Chương trước
Chương sau
Dược Sư Điện tầng thứ chín, mây tím quanh quẩn trên Tử Hư Đỉnh, nắp đỉnh đóng chặt. Bất cứ người nào cũng nhìn không ra bên trong rốt cuộc có biến hóa như thế nào, thậm chí ngay cả một tia thanh âm cũng nghe không được. Hơn 500 luyện đan sư nọ cũng từ từ thu hồi ánh mắt. Bọn họ nhìn bên phía Dương Khai không có bất cứ vật gì xuất hiện, chỉ có thể lần nữa dời sự chú ý chuyển đến trên người Tả Đức. Cơ hội ở khoảng cách gần như vậy học hỏi một vị tông sư luyện đan cấp Hư Vương luyện đan cũng không nhiều, nếu không nắm chắc thật tốt, nhất định sẽ tiếc nuối cả đời. Còn nữa, nghe đồn Tả Đức đại sư xưa nay kiêu căng rất lớn, đặt ở lúc bình thường, những luyện đan sư này mặc dù tự mình tới cửa bái phỏng chỉ sợ cũng không gặp được Tả Đức một lần. Thời khắc này có thể quan sát ông ta luyện đan, cũng là lấy phúc của Dương Khai. Nghĩ như vậy, không ít người lại ở trong lòng hơi cảm kích Dương Khai, tuy rằng cũng có chút đồng tình với hắn. Bởi vì cho dù hắn có thần thức chi hỏa, trên thuật luyện đan cũng không có khả năng thắng một vị luyện đan sư cấp Hư Vương danh tiếng. Thời gian chậm rãi trôi qua, không khí của cả Dược Sư Điện tầng thứ chín tương đối ngưng trọng. Lúc mới bắt đầu nhất, những luyện đan sư kia còn thường xuyên vì một chút cử động kinh người của Tả Đức mà tán thưởng không dứt, nghị luận ầm ĩ. Nhưng theo thời gian trôi qua, mỗi người đều không lên tiếng nói chuyện, sự chú ý của mọi người cùng tâm thần đều đặt trên lò luyện đan trước mặt Tả Đức, đều đặt trên người ông ta. Không ít luyện đan sư như có sở ngộ, hiển nhiên là có thu hoạch, nhưng do không có thời gian cẩn thận tìm hiểu, chỉ có thể đè xuống nhiều ý nghĩ cùng niệm đầu, chờ đến ngày sau sẽ dần dần nhớ lại. Mùi dược hương từ từ phiêu đãng ra, đó là sinh ra từ trong lò luyện đan của Tả Đức. Mùi hương nhẹ nhàng, khiến người nghe thấy sảng khoái. Đó tựa như có một bàn tay nhỏ bé vô hình đang vuốt ve mỗi một luyện đan sư, khiến mọi người đều lộ ra thần sắc như uống mật. Chiêm Nguyên là người hưng phấn nhất, nhìn động tĩnh trong lò luyện đan của Tả Đức, thỉnh thoảng liếc nhìn một cái phía Dương Khai, bên khóe miệng mang nụ cười châm chọc đùa cợt, một bộ biểu lộ nắm chắc phần thắng. Hắn phát hiện từ sau khi Dương Khai thúc giục lên thần thức chi hỏa, bên đó cũng không có động tĩnh gì dị thường, dường như bên đó không có luyện đan vậy. Điều này làm cho hắn càng thêm đắc ý. Chiêm Nguyên ngẫm lại Dương Khai nếu thua thì sẽ trở thành nô bộc của Tả Đức. Mà mình thân là đệ tử của ông ấy, địa vị dĩ nhiên cao hơn một chút nếu so với nô bộc. Ngày sau cùng Dương Khai sinh hoạt chung một chỗ, há không phải có thể tùy ý sai khiến người này làm việc sao? Ừ, đối phương là một vị Hư Vương lưỡng tầng cảnh, vẫn hơi cho hắn chút mặt mũi. Bằng không làm cho hắn thẹn quá thành giận thì mình chỉ sợ thật đúng là đánh không lại hắn. Bảo hắn mỗi ngày quét dọn phòng cho mình là được rồi, hơn nữa người này xem ra có chút nội tình của luyện đan, cũng có thể bảo hắn đánh trợ thủ cho mình. Cứ quyết định khoái trá như vậy! Chiêm Nguyên nghĩ tới cuộc sống tốt đẹp ngày sau, so với cưới một mỹ nhân thiên hương quốc sắc còn cao hứng hơn, hận không hoa tay múa chân một phen tuyên tiết tâm tình kích động của mình. Thời gian nhàn rỗi, thoáng một cái đã qua hai ngày. Tả Đức cả người chật vật, nhiều mồ hôi rịn ra từ trong thân