Chương trước
Chương sau
Vô tình lấy được dị bảo như băng hoa, tâm tình Dương Khai sảng khoái.

Vật này quả thật vô dụng đối với hắn, nhưng hắn lại có thể dùng đổi lấy tài nguyên tu luyện khổng lồ, nhất là hiện tại hắn đang thiếu thốn nguyên tinh.

Nếu có thể tìm phòng đấu giá tốt, bán ra 3 trái Băng Quả, Dương Khai ước chừng trong thời gian ngắn mình sẽ không cần phải lo thiếu nguyên tinh nữa.

Đáy vực không phải chỗ ở lâu, cho nên lấy được băng hoa, Dương Khai chuẩn bị rút lui.

Đúng lúc này, tiếng rít sắc bén vang lên bên tai, sau đó từ xa bắn tới tia sáng trắng toát, nổ vang như sấm, khí thế hung bạo.

Ánh mắt Dương Khai co rụt, cảm giác nguy cơ cực lớn dâng lên trong lòng, nháy mắt liền tránh né.

Xẹt...

Hào quang trắng đánh vào khoảng không, rạch mặt đất ra một cái khe lớn, băng đá tung tóe, uy thể dọa người.

- Ai! Theo bản năng Dương Khai cho rằng có ai đó trốn dưới đáy Băng Nhai đánh lén mình, bởi vì một chiêu đột ngột vừa rồi khiến hắn cảm giác như bí thuật kiếm đạo, hào quang trắng đó rõ ràng bao hàm kiếm mang ý cảnh băng hàn!

Nhưng vừa nói ra là hắn đã cảm thấy không đúng, nơi này là đáy Băng Nhai, mình lợi dụng bí thuật Hư Vô, ăn gian xâm nhập xuống đáy, nếu thật có người trốn ở dưới đây, vậy thực lực khủng bố cỡ nào?

Cường giả như vậy, đối phó mình còn cần đánh lén hay sao?

Cho nên hắn vội vàng nhìn về phía phát ra công kích.

Vừa nhìn, liền bị dọa.

Phía trước lại một đạo kiếm mang trắng toát, ý cảnh băng hàn lạnh thấu xương ập tới, lực lượng pháp tắc bắn ra xung quanh, mạnh mẽ không thể chống đỡ!

Không thể chống đỡ! Dương Khai nháy mắt đưa ra phán đoán, lại thi triển thuấn di né tránh.

Nơi này là đáy vực, hắn phải luôn chú ý đế uy cùng ý cảnh băng hàn áp chế, phải duy trì bí thuật Hư Vô, mới không bị nghiền chết. Hiện tại lại đột nhiên xuất hiện công kích cuồng bạo như vậy, Dương Khai đối phó rất luống cuống.

Tránh né công kích thứ hai, Dương Khai mới tranh thủ nhìn kỹ về hướng phát ra công kích.

Đợi nhìn rõ là thứ gì công kích mình, con mắt Dương Khai muốn lồi ra, trong lòng chấn động mạnh, kinh hô: - Sao lại thế được?

Đánh lén mình không phải người, mà là một con yêu trùng. Yêu trùng bề ngoài như bọ hung, trên lưng có vỏ cứng, vốn có màu xanh đậm, không biết có phải vì ở dưới đáy vực quá lâu, làm cho toàn thân nó có màu trắng như tuyết.

- Thực Linh Yêu Trùng? Không phải chứ? Dương Khai quả thật không tin nổi mắt mình.

Thực Linh Yêu Trùng không phải đặc sản của Tinh Giới, cũng có tồn tại trong Tinh Vực, cho nên Dương Khai nhận ra loại Kỳ Trùng Dị Trĩ này. Thực Linh Yêu Trùng cái gì cũng ăn, phàm là thứ có linh khí đều có thể thành thức ăn của nó.

Bí bảo, bảo giáp, thân thể võ giả, thánh tinh... Hơn nữa chúng gặm nhấm đều không nhìn phòng ngự, thậm chí cấm chế thượng cổ uy năng mạnh mẽ cũng có thể bị cắn nuốt.

