Chương trước
Chương sau
Tả Đức nói một phen, đưa tới hảo cảm của những luyện đan sư không rõ chân tướng, có người kêu lên: - Nếu có người mắt cao hơn đầu, đại sư không cần tự trách như thế, xem như dạy dỗ hắn đi. - Không sai, đại sư đức cao vọng trọng, lại còn có người dám cùng ngài so đấu thuật luyện đan, thật sự là quá không thể tưởng tượng nổi. - Nếu không đại sư ngài nghỉ ngơi một chút, ta tới thay ngài so đấu, nhất định không phụ đại sư kỳ vọng! Còn có người chủ động xin đi giết giặc. Những luyện đan sư này cùng tới xem náo nhiệt căn bản không biết trước đó chuyện gì xảy ra, thậm chí ngay cả so đấu luyện chế linh đan gì cũng không rõ lắm. Chỉ là bởi vì danh tiếng của Tả Đức mà đến, đương nhiên đối với Dương Khai không có ấn tượng gì tốt. Bọn họ xem ra, bản thân cùng Tả Đức so đấu thuật luyện đan chính là một chuyện không thể tha thứ. Hơn 500 vị luyện đan sư, có hơn phân nửa trợn mắt nhìn Dương Khai, bộ dáng hận không thể một miệng nuốt lấy hắn. Dương Khai đối với tình cảnh này chỉ cười mà qua. Tả Đức cười híp mắt nói: - Ý tốt của chư vị lão phu tâm lĩnh. Tuy nhiên chuyện hôm nay, thật đúng là phải do lão phu tự mình xuất thủ mới được. Bởi vì vị tiểu bằng hữu này muốn cùng lão phu so đấu luyện chế là Thái Sơ Chuyển Hồn đan!

- Cái gì? Thái Sơ Chuyển Hồn đan? - Đó không phải là linh đan cấp Hư Vương sao? - Đại sư lại muốn luyện chế linh đan bực này? Lần này có phúc tận mắt nhìn thấy rồi. - Chẳng lẽ người này cũng là vị luyện đan sư cấp Hư Vương? Nhìn không quá giống nha. Một đám luyện đan sư mau mồm mau miệng tranh nhau, tràng diện lập tức ầm ĩ vô cùng. - Được rồi, chớ ồn ào nữa! Sắc mặt của Ngả Âu khó coi, trong miệng chợt quát một tiếng: - Tả Đức đại sư cùng Dương Khai lập tức phải mở lò luyện đan. Chư vị đều là luyện đan sư, chắc biết là quấy rầy chứ? Xin chư vị không nên lên tiếng nữa, nếu không, đừng trách Ngả mỗ không nói tình cảm! Ngả Âu vừa nói ra lời ấy, đại điện nhốn nháo lập tức yên tĩnh lại. Tả Đức mỉm cười nói: - Chư vị đừng lên tiếng là được rồi, nếu muốn quan sát một hai, thật ra không có vấn đề gì. Lời vừa nói ra, rất nhiều luyện đan sư rối rít lộ ra sắc mặt vui mừng, đều hướng về phía Tả Đức với ánh mắt cảm kích. - Ngả Âu hội trưởng, xin ngài giào vật liệu luyện chế Thái Sơ Chuyển Hồn đan cho lão phu. Mặt khác cho vị tiểu bằng hữu kia một phần vật liệu giống vậy. Tả Đức hô to. - Đây là dĩ nhiên.