thể của ông ta, lại bị nhiệt độ cao nơi đây bốc lên, khiến hình tượng cả người ông ta thoạt nhìn dơ dáy cực kỳ. Nhưng không người nào khinh bỉ ông ta. Bởi vì Tả Đức chẳng qua là một võ giả Phản Hư Cảnh mà thôi, hơn nữa còn cao tuổi. Ông ta liên tục hai ngày không gián đoạn luyện đan, bất cứ người nào cũng có chút không thể thừa nhận. Tuy nhiên hình tượng của Tả Đức thoạt nhìn tuy rằng không được tốt lắm, nhưng tinh thần lại ôm đầy phấn khởi, trong tròng mắt nổ bắn ra từng đạo tinh quang. Ngược lại bên phía Dương Khai, một mực bình bình đạm đạm, thời gian này không xảy ra bất kỳ việc gì làm người khác chú ý, chỉ có mây tím bốc hơi vòng quanh Tử Hư Đỉnh. Mỗi một khắc, thân mình của Tả Đức chấn động, hai tay bỗng nhiên nhanh chóng bấm động lên pháp quyết phức tạp khó hiểu. Mọi người đồng loạt kinh hô. - Thu Đan Quyết của đại sư tự chế! - Đây cũng là Hồng Liên Diệu Thủ Quyết trong lời đồn đó sao? Quả nhiên danh bất hư truyền! So với pháp quyết thu đan của các thời kỳ không kém chút nào, thậm chí có xu thế vượt hơn. - Một bộ thủ pháp này ta cũng từng học qua, có thể so sánh với đại sư, cũng không đủ vạn nhất a! - Thu Đan Quyết này vốn là đại sư độc chế, ngươi làm sao có thể cùng đại sư so sánh! Một đám luyện đan sư lập tức tinh thần tỉnh táo, mỗi cặp mắt đều chặt chẽ nhìn chằm chằm động tác của Tả Đức, không chịu bỏ qua bất kỳ một chi tiết nào. Nếu có thể thông qua lần này Tả Đức thu đan nhìn ra chỗ huyền diệu của một bộ Thu Đan Quyết, đó cũng là thu hoạch to lớn. Chỉ thấy hai tay của Tả Đức xuyên qua biến ảo như con bướm vậy, từng chưởng chụp về phía lò luyện đan trước mặt mình. Dấu bàn tay đó vỗ ra, mỗi một lần đều sẽ xuất hiện ra bộ dáng một đóa hoa sen đỏ, ngay sau đó vỡ nát, ập vào bên trong lò luyện đan, cùng linh đan sắp thành hình bên trong lò luyện đan đã xảy ra tác dụng thần kỳ. Đây đúng là Hồng Liên Diệu Thủ Quyết của Tả Đức tự chế! Tả Đức liên tiếp vỗ ra chín chín tám mươi mốt chưởng. Ấn của 81 đóa hoa sen đỏ đánh vào lò luyện đan. Đợi sau khi một chưởng cuối cùng đánh ra, bên trong lò luyện đan bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng vang lên giòn giã tích lưu lưu. Cùng lúc đó, mùi dược hương một mực phiêu đãng đột nhiên trở nên nồng đậm rất nhiều. - Đan thành! Có người la thất thanh, trong mắt thần sắc cuồng nhiệt. Một màn trước mắt, luyện đan sư có mặt đều vô cùng quen thuộc, điều này hiển nhiên là dấu hiệu báo trước đan thành. Hơn nữa thanh âm truyền ra từ trong lò luyện đan cùng mùi dược hương phiêu đãng vào thời khắc này, Tả Đức đại sư lần này luyện đan tuyệt đối là hoàn mỹ thu công! Không hổ là đại sư, một viên linh đan cấp Hư Vương trung phẩm, lại chỉ cần hao phí hai ngày là luyện chế được. Dõi mắt cả Tinh Vực, trong tất cả luyện đan sư cấp Hư Vương, Tả Đức là số một! Bỗng nhiên, thần sắc của Tả Đức nghiêm lại, vỗ mạnh vào lò luyện đan của mình, nắp đỉnh bay lên. Đồng thời trong lúc đó, một đạo hào quang màu lam nhạt bắn ra từ lò luyện đan, tốc độ thật nhanh. Tả Đức sớm có chuẩn bị, đưa tay điểm một cái, lập tức giữ yên hào quang màu lam nhạt đó ở tại chỗ, lại một chiêu nữa, vừa thu lại thì trên tay kia đã chuẩn bị xong một cái bình ngọc ném tới. Tích lưu lưu... Một trận động tĩnh truyền ra khiến con ngươi của mọi người đều nhìn thẳng. Tả Đức đứng lên, cười ha ha một tiếng, tuy rằng mệt nhọc vô cùng, nhưng sắc mặt lại hết sức đỏ hồng.

- Chúc mừng đại sư, chúc mừng đại sư. Hôm nay có thể luyện chế linh đan hoàn mỹ như vậy, đại sư tấn thăng cấp Hư Vương trung phẩm chỉ còn trong tầm tay. - Không sai, Thái Sơ Chuyển Hồn đan chính là linh đan cấp Hư Vương trung phẩm, nếu để cho luyện đan sư đồng đẳng cấp luyện chế, chỉ sợ cũng không dễ dàng thoải mái bằng đại sư. Đại sư nghiễm nhiên đã có trình độ cấp Hư Vương trung phẩm. - Đại sư quả nhiên là bối mẫu của ta. Bọn ta tự than thở không bằng! Một đám luyện đan sư mau mồm mau miệng tranh nhau nói, có người nhân cơ hội thúc ngựa, có người thành khẩn chúc mừng, nhiều vô số, không phải trường hợp cá biệt. Trên mặt của Tả Đức mỉm cười, cầm trên tay bình ngọc trang bị Thái Sơ Chuyển Hồn đan, cung tay nói: - Chư vị đồng đạo quá yêu mến, lão phu bất quá là đi trước một bước thăm dò một chút đường mà thôi. Chư vị đều là tinh anh của luyện đan giới, tương lai thành tựu chưa chắc kém so với lão phu. Dường như bởi vì một lần luyện đan này thuận lợi không tưởng tượng nổi, khiến cho tâm tình của Tả Đức trở nên tốt lạ thường, thái độ cũng thân thiết nhu hòa vô cùng. - Ân sư, đệ tử may mắn có thể nhìn một chút viên linh đan này không? Chiêm Nguyên am hiểu sâu thúc ngựa chi đạo, đương nhiên biết thời khắc này nên nói những gì. - Lấy được!

Tả Đức không ngại chút nào ném bình ngọc trên tay cho Chiêm Nguyên, Chiêm Nguyên giả bộ sợ hãi, cẩn thận từng chút một nhận lấy, xuyên thấu qua bình ngọc quan sát một chút Thái Sơ Chuyển Hồn đan đó, lập tức kinh hô một tiếng: - Ân sư quả nhiên lợi hại. Một viên linh đan này có màu sắc thông thấu, bão mãn mượt mà, dược tính ngưng luyện. Nói riêng về phẩm chất chỉ sợ có phẩm chất của thượng phẩm, nếu tiến thêm một bước, e rằng ngay cả sinh ra đan văn cũng có thể a. Biểu lộ của một vài luyện đan sư có chút không tự nhiên, trong lòng biết vỗ mông ngựa này có hơi quá. Có thể luyện chế được một viên linh đan cấp Hư Vương đã là chuyện rất giỏi rồi, lại còn cầu đan văn.

