Chương trước
Chương sau
Ghi dấu lạc ấn thần hồn chỉ là bước thứ nhất.

Làm xong chuyện này, Dương Khai liền buông ra trói buộc kiếm ý thông linh, quả nhiên, thời khắc này nó không còn mảy may địch ý với Dương Khai, ngược lại còn vô cùng thân thiết, ánh sáng trường kiếm màu tuyết trắng không ngừng vờn quanh Dương Khai, dường như đứa bé sơ sinh lần đầu tiên mở mắt nhìn thấy phụ mẫu sinh ra mình.

Nó đã không còn nửa điểm uy hiếp đối với Dương Khai, ngược lại biết nghe theo các loại hiệu lệnh của Dương Khai.

Dương Khai không có quản tới nó, để tùy ý nó bay vòng quanh ở bên cạnh, mà nhắm hai mắt lại khôi phục thần thức.

Một ngày sau, hắn mới khôi phục như lúc ban đầu, mở mắt ra, kiếm ý sớm đã ngừng bay lượn, dừng lại im lìm trên vai Dương Khai.

- Tới tới đây, cải tạo cho ngươi một phen! Mặc dù Dương Khai biết trao đổi với nó là không có ý nghĩa gì, nhưng vẫn không nhịn được nói một tiếng, dứt lời, hắn liền đưa tay chụp một cái, bắt kiếm ý nắm trong lòng bàn tay, ngay sau đó điểm tay liên tiếp, mấy sợi Kim Huyết Ti lập tức bay ra, quấn vòng quanh kiếm ý.

Kiếm ý dường như có ý muốn phản kháng, nhưng được Dương Khai trấn an, rất nhanh nó bình tĩnh lại.

Không bao lâu, kiếm ý thông linh màu tuyết trắng liền bị Kim Huyết Ti sáng vàng rực rỡ quấn quanh kín không kẽ hở, trong Kim Huyết Ti chứa khí huyết lực khổng lồ cuồn cuộn không ngừng rót vào trong kiếm ý, bị nó cắn nuốt hấp thu.

Nửa ngày sau, vốn là kiếm ý thông linh màu tuyết trắng nghiễm nhiên đổi thành ánh sáng vàng rực rỡ. Thời khắc này kiếm ý, không đơn giản chỉ là tụ tập thể của năng lượng thuần túy, bởi vì có Kim Huyết Ti bao trùm, thậm chí nó có dao động khí huyết rõ ràng, nói nó có thân thể của mình cũng không quá đáng.

Kim Huyết Ti là thân thể, kiếm ý là hồn, sợi kiếm ý này từ một ý nghĩa nào đó mà nói, giống như nó mới được sinh ra.

Vẫn còn chưa xong, Dương Khai vừa động tâm niệm, kiếm ý sáng vàng rực rỡ liền khẽ run lên, trực tiếp bắn nhanh vào trong thân thể của mẫu thể yêu trùng kia.

Mẫu thể yêu trùng nằm trên mặt đất, không có mảy may dao động sinh cơ, trong nháy mắt này đã xảy ra biến đổi rõ ràng, trong thân thể trắng như tuyết của nó toát ra màu vàng sáng rực, được khí huyết lực khổng lồ kia ảnh hưởng và chữa trị, vốn nó đang bị bí thuật cắn trả thân thể lủng lỗ chỗ, lúc này tự mình khôi phục với tốc độ chậm chạp.

Từ trong thân thể mẫu thể yêu trùng toát ra dao động lực lượng rõ ràng.

Hai tròng mắt không có chút sinh cơ kia, thời khắc này cũng từ từ sáng lên u quang.

Dương Khai cẩn thận chú ý biến hóa của mẫu thể yêu trùng, cùng với mức độ dung hợp giữa kiếm ý thông linh và mẫu thể yêu trùng!

Hiện tại hắn thi triển ra thủ đoạn hoàn toàn bất đồng với tình huống kiếm ý khống chế mẫu thể yêu trùng trước đó: trước đó kiếm ý chỉ là tùy ý phụ vào trên thân mình mẫu thể, đơn giản khống chế khối thân thể này, để ý thức của chính nó có vật dẫn mà thôi.