Ở Tinh Giới cố hương, có một truyền thuyết, trên một hành tinh tu luyện có vùng đất phong ấn thượng cổ, phong ấn một tồn tại hung tàn. Chính vì một đám Thực Linh Yêu Trùng ăn mất năng lượng của phong ấn thượng cổ, mới để cho hung tàn kia chạy ra, khiến cho hành tinh tu luyện này chìm vào mưa máu, chết chóc vô số.

Đương nhiên, đó chỉ là truyền thuyết mà thôi, thật giả không thể tra xét, nhưng không lửa sao có khói, có thể thấy được chỗ khó chơi của Thực Linh Yêu Trùng.

Cũng may tốc độ trưởng thành của thứ này cực kỳ chậm, võ giả cũng hiểu tính nguy hại của nó, cho nên một khi phát hiện đều sẽ dốc sức đánh chết.

Dương Khai cũng thấy qua Thực Linh Yêu Trùng, cho nên liếc qua là nhận ra.

Nhưng mà... hắn gặp qua Thực Linh Yêu Trùng cũng chỉ cỡ con sâu, không thể làm hại tới võ giả.

Còn con Thực Linh Yêu Trùng trắng toát trước mắt, lại cao gấp 2 lần người thường, cao to hùng tráng, chỉ là hai cái càng đã làm Dương Khai chịu áp lực lớn.

- Yêu trùng mẫu thể! Sắc mặt Dương Khai trầm xuống.

Thực Linh Yêu Trùng không phải tồn tại nhỏ bé, kết cấu của chúng giống loài kiến, trong một đám Thực Linh Yêu Trùng có một mẫu thể, toàn bộ Thực Linh Yêu Trùng đều nghe theo hiệu lệnh của nó.

Con trước mặt tuyệt đối là yêu trùng mẫu thể!

Kinh khủng nhất là con yêu trùng mẫu thể trắng toát này có hai cái càng lớn, trong đó một cái càng còn có năng lượng ngưng tụ thành thanh kiếm sắc bén, toát ra ánh sáng trắng.

Dương Khai nhìn đến choáng váng.

Ở dưới đáy Băng Nhai, bỗng nhiên xuất hiện một con yêu trùng mẫu thể to lớn như vậy đã đủ không thể tưởng tượng, mà con yêu trùng mẫu thể này còn tự chủ ngưng tụ ra trường kiếm năng lượng.

Đây là chuyện gì thế này?

Hai chiêu công kích giống y như bí thuật kiếm đạo vừa rồi, rõ ràng là do yêu trùng mẫu thể này đánh ra.

Ngay cả Dương Khai từng trải sóng to gió lớn, tri thức không ít, nhất thời vẫn cảm thấy đầu óc không đủ dùng, cảnh tượng trước mặt hoàn toàn lật đổ thường thức của hắn, phá hủy tri thức, làm hắn không tìm được cách giải thích hợp lý.

Linh trí của Thực Linh Yêu Trùng rất thấp, dù cho sinh trưởng mấy chục ngàn năm, cũng không thể tiến hóa đến mức hiểu được thi triển bí thuật kiếm đạo.

Nhưng từ hai lần phát ra kiếm mang chứa đựng ý cảnh, trình độ bí thuật kiếm đạo của nó còn không thấp! Hai kiếm này tuyệt đối có phong phạm đại sư.

Còn một điểm làm Dương Khai cảm thấy khó hiểu - hắn mơ hồ cảm thấy hai kiếm này, hoặc là chiêu bí thuật kiếm đạo này, có chút quen thuộc.

Trong khi hắn thất thần, yêu trùng mẫu thể lại giơ cao trường kiếm năng lượng trên càng, trong 2 con mắt nhỏ xẹt qua tia sáng lạnh lẽo nhìn Dương Khai, có miệt thị nhân tính hóa, sau đó băng hàn cùng pháp tắc xung quanh quấn quanh trường kiếm năng lượng.

Ánh sáng trắng lóe lên, kiếm mang kéo ngang trời, rạch nát hư không, như rồng bay lượn!

Chưa tới người, Dương Khai đã không thở nổi, chỗ mình đứng như bị đóng băng, không gian đông lại.