Ngả Âu nghe vậy gật đầu, lập tức lấy ra nhiều vật liệu từ trong nhẫn không gian của mình. Phân làm hai phần, chia ra giao cho Dương Khai cùng Tả Đức. Trên hai phần vật liệu cơ bản giống nhau như đúc, chỗ bất đồng là, một phần chia cho Tả Đức có một viên Thất Thải Mi Lộc nội đan. Sau khi đã chọn vật liệu, Ngả Âu nói: - Nơi này là Dược Sư Điện tầng thứ chín. Lực lượng địa hỏa cũng nồng đậm nhất. Lúc này luyện đan có thể tiết kiệm đại lượng thời gian cùng tinh lực, hai vị lựa chọn vị trí thích hợp đi. Trong tầng thứ chín này, nơi nơi có thể thấy được thứ gì đó như đầu rồng vậy. Đầu rồng nọ không lớn, khóe miệng mở ra, phụ cận có trận pháp có thể khống chế. Một khi mở ra trận pháp, chỗ đầu rồng có thể trào ra lực lượng địa hỏa rút lấy từ lòng đất, còn có thể khống chế hỏa lực lớn nhỏ, vô cùng dễ dàng. Tả Đức hiển nhiên rất quen thuộc chỗ này, nghe vậy liền đi thẳng tới phụ cận của một cái đầu rồng, chuẩn bị sẵn sàng. Hơn 500 vị luyện đan sư cũng đồng loạt vọt tới, đứng cách vị trí của Tả Đức 20 trượng, vây thành một vòng tròn quanh chỗ của ông ta, rối rít chăm chú nhìn. Ngả Âu đi tới bên cạnh Dương Khai, thấp giọng hỏi: - Dương huynh đệ, muốn đi tới chỗ sương phòng hay không? Vị trí của chỗ này tuy rằng trống không, nhưng quá nhiều người, không khỏi sẽ bị chút ít quấy nhiễu. - Không cần.

Dương Khai lắc đầu, mỉm cười nói: - Nếu vào sương phòng, những người kia không thấy được ta luyện đan như thế nào, chỉ sợ lại sẽ hiểu lầm gì đó. - Ừ, ngươi nói cũng có đạo lý. Ngả Âu chau mày lại: - Nhưng ngươi thật có thể luyện chế Thái Sơ Chuyển Hồn đan chứ? Ông ta từ đầu đến cuối đều không thể tin được chuyện này, có thể thấy được Dương Khai một bộ dáng làm mặt tỉnh, cũng không khỏi có chút nghi thần nghi quỷ. Chẳng lẽ hắn không những thành tựu võ đạo to lớn, đồng thời còn là một vị luyện đan sư cấp Hư Vương sao? Cái ý niệm này hiện lên, Ngả Âu lại nhanh chóng phủ định, bởi vì điều này thật sự là quá không thực tế. - Ngả Âu hội trưởng xin mời mỏi mắt mong chờ đi. Dương Khai mỉm cười. Ngả Âu không nói thêm gì nữa. Bên kia, thanh âm của Chiêm Nguyên bỗng nhiên truyền đến, lộ ra một cỗ ý nhìn có chút hả hê: - Vị bằng hữu kia, ân sư bảo ta hỏi ngươi, có cần cho ngươi mượn một bộ lò luyện đan cấp Hư Vương dùng một chút hay không? Ngươi phải biết, có lò luyện đan tốt cũng có thể tăng lên xác suất thành công của luyện đan. Tuy rằng với bản lãnh của ngươi sợ cũng không thể thúc giục lò luyện đan cấp Hư Vương, nhưng ân sư từ bi vi hoài, cho ngươi mượn dùng một chút vẫn không sao.

- Ý tốt của đại sư, Dương mỗ tâm lĩnh. Nếu là lò luyện đan cấp Hư Vương... A ha, ta có một cái đây! Dương Khai giữa lúc nói đùa, lấy ra Tử Hư Đỉnh của mình từ trong nhẫn không gian. Đồ chơi này cũng được hắn mang ra ngoài từ trong Đế Uyển, chính là tiền sản vật mấy vạn năm. Lúc đó trong Tử Hư Đỉnh, còn đặt một viên linh đan có sinh đan vân. Tử Hư Đỉnh vừa ra, luyện đan sư hội tụ bên kia không khỏi phát ra một loạt tiếng kinh hô. Thế nhưng rất nhanh, tiếng kinh hô bị mọi người áp chế xuống. Từng đôi mắt đều tham lam mà mơ ước nhìn Tử Hư Đỉnh của Dương Khai, nhìn chằm chằm không rời.