Trong cả Tinh Vực, mấy vạn năm đến nay, dường như không có người luyện chế được linh đan cấp Hư Vương có sinh đan văn. Trong lòng tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng không có người nào lại nói ra. Mỗi một người đều tò mò nhìn bình ngọc trên tay Chiêm Nguyên. Chiêm Nguyên làm sao không biết bọn họ đang suy nghĩ gì, sau khi được Tả Đức đồng ý, hắn giao bình ngọc cho một luyện đan sư khác quan sát. Theo bình ngọc qua tay từng người luyện đan sư, mỗi một người luyện đan sư đều phát ra sợ hãi, khen ngợi không dứt. Tả Đức xuân phong đắc ý, tựa như cũng một cái trẻ ra mấy trăm tuổi vậy.

- Gia gia, người luyện chế linh đan xong rồi, người kia không biết như thế nào đây? Tả Linh bỗng nhiên mở miệng hỏi. - Đi xem một chút chẳng phải sẽ biết. Tả Đức khẽ mỉm cười. Chiêm Nguyên vỗ tay cười nói: - Lão sư có chỗ không biết, hai ngày vừa qua đệ tử cũng quan sát người đó. Đệ tử vốn cho là hắn nếu có thần thức chi hỏa, thuật luyện đan nhất định cũng xuất thần nhập hóa, đáng tiếc a... - Đáng tiếc cái gì? - Đáng tiếc hắn cũng chỉ có thần thức chi hỏa mà thôi! Chiêm Nguyên cười to.

Tả Đức mỉm cười, khiển trách: - Không nên khinh thường người trong thiên hạ. Thần thức chi hỏa đối với luyện đan sư chúng ta có tác dụng khó có thể tưởng tượng. Ta xem hắn cũng không giống bộ dáng không biết gì cả, có lẽ thật đúng là một tên luyện đan sư. - Lão sư dạy phải, tuy nhiên mặc dù hắn là luyện đan sư, so ra kém lão sư ngài rất xa a. Chiêm Nguyên nói. Tả Đức cười ngạo nghễ, phất tay nói: - Nhìn một chút sẽ biết, người tuổi trẻ bây giờ a... Lập tức, một đám người dưới sự hướng dẫn của Tả Đức đi tới phụ cận của Dương Khai.

- Chúc mừng đại sư! Thân là chủ nhà, Ngả Âu hội trưởng tuy rằng vẫn đứng bên phía Dương Khai, nhưng Tả Đức nếu tới rồi lại cũng không thể không hành lễ. Hơn nữa ông ta cũng biết được Tả Đức đã luyện chế xong Thái Sơ Chuyển Hồn đan từ trong tiếng nghị luận vừa rồi của mọi người. Trong lòng tư vị phức tạp. Mặt khác, Thái Sơ Chuyển Hồn đan đã thành, Cốc Bích Hồ tất nhiên có thể cứu, điều này làm cho ông ta rất mừng rỡ. Về phương diện khác, linh đan này là Dương Khai lấy 2000 năm tự do của mình làm tiền đặt cuộc, nếu Dương Khai thua, ông ta thế tất trong lòng bất an. Cho nên Ngả Âu cũng không biết mình là nên vui hay là buồn, sâu trong nội tâm chỉ có thể cầu nguyện kỳ tích xuất hiện, Dương Khai cũng có thể thuận lợi luyện chế được Thái Sơ Chuyển Hồn đan. - Phải chúc mừng Ngả Âu hội trưởng mới phải. Tả Đức mỉm cười, đưa tay ra. Chiêm Nguyên vội vàng hai tay dâng lên bình ngọc. Tả Đức cầm bình ngọc đưa cho Ngả Âu nói: - Thái Sơ Chuyển Hồn đan đã thành, Cốc phu nhân tất nhiên không việc gì! Ngả Âu mạnh nặn ra vẻ mỉm cười: - Đa tạ đại sư trượng nghĩa xuất thủ. - Đương nhiên, lão phu là Hằng La Thương Hội cung phụng, Cốc phu nhân là vợ cả của Ngả Âu hội trưởng. Cốc phu nhân lại gặp khó khăn, lão phu dĩ nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn!