Nhưng hiện tại Dương Khai là dùng phương pháp ngưng luyện huyết thú, một lần nữa cải tạo liên hệ giữa kiếm ý và mẫu thể yêu trùng.

Nếu như thành công, thì Dương Khai sẽ lập tức có thêm một con huyết thú cường đại!

Mà nhược bằng thất bại... Dương Khai cảm thấy khả năng thất bại không lớn lắm.

Dù sao trước đó giữa kiếm ý và thân thể mẫu thể yêu trùng đã có phối hợp ở mức độ nhất định, cộng thêm thủ đoạn của mình, gần như không có khả năng thất bại.

Theo thời gian trôi qua, sắc thái trên thân mẫu thể yêu trùng từ từ biến thành hai màu vàng trắng lẫn lộn, dao động phối hợp của thân thể và thần hồn kia cũng càng ngày càng vững vàng, điều này hiển nhiên là dấu hiệu báo trước sắp thành công.

Để bảo đảm an toàn, Dương Khai thậm chí trích lòng bàn tay của mình, bức ra vài giọt Kim huyết thuần khiết, rót vào trong thân thể mẫu thể yêu trùng, chữa trị thân thể rách nát của nó.

Bỗng chốc, hai tròng mắt trắng như tuyết của mẫu thể yêu trùng chợt nổi lên một màn ánh sáng vàng quỷ dị, ngay sau đó, thân thể cao lớn của nó hơi nhúc nhích, dường như là kiếm ý đang quen thuộc với thân thể của mình sau khi dung hợp.

Nó khó nhọc từ dưới đất bò dậy, như đứa trẻ con tập tễnh học bước, lắc lư lắc lư nhiều lần suýt nữa té lăn trên đất.

Chờ đến lúc nó chống đỡ được thân thể của mình, đi tới đi lui trên mặt đất, Dương Khai không khỏi nở nụ cười.

Thành công rồi!

Tuy rằng trước đó khi nảy sinh ra ý nghĩ này có chút quá mức ly kỳ, nhưng cuối cùng chứng minh mình cũng không sai, lợi dụng thần hồn và thân thể bất đồng, vẫn có thể ngưng luyện ra huyết thú!

Dù sao huyết thú cũng không phải vật còn sống thật sự, mà là một loại biến đổi vật chết, là thần thông phụ thêm của bí thuật Kim Huyết Ti, yêu cầu về vật liệu cũng không khắc nghiệt lắm.

Mặc dù là bò nằm trên mặt đất, thân thể cao hơn mình một cái đầu cũng có uy hiếp cực lớn, Dương Khai nhìn tác phẩm mới sinh ra này, càng xem càng hài lòng.

Hắn cảm nhận được rất rõ ràng, ý chí hỗn loạn của kiếm ý ở trong thân thể của mẫu thể yêu trùng này, rất là thân thiết với mình.

Trước cùng tên này đánh nhau một trận sứt đầu mẻ trán, cũng không có dò xét tìm ra cực hạn của nó tới đâu, lúc này đương nhiên là Dương Khai muốn nhìn xem rốt cuộc nó có thể phát huy ra uy lực cường đại bao nhiêu.

Tâm niệm vừa động, hạ đạt một cái chỉ thị cho mẫu thể yêu trùng.

Mẫu thể yêu trùng lập tức đứng thẳng thân mình lên, trên cái càng tương đương với tay phải lập tức huyễn hóa ra một thanh trường kiếm năng lượng.

Kiếm ra, có ý cảnh và lực lượng pháp tắc băng hàn hội tụ trên kiếm phong, bốn phía nhiệt độ giảm xuống, tuyết rơi xuống, kiếm phong, bông tuyết đều biến thành công kích bén nhọn, đánh tới hướng hư không kia.

Tuyết Nhược Thanh Thiên!

Lực lượng cuồng bạo chợt bộc phát ra, thiên địa tối sầm lại, hư không phía trước tựa hồ đều bị đánh xuyên thủng, có lực lượng pháp tắc ở trong đó lúc tiêu tan lúc sinh ra.

Dương Khai hơi đổi sắc.