Họ đều là luyện đan sư, dĩ nhiên liếc mắt liền nhìn ra Tử Hư Đỉnh bất phàm. Tử vân trên đỉnh dạt dào, lô đỉnh vừa xuất hiện, càng khiến cho Dược Sư Điện này tầng thứ chín phiêu đãng dâng lên mùi thơm đan dược, vừa thấy liền biết trong đỉnh đó sinh ra không ít linh đan thượng hảo. - Hắn thật chẳng lẽ biết luyện đan? Chiêm Nguyên cũng trợn tròn mắt. Nếu không có luyện đan sư, làm sao có lò luyện đan cấp Hư Vương mang theo người? Tuy nhiên rất nhanh, hắn nhất định đây là chiến lợi phẩm mà Dương Khai trong lúc vô ý chiếm được. Dù sao thực lực của Dương Khai không tầm thường, hàng năm ở ngoài lịch lãm mạo hiểm, thân là Hư Vương lưỡng tầng cảnh cường giả, trong nhẫn không gian chỉ sợ đồ đạc gì ngổn ngang cũng có. Đáng ghét mà! Hắn là một tên võ giả lại có lò luyện đan cấp Hư Vương, bản thân mình là luyện đan sư mới phát tiền đồ không thể lường, vẫn dùng là một cái Hư cấp trung phẩm lò luyện đan. Chiêm Nguyên hận đến ngứa hàm răng, chỉ cảm thấy Tử Hư Đỉnh trên tay Dương Khai rõ ràng có chút người tài giỏi không được trọng dụng, hận không thể xông lên giành lấy nó. Nghĩ tới đây, Chiêm Nguyên đã suy tính phải như thế nào đoạt lại Tử Hư Đỉnh của Dương Khai... Bây giờ thêm một cái tiền đánh cuộc có thể có chút thật quá đáng rồi chứ? Sâu trong nội tâm của hắn suy nghĩ miên man, làm sao cũng không áp chế nổi.

- Lò luyện đan này của ngươi không tệ. Tông Ngạo cau mày lại: - Khí tức xưa cũ sợ là đã có nhiều năm rồi chứ? Mấy trăm vị luyện đan sư chỉ có một mình Tông Ngạo đứng ở bên phía Dương Khai, không đi tới chỗ của Tả Đức ngắm nhìn. - Quả thật niên đại rất xưa, ta cũng là trong lúc vô ý chiếm được. Tuy nhiên... Tông Ngạo đại sư ngài cũng đừng đánh chủ ý tới lò luyện đan này của ta, ta cũng chỉ có một cái mà thôi. Dương Khai cười hà hà. Tông Ngạo nghe vậy, bĩu môi một cái. Ngả Âu cười to nói: - Không sao, ta nhớ trong kho báu của Thủy Thiên Thành còn có một cái lò luyện đan cấp Hư Vương vô chủ, ngày khác ta bảo người đưa cho Tông đại sư là được. Bởi vì một chuyện lần này, Ngả Âu đối với thái độ của Tông Ngạo trở nên vô cùng thân thiết. Bởi vì từ đầu đến cuối, Tông Ngạo đều kiên định đứng ở bên phía Dương Khai. Nghe ông ta nói như vậy, Tông Ngạo mỉm cười, cung tay nói: - Như thế xin đa tạ Ngả Âu hội trưởng. - Bảo kiếm tặng anh hùng mà thôi. Mấy người đang nói chuyện, bên kia lại truyền tới thanh âm của Chiêm Nguyên, hét lên: - Vị bằng hữu kia, ân sư nói, giữa ông ta và ngươi chênh lệch quá xa, phen này tỷ thí không hạn định thời hạn. Chỉ cần ngươi có thể luyện chế Thái Sơ Chuyển Hồn đan là được rồi, chỉ cần ngươi có thể luyện chế được, ân sư liền nhận thua. - Đa tạ ý tốt của đại sư, tiểu tử làm hết sức! Dương Khai cung tay, cao giọng nói. Chiêm Nguyên cười nhạo đáp lại. Thần sắc của Ngả Âu trang nghiêm trang trọng, nạt nhỏ: - Nếu hai vị đều chuẩn bị thỏa đáng rồi, vậy thì... bắt đầu đi! Lời vừa nói xong, bên phía Tả Đức bỗng nhiên truyền đến một cỗ ý nóng nảy, hiển nhiên đã thúc giục trận pháp, hấp thu lực lượng địa hỏa. - Dương Khai, ngươi không cần khẩn trương, thua không có gì quan trọng. Tuyết Nguyệt ân cần nói một tiếng.