Thần sắc của Tả Đức nghiêm nghị nói. Ngả Âu thiếu chút nữa nhịn không được buột miệng chửi má nó! Lão khốn kiếp hiện giờ nói những điều này với bổn tọa, trước sao không có giác ngộ này? Lại còn mang hôn sự của Tuyết Nguyệt tới bức bách bổn tọa. Quả thực rất không biết xấu hổ. Dược Sư Điện tầng thứ chín, mây tím quanh quẩn trên Tử Hư Đỉnh, nắp đỉnh đóng chặt. Bất cứ người nào cũng nhìn không ra bên trong rốt cuộc có biến hóa như thế nào, thậm chí ngay cả một tia thanh âm cũng nghe không được. Hơn 500 luyện đan sư nọ cũng từ từ thu hồi ánh mắt. Bọn họ nhìn bên phía Dương Khai không có bất cứ vật gì xuất hiện, chỉ có thể lần nữa dời sự chú ý chuyển đến trên người Tả Đức. Cơ hội ở khoảng cách gần như vậy học hỏi một vị tông sư luyện đan cấp Hư Vương luyện đan cũng không nhiều, nếu không nắm chắc thật tốt, nhất định sẽ tiếc nuối cả đời. Còn nữa, nghe đồn Tả Đức đại sư xưa nay kiêu căng rất lớn, đặt ở lúc bình thường, những luyện đan sư này mặc dù tự mình tới cửa bái phỏng chỉ sợ cũng không gặp được Tả Đức một lần. Thời khắc này có thể quan sát ông ta luyện đan, cũng là lấy phúc của Dương Khai. Nghĩ như vậy, không ít người lại ở trong lòng hơi cảm kích Dương Khai, tuy rằng cũng có chút đồng tình với hắn. Bởi vì cho dù hắn có thần thức chi hỏa, trên thuật luyện đan cũng không có khả năng thắng một vị luyện đan sư cấp Hư Vương danh tiếng. Thời gian chậm rãi trôi qua, không khí của cả Dược Sư Điện tầng thứ chín tương đối ngưng trọng. Lúc mới bắt đầu nhất, những luyện đan sư kia còn thường xuyên vì một chút cử động kinh người của Tả Đức mà tán thưởng không dứt, nghị luận ầm ĩ. Nhưng theo thời gian trôi qua, mỗi người đều không lên tiếng nói chuyện, sự chú ý của mọi người cùng tâm thần đều đặt trên lò luyện đan trước mặt Tả Đức, đều đặt trên người ông ta. Không ít luyện đan sư như có sở ngộ, hiển nhiên là có thu hoạch, nhưng do không có thời gian cẩn thận tìm hiểu, chỉ có thể đè xuống nhiều ý nghĩ cùng niệm đầu, chờ đến ngày sau sẽ dần dần nhớ lại. Mùi dược hương từ từ phiêu đãng ra, đó là sinh ra từ trong lò luyện đan của Tả Đức. Mùi hương nhẹ nhàng, khiến người nghe thấy sảng khoái. Đó tựa như có một bàn tay nhỏ bé vô hình đang vuốt ve mỗi một luyện đan sư, khiến mọi người đều lộ ra thần sắc như uống mật. Chiêm Nguyên là người hưng phấn nhất, nhìn động tĩnh trong lò luyện đan của Tả Đức, thỉnh thoảng liếc nhìn một cái phía Dương Khai, bên khóe miệng mang nụ cười châm chọc đùa cợt, một bộ biểu lộ nắm chắc phần thắng. Hắn phát hiện từ sau khi Dương Khai thúc giục lên thần thức chi hỏa, bên đó cũng không có động tĩnh gì dị thường, dường như bên đó không có luyện đan vậy. Điều này làm cho hắn càng thêm đắc ý. Chiêm Nguyên ngẫm lại Dương Khai nếu thua thì sẽ trở thành nô bộc của Tả Đức. Mà mình thân là đệ tử của ông ấy, địa vị dĩ nhiên cao hơn một chút nếu so với nô bộc. Ngày sau cùng Dương Khai sinh hoạt chung một chỗ, há không phải có thể tùy ý sai khiến người này làm việc sao? Ừ, đối phương là một vị Hư Vương lưỡng tầng cảnh, vẫn hơi cho hắn chút mặt mũi. Bằng không làm cho hắn thẹn quá thành giận thì mình chỉ sợ thật đúng là đánh không lại hắn. Bảo hắn mỗi ngày quét dọn phòng cho mình là được rồi, hơn nữa người này xem ra có chút nội tình của luyện đan, cũng có thể bảo hắn đánh trợ thủ cho mình. Cứ quyết định khoái trá như vậy! Chiêm Nguyên nghĩ tới cuộc sống tốt đẹp ngày sau, so với cưới một mỹ nhân thiên hương quốc sắc còn cao hứng hơn, hận không hoa tay múa chân một phen tuyên tiết tâm tình kích