Đây là kiếm ý, một loại kiếm ý chí hàn tối cao! Năng lượng trong thiên địa hóa thành những kim băng cực nhỏ, điên cuồng bắn vào Dương Khai.

Tuyết, bỗng nhiên rơi xuống.

Dương Khai lại kinh hãi hô to: - Tuyết Nhược Thanh Thiên!

Sâu trong lòng rung động tột đỉnh, làm sao cũng không ngờ đến Tinh Giới lại thấy được chiêu bí thuật kiếm đạo này. Hắn biết rõ chỗ mạnh mẽ của bí thuật này, cho nên không chần chờ, hai tay đẩy ra, vô số đạo Nguyệt Nhận nghênh đón.

Oành ầm ầm...

Ý cảnh băng hàn đụng vào lực lượng không gian, phát ra tiếng nổ vang dội, cả Băng Nhai rung chuyển. Tuy rằng Dương Khai nghiên cứu bí thuật không gian đạt đến trình độ không ai sánh bằng, nhưng bản thân hắn lại chỉ là Hư Vương tam tầng cảnh, hơn nữa môi trường ác liệt dưới đáy Băng Nhai còn có tác dụng tăng cường bí thuật kiếm đạo mà yêu trùng mẫu thể thi triển ra.

Cho nên hai chiêu bí thuật vừa chạm vào nhau, Nguyệt Nhận ầm ầm tan vỡ, không thể chống lại kiếm mang.

Kiếm mang trắng xóa xé tan chống đỡ của Dương Khai, đánh thẳng vào mặt hắn.

Dương Khai không thở được, vội vận chuyển bí thuật Hư Vô, bản thân dung hợp vào hư không.

Vù vù vù...

Vô số kim băng cùng kiếm mang xuyên qua chỗ Dương Khai, trực tiếp phá vỡ Hư Vô của hắn.

Thân thể trong suốt của Dương Khai lại hiện ra, tuy rằng dung hợp bản thân vào hư không mà tránh né phần lớn công kích, nhưng lại không thể hoàn toàn ngăn cản được ý cảnh băng hàn.

Dương Khai hiện hình, cả người lạnh băng, mặt tím ngắt, còn không kịp tập trung tinh thần đối phó yêu trùng mẫu thể, đế uy cùng pháp tắc băng hàn đã ập tới.

Dương Khai hốt hoảng, vội thi triển Hư Vô tránh né sát khí cuồng bạo.

Không thể ở lại chỗ này, tiếp tục ở đây, tuyệt đối chỉ có đường chết!

Dương Khai hạ quyết tâm, thân thể vừa hóa Hư Vô, điên cuồng thúc đẩy lực lượng thuấn di liên tiếp, phóng lên trên, muốn thoát khỏi chỗ này.

Dù không quay đầu, Dương Khai cũng biết yêu trùng mẫu thể đang bám theo, bởi vì từng đạo kiếm mang bay vụt lên từ đằng sau lưng. Nếu không phải hắn tinh thông bí thuật không gian, chỉ sợ hoặc là bị đông thành tượng đá, hoặc là bị chém giết tại chỗ.

- Không thể nào, điều này không hợp lý! Dương Khai vừa chạy, vừa tránh né công kích, vẻ mặt vẫn còn không thể hiểu được.

Nguyên nhân không khác, chính là yêu trùng mẫu thể thi triển ra bí thuật kiếm đạo làm hắn không hiểu nổi.

Mấy lần quan sát bí thuật, Dương Khai xác định, quả thật mình đã thấy qua chiêu này.

Tuyết Nhược Thanh Thiên!

Rõ ràng là bí thuật mà Tô Nhan từng thi triển trước mặt mình.

Những ngày ở Lăng Tiêu Tông, Dương Khai ngẫu nhiên cũng sẽ đấu hai chiêu với Tô Nhan, không chỉ một lần thấy Tô Nhan thi triển Tuyết Nhược Thanh Thiên, cho nên đối với ấn tượng rất sâu với bí thuật này.

Sau khi đến Tinh Giới, lại thấy được chiêu bí thuật này từ một con mẫu thể Thực Linh Yêu Trùng, làm sao Dương Khai không giật mình?