Có một câu nói nàng chưa nói, nếu Dương Khai thật thua, nàng liều chết cũng phải mang Dương Khai rời xa Thủy Thiên Thành. Bất kể như thế nào cũng không thể để cho hắn làm người hầu 2000 năm. Nàng tin rằng phụ thân cũng sẽ không trơ mắt nhìn chuyện như vậy xảy ra. - Ta không khẩn trương. Dương Khai gật đầu: - Tuy nhiên... mọi người có phải nên đi ra xa một chút hay không, đều đứng ở chỗ này, ta không thể phát huy a. - Ách, thật ngại quá, bọn ta quên mất. Đám người Ngả Âu gương mặt hắc tuyến, vội vàng lui về sau. Chỉ một thoáng, cả Dược Sư Điện tầng thứ chín chia làm hai khối khu vực phân biệt rõ ràng. Một khối này đây lấy Tả Đức làm trung tâm, hơn 500 vị cấp Thánh Vương luyện đan sư vây quanh ông ta thành một cái vòng lớn. Mỗi người đều trợn to con ngươi nhìn lại phía Tả Đức, e sợ bỏ lỡ bất kỳ một chi tiết nào. Một khác bên còn lại là chỗ địa phương của Dương Khai, so sánh với sự náo nhiệt bên phía Tả Đức, bên này có vẻ vắng lặng vô cùng, chỉ có Ngả Âu, Tuyết Nguyệt cùng Tông Ngạo ba người mà thôi. Biểu lộ của ba người đều rất khẩn trương, gương mặt lo được lo mất. Ngả Âu cùng Tuyết Nguyệt hai cha con thỉnh thoảng còn ánh mắt giao hội một phen, dường như trao đổi cái gì không thể cho ai biết. Bỗng nhiên, bên phía Tả Đức truyền đến hàng loạt tiếng động hô nhỏ không thể áp chế, chỉ thấy miệng lò luyện đan trước mặt của Tả Đức mở ra, từng buội cây dược liệu sớm đã chuẩn bị xong được Tả Đức thành thạo ném vào trong lò luyện đan. Ông ta vừa bỏ vào dược liệu, vừa khống chế hỏa hầu, động tác nước chảy mây trôi, dứt khoát cực kỳ, rất có tính thưởng thức, khiến hơn 500 vị luyện đan sư kia nhìn như mê như say, trong lúc nhất thời lại quên mất sự cảnh cáo của Ngả Âu trước đó. - Không hổ là đại sư a, lại cùng bỏ vào Thủy Lan Tiên và Bích Tâm Quả, chuyện như vậy ta nghĩ cũng không dám nghĩ. - Kỳ quái, Đảo Hải Chi cùng Xích Hỏa Đằng thuộc tính tương trùng. Một trước một sau được ông ta ném vào lò luyện đan, sẽ không bị hủy dược tính sao? Có cần ngưng luyện ra một loại trong đó trước, rồi bỏ vào một loại khác hay không? - Ngươi biết cái gì, đại sư làm như vậy, đều có đạo lý của ông ấy. Ngươi không chú ý lúc đại sư ném vào Đảo Hải Chi, lấy thánh nguyên thúc giục linh trận trong lò luyện đan sao, chỉ sợ thời khắc này hai loại dược liệu đã hoàn mỹ dung hợp lại. - Thì ra là thế, xem bộ dáng là tốc độ của đại sư quá nhanh. Nhãn lực của ta có chút theo không kịp, xấu hổ xấu hổ a! - Ha ha, trước mặt đại sư có gì hay xấu hổ, xem thật kỹ đi. Những gì hôm nay đạt được chắc chắn là phúc cả đời của bọn ta. - Nói đúng lắm! Tả Đức rốt cuộc là một vị luyện đan sư cấp Hư Vương danh tiếng, tuy rằng giận Dương Khai cùng ông ta tỷ thí luyện đan, nhưng vừa tiến vào trong trạng thái luyện đan, thần sắc trở nên không hề bận tâm. Tiếng nghị luận chung quanh căn bản không truyền vào trong tai của ông ta. Hết thảy trong mắt ông ta chỉ có hỏa hầu, thời cơ, lò luyện đan cùng vật liệu, những thứ khác đều đã bị ông ta ném ra ngoài chín tầng mây. Tả Đức nói một phen, đưa tới hảo cảm của những luyện đan sư không rõ chân tướng, có người kêu lên: - Nếu có người mắt cao hơn đầu, đại sư không cần tự trách như thế, xem như dạy dỗ hắn đi. - Không sai, đại sư đức cao vọng trọng, lại còn có người dám cùng ngài so đấu thuật luyện đan, thật sự là quá không thể tưởng tượng nổi. - Nếu không đại sư ngài nghỉ ngơi một chút, ta tới thay ngài so đấu, nhất định không phụ đại sư kỳ vọng! Còn có người chủ động xin đi giết giặc. Những luyện đan sư này cùng tới xem náo nhiệt căn bản không biết trước đó chuyện gì xảy ra, thậm chí ngay cả so đấu luyện chế linh đan gì cũng không rõ lắm. Chỉ là bởi vì danh tiếng của Tả Đức mà đến, đương nhiên đối với Dương Khai không có ấn tượng gì tốt. Bọn họ xem ra, bản thân cùng Tả Đức so đấu thuật luyện đan chính là một chuyện không thể tha thứ. Hơn 500 vị luyện đan sư, có hơn phân nửa trợn mắt nhìn Dương Khai, bộ dáng hận không thể một miệng nuốt lấy hắn. Dương Khai đối với tình cảnh này chỉ cười mà qua. Tả Đức cười híp mắt nói: - Ý tốt của chư vị lão phu tâm lĩnh. Tuy nhiên chuyện hôm nay, thật đúng là phải do lão phu tự mình xuất thủ mới được. Bởi vì vị tiểu bằng hữu này muốn cùng lão phu so đấu luyện chế là Thái Sơ Chuyển Hồn đan!

- Cái gì? Thái Sơ Chuyển Hồn đan? - Đó không phải là linh đan cấp Hư Vương sao? - Đại sư lại muốn luyện chế linh đan bực này? Lần này có phúc tận mắt nhìn thấy rồi. - Chẳng lẽ người này cũng là vị luyện đan sư cấp Hư Vương? Nhìn không quá giống nha. Một đám luyện đan sư mau mồm mau miệng tranh nhau, tràng diện lập tức ầm ĩ vô cùng. - Được rồi, chớ ồn ào nữa! Sắc mặt của Ngả Âu khó coi, trong miệng chợt quát một tiếng: - Tả Đức đại sư cùng Dương Khai lập tức phải mở lò luyện đan. Chư vị đều là luyện đan sư, chắc biết là quấy rầy chứ? Xin chư vị không nên lên tiếng nữa, nếu không, đừng trách Ngả mỗ không nói tình cảm! Ngả Âu vừa nói ra lời ấy, đại điện nhốn nháo lập tức yên tĩnh lại. Tả Đức mỉm cười nói: - Chư vị đừng lên tiếng là được rồi, nếu muốn quan sát một hai, thật ra không có vấn đề gì. Lời vừa nói ra, rất nhiều luyện đan sư rối rít lộ ra sắc mặt vui mừng, đều hướng về phía Tả Đức với ánh mắt cảm kích. - Ngả Âu hội trưởng, xin ngài giào vật liệu luyện chế Thái Sơ Chuyển Hồn đan cho lão phu. Mặt khác cho vị tiểu bằng hữu kia một phần vật liệu giống vậy. Tả Đức hô to. - Đây là dĩ nhiên.