động của mình. Thời gian nhàn rỗi, thoáng một cái đã qua hai ngày. Tả Đức cả người chật vật, nhiều mồ hôi rịn ra từ trong thân thể của ông ta, lại bị nhiệt độ cao nơi đây bốc lên, khiến hình tượng cả người ông ta thoạt nhìn dơ dáy cực kỳ. Nhưng không người nào khinh bỉ ông ta. Bởi vì Tả Đức chẳng qua là một võ giả Phản Hư Cảnh mà thôi, hơn nữa còn cao tuổi. Ông ta liên tục hai ngày không gián đoạn luyện đan, bất cứ người nào cũng có chút không thể thừa nhận. Tuy nhiên hình tượng của Tả Đức thoạt nhìn tuy rằng không được tốt lắm, nhưng tinh thần lại ôm đầy phấn khởi, trong tròng mắt nổ bắn ra từng đạo tinh quang. Ngược lại bên phía Dương Khai, một mực bình bình đạm đạm, thời gian này không xảy ra bất kỳ việc gì làm người khác chú ý, chỉ có mây tím bốc hơi vòng quanh Tử Hư Đỉnh. Mỗi một khắc, thân mình của Tả Đức chấn động, hai tay bỗng nhiên nhanh chóng bấm động lên pháp quyết phức tạp khó hiểu. Mọi người đồng loạt kinh hô. - Thu Đan Quyết của đại sư tự chế! - Đây cũng là Hồng Liên Diệu Thủ Quyết trong lời đồn đó sao? Quả nhiên danh bất hư truyền! So với pháp quyết thu đan của các thời kỳ không kém chút nào, thậm chí có xu thế vượt hơn. - Một bộ thủ pháp này ta cũng từng học qua, có thể so sánh với đại sư, cũng không đủ vạn nhất a! - Thu Đan Quyết này vốn là đại sư độc chế, ngươi làm sao có thể cùng đại sư so sánh! Một đám luyện đan sư lập tức tinh thần tỉnh táo, mỗi cặp mắt đều chặt chẽ nhìn chằm chằm động tác của Tả Đức, không chịu bỏ qua bất kỳ một chi tiết nào. Nếu có thể thông qua lần này Tả Đức thu đan nhìn ra chỗ huyền diệu của một bộ Thu Đan Quyết, đó cũng là thu hoạch to lớn. Chỉ thấy hai tay của Tả Đức xuyên qua biến ảo như con bướm vậy, từng chưởng chụp về phía lò luyện đan trước mặt mình. Dấu bàn tay đó vỗ ra, mỗi một lần đều sẽ xuất hiện ra bộ dáng một đóa hoa sen đỏ, ngay sau đó vỡ nát, ập vào bên trong lò luyện đan, cùng linh đan sắp thành hình bên trong lò luyện đan đã xảy ra tác dụng thần kỳ. Đây đúng là Hồng Liên Diệu Thủ Quyết của Tả Đức tự chế! Tả Đức liên tiếp vỗ ra chín chín tám mươi mốt chưởng. Ấn của 81 đóa hoa sen đỏ đánh vào lò luyện đan. Đợi sau khi một chưởng cuối cùng đánh ra, bên trong lò luyện đan bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng vang lên giòn giã tích lưu lưu. Cùng lúc đó, mùi dược hương một mực phiêu đãng đột nhiên trở nên nồng đậm rất nhiều. - Đan thành! Có người la thất thanh, trong mắt thần sắc cuồng nhiệt. Một màn trước mắt, luyện đan sư có mặt đều vô cùng quen thuộc, điều này hiển nhiên là dấu hiệu báo trước đan thành. Hơn nữa thanh âm truyền ra từ trong lò luyện đan cùng mùi dược hương phiêu đãng vào thời khắc này, Tả Đức đại sư lần này luyện đan tuyệt đối là hoàn mỹ thu công! Không hổ là đại sư, một viên linh đan cấp Hư Vương trung phẩm, lại chỉ cần hao phí hai ngày là luyện chế được. Dõi mắt cả Tinh Vực, trong tất cả luyện đan sư cấp Hư Vương, Tả Đức là số một! Bỗng nhiên, thần sắc của Tả Đức nghiêm lại, vỗ mạnh vào lò luyện đan của mình, nắp đỉnh bay lên. Đồng thời trong lúc đó, một đạo hào quang màu lam nhạt bắn ra từ lò luyện đan, tốc độ thật nhanh. Tả Đức sớm có chuẩn bị, đưa tay điểm một cái, lập tức giữ yên hào quang màu lam nhạt đó ở tại chỗ, lại một chiêu nữa, vừa thu lại thì trên tay kia đã chuẩn bị xong một cái bình ngọc ném tới. Tích lưu lưu... Một trận động tĩnh truyền ra khiến con ngươi của mọi người đều nhìn thẳng. Tả Đức đứng lên, cười ha ha một tiếng, tuy rằng mệt nhọc vô cùng, nhưng sắc mặt lại hết sức đỏ hồng.