Không hổ là kiếm ý thông linh, một chiêu nắm giữ bí thuật kiếm đạo này, tuyệt đối đã có phong phạm cấp tông sư, bất quá điều này cũng không kỳ quái, dù sao cũng là kiếm ý của chiêu thức do cường giả Đế Tôn Cảnh thi triển ra, thời khắc này từ mẫu thể yêu trùng thi triển ra, chẳng khác nào là vị cường giả Đế Tôn Cảnh kia tự mình ra tay.

Chỉ có điều lực lượng nhỏ hơn rất nhiều mà thôi, nhưng ý cảnh kia thì không thay đổi.

- Một kích này hẳn là có hiệu quả ngang với một kích toàn lực của võ giả Đạo Nguyên nhất tầng cảnh? Dương Khai cau mày, vừa tự lẩm bẩm, vừa chăm chú nhìn mẫu thể yêu trùng.

Hắn cũng rất là hài lòng, trước mắt thí nghiệm đã đạt đến hiệu quả trong dự liệu của hắn.

Trước đó tuy rằng từ trên thân mẫu thể yêu trùng này, hắn cảm nhận được dao động lực lượng ước chừng tương đương với Đế Tôn Cảnh, nhưng sau khi cải tạo thành huyết thú, vĩnh viễn chỉ phát huy được lực lượng yếu một chút so với bản thể.

Điều này là không thể tránh được.

Dương Khai trước đây ngưng luyện ra đại quân huyết thú, cũng là bộ dáng này.

Huống chi, thời khắc này kiếm ý mới vừa dung hợp với thân thể mẫu thể yêu trùng, khẳng định không thể phát huy ra toàn bộ thực lực.

Đợi qua một đoạn thời gian, có lẽ nó có thể tăng lên không ít, bất quá Dương Khai đoán chừng Đạo Nguyên tam tầng cảnh sẽ là đỉnh phong của nó.

Vậy là đủ rồi!

Ở bên cạnh có một trợ lực có thể so với cường giả Đạo Nguyên tam tầng cảnh như vậy, còn có thể sai khiến tùy ý... xem như Dương Khai cũng có một chút vốn liếng để đặt chân trong Tinh Giới, không còn sợ đầu sợ đuôi như thời điểm mới vừa tới nơi này.

Bất quá, trợ lực từ bên ngoài thủy chung là ngoại lực, bản thân cường đại mới là mục tiêu theo đuổi của võ giả.

Dương Khai đối với chuyện này cũng sớm có thể hội, nên sẽ không đặt tất cả hy vọng vào ngoại lực.

Chuyến hành trình Băng Nhai này, thu hoạch to lớn a.

Không nói đến băng hoa dị quả kia là chí bảo khó gặp, chỉ riêng thu hoạch trợ lực mẫu thể yêu trùng này, xem ra chuyến đi này của Dương Khai cũng không tệ! Huống chi, hắn còn ở nơi này đột phá Hư Vương tam tầng cảnh, nguyên lực bản thân chuyển hóa hơn một nửa; còn lĩnh ngộ bí thuật Hư Vô.

Dương Khai tâm tình thật tốt, nhìn mẫu thể yêu trùng trước mắt, tự định giá lúc nào đó nên tìm cho nó một thanh bí bảo trường kiếm thuộc tính băng.

Nếu có bí bảo thích hợp phụ trợ, nó có thể phát huy uy lực bí thuật hẳn sẽ được tăng lên rõ ràng.

Cứ tưởng tượng, đến lúc đó đối địch, mẫu thể yêu trùng cầm trong tay trường kiếm, tung một chiêu Tuyết Nhược Thanh Thiên, khẳng định địch nhân sẽ trợn mắt há hốc mồm.

Dương Khai mặc dù trên tay có không ít bí bảo, nhưng trừ vài món Đế Bảo ra, đúng là không có thứ gì có thể lấy ra, càng không có trường kiếm thuộc tính băng phù hợp cho mẫu thể yêu trùng sử dụng.

Trên đời này, đâu có yêu thú nào lại tinh thông bí thuật kiếm đạo?

Lệnh cho mẫu thể yêu trùng ở trong Tiểu Huyền Giới nghỉ ngơi dung hợp thần hồn, thân thể, Dương Khai liền rời nơi này.