Ngả Âu nghe vậy gật đầu, lập tức lấy ra nhiều vật liệu từ trong nhẫn không gian của mình. Phân làm hai phần, chia ra giao cho Dương Khai cùng Tả Đức. Trên hai phần vật liệu cơ bản giống nhau như đúc, chỗ bất đồng là, một phần chia cho Tả Đức có một viên Thất Thải Mi Lộc nội đan. Sau khi đã chọn vật liệu, Ngả Âu nói: - Nơi này là Dược Sư Điện tầng thứ chín. Lực lượng địa hỏa cũng nồng đậm nhất. Lúc này luyện đan có thể tiết kiệm đại lượng thời gian cùng tinh lực, hai vị lựa chọn vị trí thích hợp đi. Trong tầng thứ chín này, nơi nơi có thể thấy được thứ gì đó như đầu rồng vậy. Đầu rồng nọ không lớn, khóe miệng mở ra, phụ cận có trận pháp có thể khống chế. Một khi mở ra trận pháp, chỗ đầu rồng có thể trào ra lực lượng địa hỏa rút lấy từ lòng đất, còn có thể khống chế hỏa lực lớn nhỏ, vô cùng dễ dàng. Tả Đức hiển nhiên rất quen thuộc chỗ này, nghe vậy liền đi thẳng tới phụ cận của một cái đầu rồng, chuẩn bị sẵn sàng. Hơn 500 vị luyện đan sư cũng đồng loạt vọt tới, đứng cách vị trí của Tả Đức 20 trượng, vây thành một vòng tròn quanh chỗ của ông ta, rối rít chăm chú nhìn. Ngả Âu đi tới bên cạnh Dương Khai, thấp giọng hỏi: - Dương huynh đệ, muốn đi tới chỗ sương phòng hay không? Vị trí của chỗ này tuy rằng trống không, nhưng quá nhiều người, không khỏi sẽ bị chút ít quấy nhiễu. - Không cần.

Dương Khai lắc đầu, mỉm cười nói: - Nếu vào sương phòng, những người kia không thấy được ta luyện đan như thế nào, chỉ sợ lại sẽ hiểu lầm gì đó. - Ừ, ngươi nói cũng có đạo lý. Ngả Âu chau mày lại: - Nhưng ngươi thật có thể luyện chế Thái Sơ Chuyển Hồn đan chứ? Ông ta từ đầu đến cuối đều không thể tin được chuyện này, có thể thấy được Dương Khai một bộ dáng làm mặt tỉnh, cũng không khỏi có chút nghi thần nghi quỷ. Chẳng lẽ hắn không những thành tựu võ đạo to lớn, đồng thời còn là một vị luyện đan sư cấp Hư Vương sao? Cái ý niệm này hiện lên, Ngả Âu lại nhanh chóng phủ định, bởi vì điều này thật sự là quá không thực tế. - Ngả Âu hội trưởng xin mời mỏi mắt mong chờ đi. Dương Khai mỉm cười. Ngả Âu không nói thêm gì nữa. Bên kia, thanh âm của Chiêm Nguyên bỗng nhiên truyền đến, lộ ra một cỗ ý nhìn có chút hả hê: - Vị bằng hữu kia, ân sư bảo ta hỏi ngươi, có cần cho ngươi mượn một bộ lò luyện đan cấp Hư Vương dùng một chút hay không? Ngươi phải biết, có lò luyện đan tốt cũng có thể tăng lên xác suất thành công của luyện đan. Tuy rằng với bản lãnh của ngươi sợ cũng không thể thúc giục lò luyện đan cấp Hư Vương, nhưng ân sư từ bi vi hoài, cho ngươi mượn dùng một chút vẫn không sao.

- Ý tốt của đại sư, Dương mỗ tâm lĩnh. Nếu là lò luyện đan cấp Hư Vương... A ha, ta có một cái đây! Dương Khai giữa lúc nói đùa, lấy ra Tử Hư Đỉnh của mình từ trong nhẫn không gian. Đồ chơi này cũng được hắn mang ra ngoài từ trong Đế Uyển, chính là tiền sản vật mấy vạn năm. Lúc đó trong Tử Hư Đỉnh, còn đặt một viên linh đan có sinh đan vân. Tử Hư Đỉnh vừa ra, luyện đan sư hội tụ bên kia không khỏi phát ra một loạt tiếng kinh hô. Thế nhưng rất nhanh, tiếng kinh hô bị mọi người áp chế xuống. Từng đôi mắt đều tham lam mà mơ ước nhìn Tử Hư Đỉnh của Dương Khai, nhìn chằm chằm không rời.