- Chúc mừng đại sư, chúc mừng đại sư. Hôm nay có thể luyện chế linh đan hoàn mỹ như vậy, đại sư tấn thăng cấp Hư Vương trung phẩm chỉ còn trong tầm tay. - Không sai, Thái Sơ Chuyển Hồn đan chính là linh đan cấp Hư Vương trung phẩm, nếu để cho luyện đan sư đồng đẳng cấp luyện chế, chỉ sợ cũng không dễ dàng thoải mái bằng đại sư. Đại sư nghiễm nhiên đã có trình độ cấp Hư Vương trung phẩm. - Đại sư quả nhiên là bối mẫu của ta. Bọn ta tự than thở không bằng! Một đám luyện đan sư mau mồm mau miệng tranh nhau nói, có người nhân cơ hội thúc ngựa, có người thành khẩn chúc mừng, nhiều vô số, không phải trường hợp cá biệt. Trên mặt của Tả Đức mỉm cười, cầm trên tay bình ngọc trang bị Thái Sơ Chuyển Hồn đan, cung tay nói: - Chư vị đồng đạo quá yêu mến, lão phu bất quá là đi trước một bước thăm dò một chút đường mà thôi. Chư vị đều là tinh anh của luyện đan giới, tương lai thành tựu chưa chắc kém so với lão phu. Dường như bởi vì một lần luyện đan này thuận lợi không tưởng tượng nổi, khiến cho tâm tình của Tả Đức trở nên tốt lạ thường, thái độ cũng thân thiết nhu hòa vô cùng. - Ân sư, đệ tử may mắn có thể nhìn một chút viên linh đan này không? Chiêm Nguyên am hiểu sâu thúc ngựa chi đạo, đương nhiên biết thời khắc này nên nói những gì. - Lấy được!

Tả Đức không ngại chút nào ném bình ngọc trên tay cho Chiêm Nguyên, Chiêm Nguyên giả bộ sợ hãi, cẩn thận từng chút một nhận lấy, xuyên thấu qua bình ngọc quan sát một chút Thái Sơ Chuyển Hồn đan đó, lập tức kinh hô một tiếng: - Ân sư quả nhiên lợi hại. Một viên linh đan này có màu sắc thông thấu, bão mãn mượt mà, dược tính ngưng luyện. Nói riêng về phẩm chất chỉ sợ có phẩm chất của thượng phẩm, nếu tiến thêm một bước, e rằng ngay cả sinh ra đan văn cũng có thể a. Biểu lộ của một vài luyện đan sư có chút không tự nhiên, trong lòng biết vỗ mông ngựa này có hơi quá. Có thể luyện chế được một viên linh đan cấp Hư Vương đã là chuyện rất giỏi rồi, lại còn cầu đan văn.