Chuyện còn lại đã không cần hắn quản tới, chỉ cần thời gian lắng đọng lại và tích lũy, độ dung hợp giữa kiếm ý và mẫu thể yêu trùng sẽ càng ngày càng cao, cuối cùng đạt đến đỉnh phong, trở thành huyết thú hoàn chỉnh.

Dương Khai rất mong đợi ngày đó.

Kế tiếp một đoạn ngày gợn sóng không sợ, Dương Khai ở chỗ 500 trượng phía dưới Băng Nhai, mở ra một cái động phủ mới, bình yên ở trong đó, lợi dụng môi trường đặc thù ở dưới này rèn luyện ý chí bản thân.

Đồng thời cũng đắm chìm trong nghiên cứu bí thuật Hư Vô mới...

Một ngày này, Dương Khai đứng ở trên đỉnh Băng Nhai, nhìn ra phương xa.

Theo hắn đánh giá, ba tháng bị giam hẳn hôm nay là đến thời hạn, cho nên hắn đứng ở chỗ này chờ đợi Khấu Vũ tới đón mình về.

Tuy rằng đã đến thời gian, nhưng dù sao cũng là bị giam nhốt, nếu tự mình chạy trở về, nói không chừng lại sẽ bị người tìm tới gây phiền toái, Dương Khai không muốn chọc thêm gợn sóng gì, cho nên cảm thấy tốt hơn là chờ đợi.

Nhưng khiến hắn không nghĩ tới là, hắn đợi đã lâu, cũng không thấy bóng dáng Khấu Vũ đâu.

Thẳng đến sắp hết một ngày, từ xa xa mới xuất hiện một điểm đen nhỏ.

Dương Khai sắc mặt vui mừng, ngưng thần nhìn lại.

Người đến rất nhanh liền ập vào trong mắt Dương Khai, cũng không phải là Khấu Vũ theo hắn dự liệu, mà là một võ giả chưa từng thấy qua.

Xem từ dao động lực lượng vận chuyển trên người, hắn cũng chỉ có tu vi Hư Vương tam tầng cảnh mà thôi.

Người đến xa xa liền ngừng lại, hiển nhiên là không nguyên ý tới quá gần chỗ cấm địa Băng Nhai này. Hắn nhìn về hướng Dương Khai, cao giọng hô: - Khấu sư huynh bảo ta hôm nay tới đây báo cho ngươi biết, thời gian giam đã xong, ngươi có thể trở về tông!

Nói xong, hắn quay đầu bước đi.

Dương Khai vẻ mặt ngạc nhiên, vội vàng từ tại chỗ bay ra, với tốc độ cực nhanh đuổi theo hướng người kia.

Cùng là tu vi Hư Vương tam tầng cảnh, đối phương không nhanh không chậm bay đi, dĩ nhiên Dương Khai rất nhanh đuổi theo kịp.

Sóng vai bay về phía trước, người kia hơi nhíu mày một cái, lặng yên không một tiếng động kéo ra một chút khoảng cách với Dương Khai.

Dương Khai tuy rằng nhận ra điểm này, nhưng cũng không để ý chỉ ôm quyền nói: - Xin hỏi sư huynh họ gì?

Người kia trên mặt hơi khó chịu, nói: - Ta chỉ là theo lệnh Khấu sư huynh tới truyền lời, ngươi không cần lôi kéo làm quen với ta!

Hắn nói với vẻ mặt khó thân cận, dường như Dương Khai thiếu nợ hắn rất nhiều tiền.

Muốn lấy lòng mà thất bại, Dương Khai cực kỳ buồn bực, bất quá vẫn lên tiếng hỏi: - Vì sao hôm nay Khấu sư huynh không đến, ngược lại làm phiền sư huynh chạy tới đây?

- Khấu sư huynh có nhiệm vụ trong người, từ một tháng trước đã rời tông môn, nếu ngươi muốn chờ huynh ấy tới đón, ngươi không ngại về lại Băng Nhai đi! Người kia trả lời cực nhanh, nói xong, bỗng nhiên tăng tốc phóng vọt tới phía trước, bỏ lại Dương Khai thật xa Ghi dấu lạc ấn thần hồn chỉ là bước thứ nhất.

