chu Nghĩa bị Dương Khai chụp nắm trong tay!

Đúng lúc này, công kích của Bi Phong Chưởng cũng đánh tới trên người Dương Khai.

Bất quá thân hình của hắn bỗng nhiên uốn éo vặn vẹo, trực tiếp biến mất tại chỗ, lực lượng cuồng bạo kia bắn vào hư không.

Chờ đến lúc dư uy chiêu thức tan hết, lại lần nữa lộ ra thân ảnh của Dương Khai, dường như cho tới bây giờ hắn cũng không có di chuyển.

Hư Vô!

Sử dụng bí thuật mới, giúp thân thể Dương Khai hóa thành hư vô, dung hợp vào hư không, từ đó tránh né phần lớn lực sát thương của Bi Phong Chưởng.

Nhưng dư kình kia cũng đánh vào trong cơ thể Dương Khai, tùy ý tung hoành trong máu thịt của hắn, phá hư thân thể của hắn.

Nơi ngực Dương Khai khí huyết quay cuồng, suýt nữa không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi.

- Không chết? Chu Nghĩa hoảng sợ kinh hô.

Hắn vốn tưởng rằng Dương Khai là muốn liều mạng đồng quy vu tận với mình, dù sao tay hắn đã cắm vào lồng ngực của mình, cầm trái tim của mình, chỉ cần dùng một chút sức là mình đi đời nhà ma, mà dưới một kích Bi Phong Chưởng phẫn nộ của mình, cũng tuyệt đối không phải một Hư Vương tam tầng cảnh ngay mặt bị đánh trúng có thể chống lại được.

Nhưng sự thật làm cho Chu Nghĩa thế nào cũng không nghĩ tới là, dường như Dương Khai chỉ bị thương nhẹ, hoàn toàn không có gì đáng ngại.

Đó là bí thuật gì? Mà có thể bất động tại chỗ liền tránh thoát công kích của mình? Ngay khoảnh khắc đó, dường như đối phương cũng không tồn tại trong không gian này...

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.