Họ đều là luyện đan sư, dĩ nhiên liếc mắt liền nhìn ra Tử Hư Đỉnh bất phàm. Tử vân trên đỉnh dạt dào, lô đỉnh vừa xuất hiện, càng khiến cho Dược Sư Điện này tầng thứ chín phiêu đãng dâng lên mùi thơm đan dược, vừa thấy liền biết trong đỉnh đó sinh ra không ít linh đan thượng hảo. - Hắn thật chẳng lẽ biết luyện đan? Chiêm Nguyên cũng trợn tròn mắt. Nếu không có luyện đan sư, làm sao có lò luyện đan cấp Hư Vương mang theo người? Tuy nhiên rất nhanh, hắn nhất định đây là chiến lợi phẩm mà Dương Khai trong lúc vô ý chiếm được. Dù sao thực lực của Dương Khai không tầm thường, hàng năm ở ngoài lịch lãm mạo hiểm, thân là Hư Vương lưỡng tầng cảnh cường giả, trong nhẫn không gian chỉ sợ đồ đạc gì ngổn ngang cũng có. Đáng ghét mà! Hắn là một tên võ giả lại có lò luyện đan cấp Hư Vương, bản thân mình là luyện đan sư mới phát tiền đồ không thể lường, vẫn dùng là một cái Hư cấp trung phẩm lò luyện đan. Chiêm Nguyên hận đến ngứa hàm răng, chỉ cảm thấy Tử Hư Đỉnh trên tay Dương Khai rõ ràng có chút người tài giỏi không được trọng dụng, hận không thể xông lên giành lấy nó. Nghĩ tới đây, Chiêm Nguyên đã suy tính phải như thế nào đoạt lại Tử Hư Đỉnh của Dương Khai... Bây giờ thêm một cái tiền đánh cuộc có thể có chút thật quá đáng rồi chứ? Sâu trong nội tâm của hắn suy nghĩ miên man, làm sao cũng không áp chế nổi.

- Lò luyện đan này của ngươi không tệ. Tông Ngạo cau mày lại: - Khí tức xưa cũ sợ là đã có nhiều năm rồi chứ? Mấy trăm vị luyện đan sư chỉ có một mình Tông Ngạo đứng ở bên phía Dương Khai, không đi tới chỗ của Tả Đức ngắm nhìn. - Quả thật niên đại rất xưa, ta cũng là trong lúc vô ý chiếm được. Tuy nhiên... Tông Ngạo đại sư ngài cũng đừng đánh chủ ý tới lò luyện đan này của ta, ta cũng chỉ có một cái mà thôi. Dương Khai cười hà hà. Tông Ngạo nghe vậy, bĩu môi một cái. Ngả Âu cười to nói: - Không sao, ta nhớ trong kho báu của Thủy Thiên Thành còn có một cái lò luyện đan cấp Hư Vương vô chủ, ngày khác ta bảo người đưa cho Tông đại sư là được. Bởi vì một chuyện lần này, Ngả Âu đối với thái độ của Tông Ngạo trở nên vô cùng thân thiết. Bởi vì từ đầu đến cuối, Tông Ngạo đều kiên định đứng ở bên phía Dương Khai. Nghe ông ta nói như vậy, Tông Ngạo mỉm cười, cung tay nói: - Như thế xin đa tạ Ngả Âu hội trưởng. - Bảo kiếm tặng anh hùng mà thôi. Mấy người đang nói chuyện, bên kia lại truyền tới thanh âm của Chiêm Nguyên, hét lên: - Vị bằng hữu kia, ân sư nói, giữa ông ta và ngươi chênh lệch quá xa, phen này tỷ thí không hạn định thời hạn. Chỉ cần ngươi có thể luyện chế Thái Sơ Chuyển Hồn đan là được rồi, chỉ cần ngươi có thể luyện chế được, ân sư liền nhận thua. - Đa tạ ý tốt của đại sư, tiểu tử làm hết sức! Dương Khai cung tay, cao giọng nói. Chiêm Nguyên cười nhạo đáp lại. Thần sắc của Ngả Âu trang nghiêm trang trọng, nạt nhỏ: - Nếu hai vị đều chuẩn bị thỏa đáng rồi, vậy thì... bắt đầu đi! Lời vừa nói xong, bên phía Tả Đức bỗng nhiên truyền đến một cỗ ý nóng nảy, hiển nhiên đã thúc giục trận pháp, hấp thu lực lượng địa hỏa. - Dương Khai, ngươi không cần khẩn trương, thua không có gì quan trọng. Tuyết Nguyệt ân cần nói một tiếng.