Làm xong chuyện này, Dương Khai liền buông ra trói buộc kiếm ý thông linh, quả nhiên, thời khắc này nó không còn mảy may địch ý với Dương Khai, ngược lại còn vô cùng thân thiết, ánh sáng trường kiếm màu tuyết trắng không ngừng vờn quanh Dương Khai, dường như đứa bé sơ sinh lần đầu tiên mở mắt nhìn thấy phụ mẫu sinh ra mình.

Nó đã không còn nửa điểm uy hiếp đối với Dương Khai, ngược lại biết nghe theo các loại hiệu lệnh của Dương Khai.

Dương Khai không có quản tới nó, để tùy ý nó bay vòng quanh ở bên cạnh, mà nhắm hai mắt lại khôi phục thần thức.

Một ngày sau, hắn mới khôi phục như lúc ban đầu, mở mắt ra, kiếm ý sớm đã ngừng bay lượn, dừng lại im lìm trên vai Dương Khai.

- Tới tới đây, cải tạo cho ngươi một phen! Mặc dù Dương Khai biết trao đổi với nó là không có ý nghĩa gì, nhưng vẫn không nhịn được nói một tiếng, dứt lời, hắn liền đưa tay chụp một cái, bắt kiếm ý nắm trong lòng bàn tay, ngay sau đó điểm tay liên tiếp, mấy sợi Kim Huyết Ti lập tức bay ra, quấn vòng quanh kiếm ý.

Kiếm ý dường như có ý muốn phản kháng, nhưng được Dương Khai trấn an, rất nhanh nó bình tĩnh lại.

Không bao lâu, kiếm ý thông linh màu tuyết trắng liền bị Kim Huyết Ti sáng vàng rực rỡ quấn quanh kín không kẽ hở, trong Kim Huyết Ti chứa khí huyết lực khổng lồ cuồn cuộn không ngừng rót vào trong kiếm ý, bị nó cắn nuốt hấp thu.

Nửa ngày sau, vốn là kiếm ý thông linh màu tuyết trắng nghiễm nhiên đổi thành ánh sáng vàng rực rỡ. Thời khắc này kiếm ý, không đơn giản chỉ là tụ tập thể của năng lượng thuần túy, bởi vì có Kim Huyết Ti bao trùm, thậm chí nó có dao động khí huyết rõ ràng, nói nó có thân thể của mình cũng không quá đáng.

Kim Huyết Ti là thân thể, kiếm ý là hồn, sợi kiếm ý này từ một ý nghĩa nào đó mà nói, giống như nó mới được sinh ra.

Vẫn còn chưa xong, Dương Khai vừa động tâm niệm, kiếm ý sáng vàng rực rỡ liền khẽ run lên, trực tiếp bắn nhanh vào trong thân thể của mẫu thể yêu trùng kia.

Mẫu thể yêu trùng nằm trên mặt đất, không có mảy may dao động sinh cơ, trong nháy mắt này đã xảy ra biến đổi rõ ràng, trong thân thể trắng như tuyết của nó toát ra màu vàng sáng rực, được khí huyết lực khổng lồ kia ảnh hưởng và chữa trị, vốn nó đang bị bí thuật cắn trả thân thể lủng lỗ chỗ, lúc này tự mình khôi phục với tốc độ chậm chạp.

Từ trong thân thể mẫu thể yêu trùng toát ra dao động lực lượng rõ ràng.

Hai tròng mắt không có chút sinh cơ kia, thời khắc này cũng từ từ sáng lên u quang.

Dương Khai cẩn thận chú ý biến hóa của mẫu thể yêu trùng, cùng với mức độ dung hợp giữa kiếm ý thông linh và mẫu thể yêu trùng!

Hiện tại hắn thi triển ra thủ đoạn hoàn toàn bất đồng với tình huống kiếm ý khống chế mẫu thể yêu trùng trước đó: trước đó kiếm ý chỉ là tùy ý phụ vào trên thân mình mẫu thể, đơn giản khống chế khối thân thể này, để ý thức của chính nó có vật dẫn mà thôi.