Trong cả Tinh Vực, mấy vạn năm đến nay, dường như không có người luyện chế được linh đan cấp Hư Vương có sinh đan văn. Trong lòng tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng không có người nào lại nói ra. Mỗi một người đều tò mò nhìn bình ngọc trên tay Chiêm Nguyên. Chiêm Nguyên làm sao không biết bọn họ đang suy nghĩ gì, sau khi được Tả Đức đồng ý, hắn giao bình ngọc cho một luyện đan sư khác quan sát. Theo bình ngọc qua tay từng người luyện đan sư, mỗi một người luyện đan sư đều phát ra sợ hãi, khen ngợi không dứt. Tả Đức xuân phong đắc ý, tựa như cũng một cái trẻ ra mấy trăm tuổi vậy.

- Gia gia, người luyện chế linh đan xong rồi, người kia không biết như thế nào đây? Tả Linh bỗng nhiên mở miệng hỏi. - Đi xem một chút chẳng phải sẽ biết. Tả Đức khẽ mỉm cười. Chiêm Nguyên vỗ tay cười nói: - Lão sư có chỗ không biết, hai ngày vừa qua đệ tử cũng quan sát người đó. Đệ tử vốn cho là hắn nếu có thần thức chi hỏa, thuật luyện đan nhất định cũng xuất thần nhập hóa, đáng tiếc a... - Đáng tiếc cái gì? - Đáng tiếc hắn cũng chỉ có thần thức chi hỏa mà thôi! Chiêm Nguyên cười to.

Tả Đức mỉm cười, khiển trách: - Không nên khinh thường người trong thiên hạ. Thần thức chi hỏa đối với luyện đan sư chúng ta có tác dụng khó có thể tưởng tượng. Ta xem hắn cũng không giống bộ dáng không biết gì cả, có lẽ thật đúng là một tên luyện đan sư. - Lão sư dạy phải, tuy nhiên mặc dù hắn là luyện đan sư, so ra kém lão sư ngài rất xa a. Chiêm Nguyên nói. Tả Đức cười ngạo nghễ, phất tay nói: - Nhìn một chút sẽ biết, người tuổi trẻ bây giờ a... Lập tức, một đám người dưới sự hướng dẫn của Tả Đức đi tới phụ cận của Dương Khai.

- Chúc mừng đại sư! Thân là chủ nhà, Ngả Âu hội trưởng tuy rằng vẫn đứng bên phía Dương Khai, nhưng Tả Đức nếu tới rồi lại cũng không thể không hành lễ. Hơn nữa ông ta cũng biết được Tả Đức đã luyện chế xong Thái Sơ Chuyển Hồn đan từ trong tiếng nghị luận vừa rồi của mọi người. Trong lòng tư vị phức tạp. Mặt khác, Thái Sơ Chuyển Hồn đan đã thành, Cốc Bích Hồ tất nhiên có thể cứu, điều này làm cho ông ta rất mừng rỡ. Về phương diện khác, linh đan này là Dương Khai lấy 2000 năm tự do của mình làm tiền đặt cuộc, nếu Dương Khai thua, ông ta thế tất trong lòng bất an. Cho nên Ngả Âu cũng không biết mình là nên vui hay là buồn, sâu trong nội tâm chỉ có thể cầu nguyện kỳ tích xuất hiện, Dương Khai cũng có thể thuận lợi luyện chế được Thái Sơ Chuyển Hồn đan. - Phải chúc mừng Ngả Âu hội trưởng mới phải. Tả Đức mỉm cười, đưa tay ra. Chiêm Nguyên vội vàng hai tay dâng lên bình ngọc. Tả Đức cầm bình ngọc đưa cho Ngả Âu nói: - Thái Sơ Chuyển Hồn đan đã thành, Cốc phu nhân tất nhiên không việc gì! Ngả Âu mạnh nặn ra vẻ mỉm cười: - Đa tạ đại sư trượng nghĩa xuất thủ. - Đương nhiên, lão phu là Hằng La Thương Hội cung phụng, Cốc phu nhân là vợ cả của Ngả Âu hội trưởng. Cốc phu nhân lại gặp khó khăn, lão phu dĩ nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn!

Thần sắc của Tả Đức nghiêm nghị nói. Ngả Âu thiếu chút nữa nhịn không được buột miệng chửi má nó! Lão khốn kiếp hiện giờ nói những điều này với bổn tọa, trước sao không có giác ngộ này? Lại còn mang hôn sự của Tuyết Nguyệt tới bức bách bổn tọa. Quả thực rất không biết xấu hổ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.