Có một câu nói nàng chưa nói, nếu Dương Khai thật thua, nàng liều chết cũng phải mang Dương Khai rời xa Thủy Thiên Thành. Bất kể như thế nào cũng không thể để cho hắn làm người hầu 2000 năm. Nàng tin rằng phụ thân cũng sẽ không trơ mắt nhìn chuyện như vậy xảy ra. - Ta không khẩn trương. Dương Khai gật đầu: - Tuy nhiên... mọi người có phải nên đi ra xa một chút hay không, đều đứng ở chỗ này, ta không thể phát huy a. - Ách, thật ngại quá, bọn ta quên mất. Đám người Ngả Âu gương mặt hắc tuyến, vội vàng lui về sau. Chỉ một thoáng, cả Dược Sư Điện tầng thứ chín chia làm hai khối khu vực phân biệt rõ ràng. Một khối này đây lấy Tả Đức làm trung tâm, hơn 500 vị cấp Thánh Vương luyện đan sư vây quanh ông ta thành một cái vòng lớn. Mỗi người đều trợn to con ngươi nhìn lại phía Tả Đức, e sợ bỏ lỡ bất kỳ một chi tiết nào. Một khác bên còn lại là chỗ địa phương của Dương Khai, so sánh với sự náo nhiệt bên phía Tả Đức, bên này có vẻ vắng lặng vô cùng, chỉ có Ngả Âu, Tuyết Nguyệt cùng Tông Ngạo ba người mà thôi. Biểu lộ của ba người đều rất khẩn trương, gương mặt lo được lo mất. Ngả Âu cùng Tuyết Nguyệt hai cha con thỉnh thoảng còn ánh mắt giao hội một phen, dường như trao đổi cái gì không thể cho ai biết. Bỗng nhiên, bên phía Tả Đức truyền đến hàng loạt tiếng động hô nhỏ không thể áp chế, chỉ thấy miệng lò luyện đan trước mặt của Tả Đức mở ra, từng buội cây dược liệu sớm đã chuẩn bị xong được Tả Đức thành thạo ném vào trong lò luyện đan. Ông ta vừa bỏ vào dược liệu, vừa khống chế hỏa hầu, động tác nước chảy mây trôi, dứt khoát cực kỳ, rất có tính thưởng thức, khiến hơn 500 vị luyện đan sư kia nhìn như mê như say, trong lúc nhất thời lại quên mất sự cảnh cáo của Ngả Âu trước đó. - Không hổ là đại sư a, lại cùng bỏ vào Thủy Lan Tiên và Bích Tâm Quả, chuyện như vậy ta nghĩ cũng không dám nghĩ. - Kỳ quái, Đảo Hải Chi cùng Xích Hỏa Đằng thuộc tính tương trùng. Một trước một sau được ông ta ném vào lò luyện đan, sẽ không bị hủy dược tính sao? Có cần ngưng luyện ra một loại trong đó trước, rồi bỏ vào một loại khác hay không? - Ngươi biết cái gì, đại sư làm như vậy, đều có đạo lý của ông ấy. Ngươi không chú ý lúc đại sư ném vào Đảo Hải Chi, lấy thánh nguyên thúc giục linh trận trong lò luyện đan sao, chỉ sợ thời khắc này hai loại dược liệu đã hoàn mỹ dung hợp lại. - Thì ra là thế, xem bộ dáng là tốc độ của đại sư quá nhanh. Nhãn lực của ta có chút theo không kịp, xấu hổ xấu hổ a! - Ha ha, trước mặt đại sư có gì hay xấu hổ, xem thật kỹ đi. Những gì hôm nay đạt được chắc chắn là phúc cả đời của bọn ta. - Nói đúng lắm! Tả Đức rốt cuộc là một vị luyện đan sư cấp Hư Vương danh tiếng, tuy rằng giận Dương Khai cùng ông ta tỷ thí luyện đan, nhưng vừa tiến vào trong trạng thái luyện đan, thần sắc trở nên không hề bận tâm. Tiếng nghị luận chung quanh căn bản không truyền vào trong tai của ông ta. Hết thảy trong mắt ông ta chỉ có hỏa hầu, thời cơ, lò luyện đan cùng vật liệu, những thứ khác đều đã bị ông ta ném ra ngoài chín tầng mây.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.