Nhưng hiện tại Dương Khai là dùng phương pháp ngưng luyện huyết thú, một lần nữa cải tạo liên hệ giữa kiếm ý và mẫu thể yêu trùng.

Nếu như thành công, thì Dương Khai sẽ lập tức có thêm một con huyết thú cường đại!

Mà nhược bằng thất bại... Dương Khai cảm thấy khả năng thất bại không lớn lắm.

Dù sao trước đó giữa kiếm ý và thân thể mẫu thể yêu trùng đã có phối hợp ở mức độ nhất định, cộng thêm thủ đoạn của mình, gần như không có khả năng thất bại.

Theo thời gian trôi qua, sắc thái trên thân mẫu thể yêu trùng từ từ biến thành hai màu vàng trắng lẫn lộn, dao động phối hợp của thân thể và thần hồn kia cũng càng ngày càng vững vàng, điều này hiển nhiên là dấu hiệu báo trước sắp thành công.

Để bảo đảm an toàn, Dương Khai thậm chí trích lòng bàn tay của mình, bức ra vài giọt Kim huyết thuần khiết, rót vào trong thân thể mẫu thể yêu trùng, chữa trị thân thể rách nát của nó.

Bỗng chốc, hai tròng mắt trắng như tuyết của mẫu thể yêu trùng chợt nổi lên một màn ánh sáng vàng quỷ dị, ngay sau đó, thân thể cao lớn của nó hơi nhúc nhích, dường như là kiếm ý đang quen thuộc với thân thể của mình sau khi dung hợp.

Nó khó nhọc từ dưới đất bò dậy, như đứa trẻ con tập tễnh học bước, lắc lư lắc lư nhiều lần suýt nữa té lăn trên đất.

Chờ đến lúc nó chống đỡ được thân thể của mình, đi tới đi lui trên mặt đất, Dương Khai không khỏi nở nụ cười.

Thành công rồi!

Tuy rằng trước đó khi nảy sinh ra ý nghĩ này có chút quá mức ly kỳ, nhưng cuối cùng chứng minh mình cũng không sai, lợi dụng thần hồn và thân thể bất đồng, vẫn có thể ngưng luyện ra huyết thú!

Dù sao huyết thú cũng không phải vật còn sống thật sự, mà là một loại biến đổi vật chết, là thần thông phụ thêm của bí thuật Kim Huyết Ti, yêu cầu về vật liệu cũng không khắc nghiệt lắm.

Mặc dù là bò nằm trên mặt đất, thân thể cao hơn mình một cái đầu cũng có uy hiếp cực lớn, Dương Khai nhìn tác phẩm mới sinh ra này, càng xem càng hài lòng.

Hắn cảm nhận được rất rõ ràng, ý chí hỗn loạn của kiếm ý ở trong thân thể của mẫu thể yêu trùng này, rất là thân thiết với mình.

Trước cùng tên này đánh nhau một trận sứt đầu mẻ trán, cũng không có dò xét tìm ra cực hạn của nó tới đâu, lúc này đương nhiên là Dương Khai muốn nhìn xem rốt cuộc nó có thể phát huy ra uy lực cường đại bao nhiêu.

Tâm niệm vừa động, hạ đạt một cái chỉ thị cho mẫu thể yêu trùng.

Mẫu thể yêu trùng lập tức đứng thẳng thân mình lên, trên cái càng tương đương với tay phải lập tức huyễn hóa ra một thanh trường kiếm năng lượng.

Kiếm ra, có ý cảnh và lực lượng pháp tắc băng hàn hội tụ trên kiếm phong, bốn phía nhiệt độ giảm xuống, tuyết rơi xuống, kiếm phong, bông tuyết đều biến thành công kích bén nhọn, đánh tới hướng hư không kia.

Tuyết Nhược Thanh Thiên!

Lực lượng cuồng bạo chợt bộc phát ra, thiên địa tối sầm lại, hư không phía trước tựa hồ đều bị đánh xuyên thủng, có lực lượng pháp tắc ở trong đó lúc tiêu tan lúc sinh ra.

Dương Khai hơi đổi sắc.

