Chương trước
Chương sau
Các luyện đan sư Hư cấp kia cố kỵ thân phận của Tả Đức đại sư, không dám nói thêm gì với Dương Khai, duy chỉ có Tông Ngạo không chút để ý, đi tới bên cạnh Dương Khai, thấp giọng hỏi thăm.

Dương Khai nhân cơ hội cũng hỏi thăm một chút tình huống của Cốc Bích Hồ. Mấy ngày nay Tông Ngạo một mực đợi bên trong tòa cung điện này, luôn chú ý biến hóa thương thế của Cốc Bích Hồ, cho nên đối với tình huống của nàng rõ như lòng bàn tay.

Dương Khai cũng nhận được không ít tin tức hữu dụng.

- Đúng rồi, tên kia là ai? Thế nào ta còn không nói gì hắn liền không kịp chờ đợi nhảy ra cắn ta không nhả? Dương Khai ra hiệu về phía nam nhân mũi ưng bên kia, lên tiếng hỏi.

Tông Ngạo thấp giọng trả lời: - Người này tên là Chiêm Nguyên, tư chất luyện đan mặc dù không tệ, nhưng không có lương sư chỉ dạy, không thành tựu nhiều lắm. Hắn vốn không có tiếng tăm gì, sau đó cơ duyên xảo hợp, đã từng được Tả Đức đại sư chỉ điểm một phen, mới đột phát thông suốt, với tốc độ rất nhanh tấn thăng đến thân phận luyện đan sư Hư cấp trung phẩm. Bởi vì nguyên nhân này, cho nên hắn một mực tự cho mình là học sinh của đại sư, có tầng quan hệ này, tự nhiên là hắn không nghe lọt tai những lời ngươi nói!

- Thì ra là thế! Dương Khai nghe nói mới hiểu rõ.

Như thế xem ra tên Chiêm Nguyên này không đơn giản chỉ là sùng kính Tả Đức, mà xem thành ân sư của mình, phân lượng của Tả Đức ở trong lòng hắn tự nhiên vô cùng trọng yếu. Dương Khai tuy rằng cũng không có nói bậy Tả Đức cái gì, chỉ nói một câu đại sư có chút làm giá, cũng để cho hắn có chút khó có thể chấp nhận.

- Bất quá Tả Đức đại sư này... Ôi... khó mà nói! Tông Ngạo nói ra, cũng không có nói hết.

Dương Khai lại biết lão muốn biểu đạt ý gì.

Đều là luyện đan sư, với Tả Đức người thành đạt làm đầu, Tông Ngạo bất kể như thế nào cũng không thể bất kính đối với lão, bất kính với Tả Đức chính là bất kính với đan đạo, cho nên có mấy lời đích thực Tông Ngạo không tiện nói ra khỏi miệng.

- Tóm lại ngươi cẩn thận một chút! Tuy rằng tiểu tử ngươi giờ này đã là cường giả Hư Vương lưỡng tầng cảnh địa vị cao quý, nhưng cũng tuyệt đối không nên coi thường lực lượng của một vị luyện đan sư cấp Hư Vương. Lời nói không dễ nghe, nếu để Ngả Âu hội trưởng lựa chọn một người giữa ngươi và Tả Đức đại sư, ta đoán chừng có khả năng hết tám thành hắn lựa chọn Tả Đức đại sư!

- Ta hiểu được! Dương Khai mỉm cười.

Hai người đang thấp giọng trò chuyện, ngoài cửa bỗng nhiên có một võ giả thân mặc giáp trụ màu vàng vội vã chạy vào, ôm quyền, thần sắc ngưng trọng hướng về phía Ngả Âu nói: - Hội trưởng! Tả Đức đại sư... đến rồi!

- Đến rồi? Ngả Âu hai tròng mắt phát sáng, phất tay, nạt nhỏ: - Mau mời!

Sau khi nói xong, lại vội vàng nói: - Không... để bổn tọa tự mình đi đón!

Khổ sở chờ đợi thời gian hơn nửa năm, mỗi thời mỗi khắc đều lo lắng bồn chồn, e sợ cho Cốc Bích Hồ không chống đỡ được tới một khắc trước khi đại sư đến. Thời khắc này đại sư rốt cục giá lâm Thủy Thiên Thành, tảng đá lớn đè nặng trong lòng Ngả Âu lập tức buông xuống một nửa.

Còn phải chờ tới lúc đại sư luyện chế được Thái Sơ Chuyển Hồn đan, lúc đó mới có thể cứu tỉnh Cốc Bích Hồ từ trong hôn mê.