Yêu trùng mẫu thể biết thi triển bí thuật này đã đủ làm người ta chấn động, mà còn thi triển bí thuật mà Tô Nhan nắm giữ, nếu không phải nội tạng đau rát, Dương Khai khẳng định là mình đang nằm mơ.

Nhưng nói lại, yêu trùng mẫu thể này nắm giữ lý giải bí thuật Tuyết Nhược Thanh Thiên này, Tô Nhan không thể so sánh được.

Dù sao lúc đó Tô Nhan là Hư Vương nhất tầng cảnh, bí thuật này là nàng học được ở Băng Tâm Cốc Xích Lan Tinh.

Cùng một chiêu bí thuật, xuất hiện ở hai nơi khác nhau, giải thích duy nhất là có truyền thừa trung gian, là ai dẫn dắt?

Bí thuật này từ Tinh Giới lưu truyền xuống, hay là từ Tinh Vực truyền lên?

Trong đầu Dương Khai xẹt qua rất nhiều ý tưởng, nhưng vẫn không tìm ra cách giải thích hợp lý.

Nhưng hắn nhanh chóng nhớ tới một chuyện, Tô Nhan đã từng nói, nàng học tất cả ở trong Băng Tâm Cốc, đều là do Băng Vân tổ sư khai phái Băng Tâm Cốc sáng chế, ngay cả Huyền Sương Thần Kiếm mà nàng mang ra cũng là bội kiếm năm xưa của Băng Vân.

Ký ức phủ bụi mở ra, Dương Khai nhớ năm đó ở Băng Tâm Cốc Xích Lan Tinh, tông chủ Băng Lung đã từng nói, tổ sư khai phái Băng Vân rất có thể không chết, bởi vì trong cấm địa hàn đàm chỉ có Huyền Sương bội kiếm, mà không có Hư Niệm Tinh của Băng Vân.

Chẳng lẽ....

Băng Vân tổ sư khai phái Băng Tâm Cốc, cũng tới Tinh Giới? Vô tình lấy được dị bảo như băng hoa, tâm tình Dương Khai sảng khoái.

Vật này quả thật vô dụng đối với hắn, nhưng hắn lại có thể dùng đổi lấy tài nguyên tu luyện khổng lồ, nhất là hiện tại hắn đang thiếu thốn nguyên tinh.

Nếu có thể tìm phòng đấu giá tốt, bán ra 3 trái Băng Quả, Dương Khai ước chừng trong thời gian ngắn mình sẽ không cần phải lo thiếu nguyên tinh nữa.

Đáy vực không phải chỗ ở lâu, cho nên lấy được băng hoa, Dương Khai chuẩn bị rút lui.

Đúng lúc này, tiếng rít sắc bén vang lên bên tai, sau đó từ xa bắn tới tia sáng trắng toát, nổ vang như sấm, khí thế hung bạo.

Ánh mắt Dương Khai co rụt, cảm giác nguy cơ cực lớn dâng lên trong lòng, nháy mắt liền tránh né.

Xẹt...

Hào quang trắng đánh vào khoảng không, rạch mặt đất ra một cái khe lớn, băng đá tung tóe, uy thể dọa người.

- Ai! Theo bản năng Dương Khai cho rằng có ai đó trốn dưới đáy Băng Nhai đánh lén mình, bởi vì một chiêu đột ngột vừa rồi khiến hắn cảm giác như bí thuật kiếm đạo, hào quang trắng đó rõ ràng bao hàm kiếm mang ý cảnh băng hàn!

Nhưng vừa nói ra là hắn đã cảm thấy không đúng, nơi này là đáy Băng Nhai, mình lợi dụng bí thuật Hư Vô, ăn gian xâm nhập xuống đáy, nếu thật có người trốn ở dưới đây, vậy thực lực khủng bố cỡ nào?

Cường giả như vậy, đối phó mình còn cần đánh lén hay sao?

Cho nên hắn vội vàng nhìn về phía phát ra công kích.

Vừa nhìn, liền bị dọa.