Không hổ là kiếm ý thông linh, một chiêu nắm giữ bí thuật kiếm đạo này, tuyệt đối đã có phong phạm cấp tông sư, bất quá điều này cũng không kỳ quái, dù sao cũng là kiếm ý của chiêu thức do cường giả Đế Tôn Cảnh thi triển ra, thời khắc này từ mẫu thể yêu trùng thi triển ra, chẳng khác nào là vị cường giả Đế Tôn Cảnh kia tự mình ra tay.

Chỉ có điều lực lượng nhỏ hơn rất nhiều mà thôi, nhưng ý cảnh kia thì không thay đổi.

- Một kích này hẳn là có hiệu quả ngang với một kích toàn lực của võ giả Đạo Nguyên nhất tầng cảnh? Dương Khai cau mày, vừa tự lẩm bẩm, vừa chăm chú nhìn mẫu thể yêu trùng.

Hắn cũng rất là hài lòng, trước mắt thí nghiệm đã đạt đến hiệu quả trong dự liệu của hắn.

Trước đó tuy rằng từ trên thân mẫu thể yêu trùng này, hắn cảm nhận được dao động lực lượng ước chừng tương đương với Đế Tôn Cảnh, nhưng sau khi cải tạo thành huyết thú, vĩnh viễn chỉ phát huy được lực lượng yếu một chút so với bản thể.

Điều này là không thể tránh được.

Dương Khai trước đây ngưng luyện ra đại quân huyết thú, cũng là bộ dáng này.

Huống chi, thời khắc này kiếm ý mới vừa dung hợp với thân thể mẫu thể yêu trùng, khẳng định không thể phát huy ra toàn bộ thực lực.

Đợi qua một đoạn thời gian, có lẽ nó có thể tăng lên không ít, bất quá Dương Khai đoán chừng Đạo Nguyên tam tầng cảnh sẽ là đỉnh phong của nó.

Vậy là đủ rồi!

Ở bên cạnh có một trợ lực có thể so với cường giả Đạo Nguyên tam tầng cảnh như vậy, còn có thể sai khiến tùy ý... xem như Dương Khai cũng có một chút vốn liếng để đặt chân trong Tinh Giới, không còn sợ đầu sợ đuôi như thời điểm mới vừa tới nơi này.

Bất quá, trợ lực từ bên ngoài thủy chung là ngoại lực, bản thân cường đại mới là mục tiêu theo đuổi của võ giả.

Dương Khai đối với chuyện này cũng sớm có thể hội, nên sẽ không đặt tất cả hy vọng vào ngoại lực.

Chuyến hành trình Băng Nhai này, thu hoạch to lớn a.

Không nói đến băng hoa dị quả kia là chí bảo khó gặp, chỉ riêng thu hoạch trợ lực mẫu thể yêu trùng này, xem ra chuyến đi này của Dương Khai cũng không tệ! Huống chi, hắn còn ở nơi này đột phá Hư Vương tam tầng cảnh, nguyên lực bản thân chuyển hóa hơn một nửa; còn lĩnh ngộ bí thuật Hư Vô.

Dương Khai tâm tình thật tốt, nhìn mẫu thể yêu trùng trước mắt, tự định giá lúc nào đó nên tìm cho nó một thanh bí bảo trường kiếm thuộc tính băng.

Nếu có bí bảo thích hợp phụ trợ, nó có thể phát huy uy lực bí thuật hẳn sẽ được tăng lên rõ ràng.

Cứ tưởng tượng, đến lúc đó đối địch, mẫu thể yêu trùng cầm trong tay trường kiếm, tung một chiêu Tuyết Nhược Thanh Thiên, khẳng định địch nhân sẽ trợn mắt há hốc mồm.

Dương Khai mặc dù trên tay có không ít bí bảo, nhưng trừ vài món Đế Bảo ra, đúng là không có thứ gì có thể lấy ra, càng không có trường kiếm thuộc tính băng phù hợp cho mẫu thể yêu trùng sử dụng.

Trên đời này, đâu có yêu thú nào lại tinh thông bí thuật kiếm đạo?

Lệnh cho mẫu thể yêu trùng ở trong Tiểu Huyền Giới nghỉ ngơi dung hợp thần hồn, thân thể, Dương Khai liền rời nơi này.