Nói dứt lời, Ngả Âu sửa sang lại y phục rồi nhanh chóng bước ra ngoài.

Những người khác trong điện đương nhiên cũng không dám sơ suất, đợi ở chỗ này gần như tất cả đều là luyện đan sư, nghe nói Tả Đức đã tới, đâu còn kiềm chế được đều rối rít đi theo Ngả Âu ra ngoài, muốn thấy tôn nhan đại sư.

Nam nhân mũi ưng tên Chiêm Nguyên kia lúc đi ngang qua bên cạnh Dương Khai, còn hung tợn trừng mắt nhìn hắn một cái, trên mặt mang một nụ cười dữ tợn, bộ dáng dường như đang nói: đại sư đã đến, ngươi chết chắc rồi!

Dương Khai bĩu môi, không để ý đến hắn.

- Đi thôi, tốt hơn là đi đón tiếp một chút đi, nếu để đại sư nhìn thấy chúng ta đứng ở chỗ này bất động, chỉ sợ lại sẽ chọc giận lão, đất bằng dậy sóng! Tông Ngạo lắc đầu cười khổ một tiếng, không nhanh không chậm bước ra ngoài.

Dương Khai suy nghĩ một chút, cũng đi theo ra ngoài.

Ngoài điện, với Ngả Âu cầm đầu, mười mấy vị luyện đan sư Hư cấp đứng ở phía sau, xếp thành một hàng ngang, tất cả đều ngẩng đầu nhìn trời.

Từ xa xa trên bầu trời, một điểm sáng đang với tốc độ cực nhanh bay tới bên này, hiển nhiên là sử dụng bí bảo phi hành gì đó.

Người dám ở địa phương Thủy Thiên Thành này sử dụng bí bảo phi hành không nhiều lắm, người dám rêu rao gây chú ý như vậy lại lác đác không có mấy... nhưng Tả Đức đại sư tuyệt đối có tư cách này, hơn nữa không người nào dám nói gì.

Dương Khai vốn tưởng rằng đối phương là điều khiển Tinh Toa chạy đến.

Nhưng nhìn kỹ, lại phát hiện không phải như thế.

Điểm sáng kia cách đại điện tuy rằng khá xa, nhưng với tu vi thị lực của Dương Khai vẫn nhìn thấy rõ ràng, đó là một chiếc kiệu lớn tạo hình kỳ lạ, trước sau có bốn người khiêng, tổng cộng tám người, dưới chân sinh gió, nâng chiếc kiệu lớn nhanh chóng bay tới bên này, kéo theo một chuỗi quầng sáng.

Tám người khiêng kiệu kia không ngờ tất cả đều là thiếu nữ tuổi thanh xuân vóc người thướt tha, dung mạo xinh đẹp.

Bản thân chiếc kiệu cũng trang sức vô cùng xa hoa, ghế nằm rộng rãi, trên ghế có hai thân ảnh một già một trẻ, lão già râu tóc bạc trắng, dường như là đang nhắm mắt dưỡng thần, ung dung tự tại, người trẻ là một thiếu nữ, đang đứng trên cỗ kiệu hết nhìn đông tới nhìn tây, có vẻ rất tò mò với hết thảy các thứ ở chung quanh.

- Chiếc Phi Tinh Trục Nguyệt Kiệu này là Hằng La Thương Hội đặc biệt chế tạo cho đại sư, tốc độ so với Tinh Toa tốt nhất đều nhanh hơn một chút, những cô gái kia cũng đều là Hằng La Thương Hội cung phụng cho đại sư, vật này gần như đã thành dấu hiệu của đại sư! Tông Ngạo ở một bên nhỏ giọng giải thích với Dương Khai.

Dương Khai cười ha hả: - Tông Ngạo đại sư tiến thêm một bước cũng là luyện đan sư cấp Hư Vương, ngày sau nhất định cũng có thể hưởng đãi ngộ như thế!

Tông Ngạo có chút khinh thường lắc lắc đầu: - Lão phu chỉ muốn truy tìm đan đạo, những ngoại vật này không cần cũng được!

Dương Khai khẽ gật gật đầu, không nói thêm gì.

Chốc lát, Phi Tinh Trục Nguyệt Kiệu kia liền bay tới trước đại điện, vững vàng hạ xuống, Ngả Âu một thân quần áo chỉnh, còn chưa mở miệng nói chuyện, từ trên cỗ kiệu kia liền bắn nhanh ra một bóng người.

Kèm theo tiếng cười khúc khích như tiếng chuông bạc, thân ảnh uyển chuyển chọc người mơ mộng kia liền nhào tới bên cạnh Dương Khai, ôm lấy một người bên cạnh Dương Khai, vùi đầu vào trong ngực người kia, tham lam mà khoa trương hít mấy hơi.