Phía trước lại một đạo kiếm mang trắng toát, ý cảnh băng hàn lạnh thấu xương ập tới, lực lượng pháp tắc bắn ra xung quanh, mạnh mẽ không thể chống đỡ!

Không thể chống đỡ! Dương Khai nháy mắt đưa ra phán đoán, lại thi triển thuấn di né tránh.

Nơi này là đáy vực, hắn phải luôn chú ý đế uy cùng ý cảnh băng hàn áp chế, phải duy trì bí thuật Hư Vô, mới không bị nghiền chết. Hiện tại lại đột nhiên xuất hiện công kích cuồng bạo như vậy, Dương Khai đối phó rất luống cuống.

Tránh né công kích thứ hai, Dương Khai mới tranh thủ nhìn kỹ về hướng phát ra công kích.

Đợi nhìn rõ là thứ gì công kích mình, con mắt Dương Khai muốn lồi ra, trong lòng chấn động mạnh, kinh hô: - Sao lại thế được?

Đánh lén mình không phải người, mà là một con yêu trùng. Yêu trùng bề ngoài như bọ hung, trên lưng có vỏ cứng, vốn có màu xanh đậm, không biết có phải vì ở dưới đáy vực quá lâu, làm cho toàn thân nó có màu trắng như tuyết.

- Thực Linh Yêu Trùng? Không phải chứ? Dương Khai quả thật không tin nổi mắt mình.

Thực Linh Yêu Trùng không phải đặc sản của Tinh Giới, cũng có tồn tại trong Tinh Vực, cho nên Dương Khai nhận ra loại Kỳ Trùng Dị Trĩ này. Thực Linh Yêu Trùng cái gì cũng ăn, phàm là thứ có linh khí đều có thể thành thức ăn của nó.

Bí bảo, bảo giáp, thân thể võ giả, thánh tinh... Hơn nữa chúng gặm nhấm đều không nhìn phòng ngự, thậm chí cấm chế thượng cổ uy năng mạnh mẽ cũng có thể bị cắn nuốt.

Ở Tinh Giới cố hương, có một truyền thuyết, trên một hành tinh tu luyện có vùng đất phong ấn thượng cổ, phong ấn một tồn tại hung tàn. Chính vì một đám Thực Linh Yêu Trùng ăn mất năng lượng của phong ấn thượng cổ, mới để cho hung tàn kia chạy ra, khiến cho hành tinh tu luyện này chìm vào mưa máu, chết chóc vô số.

Đương nhiên, đó chỉ là truyền thuyết mà thôi, thật giả không thể tra xét, nhưng không lửa sao có khói, có thể thấy được chỗ khó chơi của Thực Linh Yêu Trùng.

Cũng may tốc độ trưởng thành của thứ này cực kỳ chậm, võ giả cũng hiểu tính nguy hại của nó, cho nên một khi phát hiện đều sẽ dốc sức đánh chết.

Dương Khai cũng thấy qua Thực Linh Yêu Trùng, cho nên liếc qua là nhận ra.

Nhưng mà... hắn gặp qua Thực Linh Yêu Trùng cũng chỉ cỡ con sâu, không thể làm hại tới võ giả.

Còn con Thực Linh Yêu Trùng trắng toát trước mắt, lại cao gấp 2 lần người thường, cao to hùng tráng, chỉ là hai cái càng đã làm Dương Khai chịu áp lực lớn.

- Yêu trùng mẫu thể! Sắc mặt Dương Khai trầm xuống.

Thực Linh Yêu Trùng không phải tồn tại nhỏ bé, kết cấu của chúng giống loài kiến, trong một đám Thực Linh Yêu Trùng có một mẫu thể, toàn bộ Thực Linh Yêu Trùng đều nghe theo hiệu lệnh của nó.

Con trước mặt tuyệt đối là yêu trùng mẫu thể!

Kinh khủng nhất là con yêu trùng mẫu thể trắng toát này có hai cái càng lớn, trong đó một cái càng còn có năng lượng ngưng tụ thành thanh kiếm sắc bén, toát ra ánh sáng trắng.

Dương Khai nhìn đến choáng váng.