Chuyện còn lại đã không cần hắn quản tới, chỉ cần thời gian lắng đọng lại và tích lũy, độ dung hợp giữa kiếm ý và mẫu thể yêu trùng sẽ càng ngày càng cao, cuối cùng đạt đến đỉnh phong, trở thành huyết thú hoàn chỉnh.

Dương Khai rất mong đợi ngày đó.

Kế tiếp một đoạn ngày gợn sóng không sợ, Dương Khai ở chỗ 500 trượng phía dưới Băng Nhai, mở ra một cái động phủ mới, bình yên ở trong đó, lợi dụng môi trường đặc thù ở dưới này rèn luyện ý chí bản thân.

Đồng thời cũng đắm chìm trong nghiên cứu bí thuật Hư Vô mới...

Một ngày này, Dương Khai đứng ở trên đỉnh Băng Nhai, nhìn ra phương xa.

Theo hắn đánh giá, ba tháng bị giam hẳn hôm nay là đến thời hạn, cho nên hắn đứng ở chỗ này chờ đợi Khấu Vũ tới đón mình về.

Tuy rằng đã đến thời gian, nhưng dù sao cũng là bị giam nhốt, nếu tự mình chạy trở về, nói không chừng lại sẽ bị người tìm tới gây phiền toái, Dương Khai không muốn chọc thêm gợn sóng gì, cho nên cảm thấy tốt hơn là chờ đợi.

Nhưng khiến hắn không nghĩ tới là, hắn đợi đã lâu, cũng không thấy bóng dáng Khấu Vũ đâu.

Thẳng đến sắp hết một ngày, từ xa xa mới xuất hiện một điểm đen nhỏ.

Dương Khai sắc mặt vui mừng, ngưng thần nhìn lại.

Người đến rất nhanh liền ập vào trong mắt Dương Khai, cũng không phải là Khấu Vũ theo hắn dự liệu, mà là một võ giả chưa từng thấy qua.

Xem từ dao động lực lượng vận chuyển trên người, hắn cũng chỉ có tu vi Hư Vương tam tầng cảnh mà thôi.

Người đến xa xa liền ngừng lại, hiển nhiên là không nguyên ý tới quá gần chỗ cấm địa Băng Nhai này. Hắn nhìn về hướng Dương Khai, cao giọng hô: - Khấu sư huynh bảo ta hôm nay tới đây báo cho ngươi biết, thời gian giam đã xong, ngươi có thể trở về tông!

Nói xong, hắn quay đầu bước đi.

Dương Khai vẻ mặt ngạc nhiên, vội vàng từ tại chỗ bay ra, với tốc độ cực nhanh đuổi theo hướng người kia.

Cùng là tu vi Hư Vương tam tầng cảnh, đối phương không nhanh không chậm bay đi, dĩ nhiên Dương Khai rất nhanh đuổi theo kịp.

Sóng vai bay về phía trước, người kia hơi nhíu mày một cái, lặng yên không một tiếng động kéo ra một chút khoảng cách với Dương Khai.

Dương Khai tuy rằng nhận ra điểm này, nhưng cũng không để ý chỉ ôm quyền nói: - Xin hỏi sư huynh họ gì?

Người kia trên mặt hơi khó chịu, nói: - Ta chỉ là theo lệnh Khấu sư huynh tới truyền lời, ngươi không cần lôi kéo làm quen với ta!

Hắn nói với vẻ mặt khó thân cận, dường như Dương Khai thiếu nợ hắn rất nhiều tiền.

Muốn lấy lòng mà thất bại, Dương Khai cực kỳ buồn bực, bất quá vẫn lên tiếng hỏi: - Vì sao hôm nay Khấu sư huynh không đến, ngược lại làm phiền sư huynh chạy tới đây?

- Khấu sư huynh có nhiệm vụ trong người, từ một tháng trước đã rời tông môn, nếu ngươi muốn chờ huynh ấy tới đón, ngươi không ngại về lại Băng Nhai đi! Người kia trả lời cực nhanh, nói xong, bỗng nhiên tăng tốc phóng vọt tới phía trước, bỏ lại Dương Khai thật xa

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.