Ở dưới đáy Băng Nhai, bỗng nhiên xuất hiện một con yêu trùng mẫu thể to lớn như vậy đã đủ không thể tưởng tượng, mà con yêu trùng mẫu thể này còn tự chủ ngưng tụ ra trường kiếm năng lượng.

Đây là chuyện gì thế này?

Hai chiêu công kích giống y như bí thuật kiếm đạo vừa rồi, rõ ràng là do yêu trùng mẫu thể này đánh ra.

Ngay cả Dương Khai từng trải sóng to gió lớn, tri thức không ít, nhất thời vẫn cảm thấy đầu óc không đủ dùng, cảnh tượng trước mặt hoàn toàn lật đổ thường thức của hắn, phá hủy tri thức, làm hắn không tìm được cách giải thích hợp lý.

Linh trí của Thực Linh Yêu Trùng rất thấp, dù cho sinh trưởng mấy chục ngàn năm, cũng không thể tiến hóa đến mức hiểu được thi triển bí thuật kiếm đạo.

Nhưng từ hai lần phát ra kiếm mang chứa đựng ý cảnh, trình độ bí thuật kiếm đạo của nó còn không thấp! Hai kiếm này tuyệt đối có phong phạm đại sư.

Còn một điểm làm Dương Khai cảm thấy khó hiểu - hắn mơ hồ cảm thấy hai kiếm này, hoặc là chiêu bí thuật kiếm đạo này, có chút quen thuộc.

Trong khi hắn thất thần, yêu trùng mẫu thể lại giơ cao trường kiếm năng lượng trên càng, trong 2 con mắt nhỏ xẹt qua tia sáng lạnh lẽo nhìn Dương Khai, có miệt thị nhân tính hóa, sau đó băng hàn cùng pháp tắc xung quanh quấn quanh trường kiếm năng lượng.

Ánh sáng trắng lóe lên, kiếm mang kéo ngang trời, rạch nát hư không, như rồng bay lượn!

Chưa tới người, Dương Khai đã không thở nổi, chỗ mình đứng như bị đóng băng, không gian đông lại.

Đây là kiếm ý, một loại kiếm ý chí hàn tối cao! Năng lượng trong thiên địa hóa thành những kim băng cực nhỏ, điên cuồng bắn vào Dương Khai.

Tuyết, bỗng nhiên rơi xuống.

Dương Khai lại kinh hãi hô to: - Tuyết Nhược Thanh Thiên!

Sâu trong lòng rung động tột đỉnh, làm sao cũng không ngờ đến Tinh Giới lại thấy được chiêu bí thuật kiếm đạo này. Hắn biết rõ chỗ mạnh mẽ của bí thuật này, cho nên không chần chờ, hai tay đẩy ra, vô số đạo Nguyệt Nhận nghênh đón.

Oành ầm ầm...

Ý cảnh băng hàn đụng vào lực lượng không gian, phát ra tiếng nổ vang dội, cả Băng Nhai rung chuyển. Tuy rằng Dương Khai nghiên cứu bí thuật không gian đạt đến trình độ không ai sánh bằng, nhưng bản thân hắn lại chỉ là Hư Vương tam tầng cảnh, hơn nữa môi trường ác liệt dưới đáy Băng Nhai còn có tác dụng tăng cường bí thuật kiếm đạo mà yêu trùng mẫu thể thi triển ra.

Cho nên hai chiêu bí thuật vừa chạm vào nhau, Nguyệt Nhận ầm ầm tan vỡ, không thể chống lại kiếm mang.

Kiếm mang trắng xóa xé tan chống đỡ của Dương Khai, đánh thẳng vào mặt hắn.

Dương Khai không thở được, vội vận chuyển bí thuật Hư Vô, bản thân dung hợp vào hư không.

Vù vù vù...

Vô số kim băng cùng kiếm mang xuyên qua chỗ Dương Khai, trực tiếp phá vỡ Hư Vô của hắn.

Thân thể trong suốt của Dương Khai lại hiện ra, tuy rằng dung hợp bản thân vào hư không mà tránh né phần lớn công kích, nhưng lại không thể hoàn toàn ngăn cản được ý cảnh băng hàn.

Dương Khai hiện hình, cả người lạnh băng, mặt tím ngắt, còn không kịp tập trung tinh thần đối phó yêu trùng mẫu thể, đế uy cùng pháp tắc băng hàn đã ập tới.

Dương Khai hốt hoảng, vội thi triển Hư Vô tránh né sát khí cuồng bạo.

Không thể ở lại chỗ này, tiếp tục ở đây, tuyệt đối chỉ có đường chết!

Dương Khai hạ quyết tâm, thân thể vừa hóa Hư Vô, điên cuồng thúc đẩy lực lượng thuấn di liên tiếp, phóng lên trên, muốn thoát khỏi chỗ này.

Dù không quay đầu, Dương Khai cũng biết yêu trùng mẫu thể đang bám theo, bởi vì từng đạo kiếm mang bay vụt lên từ đằng sau lưng. Nếu không phải hắn tinh thông bí thuật không gian, chỉ sợ hoặc là bị đông thành tượng đá, hoặc là bị chém giết tại chỗ.

- Không thể nào, điều này không hợp lý! Dương Khai vừa chạy, vừa tránh né công kích, vẻ mặt vẫn còn không thể hiểu được.

Nguyên nhân không khác, chính là yêu trùng mẫu thể thi triển ra bí thuật kiếm đạo làm hắn không hiểu nổi.

Mấy lần quan sát bí thuật, Dương Khai xác định, quả thật mình đã thấy qua chiêu này.

Tuyết Nhược Thanh Thiên!

Rõ ràng là bí thuật mà Tô Nhan từng thi triển trước mặt mình.

Những ngày ở Lăng Tiêu Tông, Dương Khai ngẫu nhiên cũng sẽ đấu hai chiêu với Tô Nhan, không chỉ một lần thấy Tô Nhan thi triển Tuyết Nhược Thanh Thiên, cho nên đối với ấn tượng rất sâu với bí thuật này.

Sau khi đến Tinh Giới, lại thấy được chiêu bí thuật này từ một con mẫu thể Thực Linh Yêu Trùng, làm sao Dương Khai không giật mình?

Yêu trùng mẫu thể biết thi triển bí thuật này đã đủ làm người ta chấn động, mà còn thi triển bí thuật mà Tô Nhan nắm giữ, nếu không phải nội tạng đau rát, Dương Khai khẳng định là mình đang nằm mơ.

Nhưng nói lại, yêu trùng mẫu thể này nắm giữ lý giải bí thuật Tuyết Nhược Thanh Thiên này, Tô Nhan không thể so sánh được.

Dù sao lúc đó Tô Nhan là Hư Vương nhất tầng cảnh, bí thuật này là nàng học được ở Băng Tâm Cốc Xích Lan Tinh.

Cùng một chiêu bí thuật, xuất hiện ở hai nơi khác nhau, giải thích duy nhất là có truyền thừa trung gian, là ai dẫn dắt?

Bí thuật này từ Tinh Giới lưu truyền xuống, hay là từ Tinh Vực truyền lên?

Trong đầu Dương Khai xẹt qua rất nhiều ý tưởng, nhưng vẫn không tìm ra cách giải thích hợp lý.

Nhưng hắn nhanh chóng nhớ tới một chuyện, Tô Nhan đã từng nói, nàng học tất cả ở trong Băng Tâm Cốc, đều là do Băng Vân tổ sư khai phái Băng Tâm Cốc sáng chế, ngay cả Huyền Sương Thần Kiếm mà nàng mang ra cũng là bội kiếm năm xưa của Băng Vân.

Ký ức phủ bụi mở ra, Dương Khai nhớ năm đó ở Băng Tâm Cốc Xích Lan Tinh, tông chủ Băng Lung đã từng nói, tổ sư khai phái Băng Vân rất có thể không chết, bởi vì trong cấm địa hàn đàm chỉ có Huyền Sương bội kiếm, mà không có Hư Niệm Tinh của Băng Vân.

Chẳng lẽ....

Băng Vân tổ sư khai phái Băng Tâm Cốc, cũng tới Tinh Giới?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.