Mọi người đều thất kinh! Không biết là người nào lại không hiểu lễ phép như thế, trước mặt mọi người làm ra chuyện không biết xấu hổ như vậy... tất cả đều nhìn vào bóng người uyển chuyển kia.

Đợi sau khi thấy rõ ràng một màn trước mắt, không ít người lộ ra vẻ cười thầm hiểu trong lòng; còn Dương Khai lại vô cùng ngạc nhiên ngẩn người tại chỗ.

Bởi vì hắn phát hiện bóng người uyển chuyển từ bên trong kiệu bắn ra, ôm không phải là ai khác, mà chính là Tuyết Nguyệt đứng ở bên cạnh mình!

Tuyết Nguyệt thời khắc này dáng vẻ cực kỳ lúng túng, hiển nhiên cũng không ngờ tới ở trước mặt mọi người tại đây, lại phát sinh chuyện như vậy, đẩy cũng không tiện, không đẩy cũng không phải, trong lúc nhất thời tay chân luống cuống, cứng người tại chỗ.

Dương Khai giận dữ, theo bản năng muốn đi lên đập cho đối phương một trận, để đối phương biết nữ nhân của mình là không thể xâm phạm.

Bất quá nghĩ lại, đối phương cũng là một cô gái, ngược lại cũng không có mất mát gì.

Cô gái kia như con mèo nhỏ ôm sát Tuyết Nguyệt hít vài cái, lúc này mới ngẩng đầu lên, lộ ra một khuôn mặt hoa nhường nguyệt thẹn, dịu dàng nói: - Tuyết Nguyệt ca ca, đã nhiều năm không gặp, huynh có nhớ muội không?

Tuyết Nguyệt khóe miệng co quắp, ha ha cười khan mấy tiếng, nói: - Thì ra là Tả Linh muội muội... Ta cứ tưởng người nào lớn mật như vậy! Ừm... Tả Linh muội muội trước hãy buông ta ra, rồi nói chuyện!

- Hì hì! Cô gái kêu Tả Linh kia rất nghe lời buông tay ôm Tuyết Nguyệt, đứng ở trước mặt nàng cách một trượng, híp mắt quan sát đánh giá trên dưới, gật đầu nói: - Mấy năm không thấy, Tuyết Nguyệt ca ca càng ngày càng anh tuấn thần võ, không trách được những cô gái trong Tinh Vực kia đều nhớ mãi không quên, vô cùng si mê ca ca như thế!

Trong lời này lộ ra một chút mùi vị chua cay ghen tuông, mà lại nói thẳng khen ngợi Tuyết Nguyệt như chuyện lẽ đương nhiên... người hơi có chút đầu óc đều hiểu đây là chuyện gì xảy ra.

Nha đầu gọi là Tả Linh này, chỉ sợ sớm đã yêu thích Tuyết Nguyệt.

Ngẫm lại cũng không kỳ quái, Tuyết Nguyệt thân là tình nhân trong mộng của các thiếu nữ cả Tinh Vực, nên một tiểu cô nương mê say là chuyện đương nhiên.

Hơn nữa nghe ý trong lời nói của Tả Linh, dường như hai người đã quen biết nhau từ trước.

- Tả Linh muội muội quá khen! Tuyết Nguyệt cười khan.

Nếu không có Dương Khai ở đây cũng thôi đi, nhưng cố tình Dương Khai đứng ở bên cạnh nàng nhìn một màn này, Tuyết Nguyệt cảm nhận được ánh mắt của hắn, toàn thân nàng giống như mèo cào, khó chịu muốn chết.

- Linh Nhi, không được vô lễ! Phía sau truyền tới một thanh âm uy nghiêm, Tả Đức từ trên cỗ kiệu chậm rãi đứng dậy, trầm giọng quát.

Tả Linh hướng về phía Tuyết Nguyệt thè thè cái lưỡi nhỏ nhắn, thấp giọng nói: - Gia gia gọi muội rồi, đợi lát nữa tìm Tuyết Nguyệt ca ca nói chuyện!

Nói xong, thân mình nàng nhoáng một cái, như con mèo linh hoạt bay tới trên kiệu, cung kính đỡ Tả Đức bước xuống.

Dương Khai nhìn Tuyết Nguyệt khẽ mỉm cười, nụ cười cực kỳ cổ quái.

Tuyết Nguyệt nổi giận, trừng mắt nhìn hắn hàn quang bắn ra bốn phía.

- Cung nghênh đại sư, đại sư cực khổ rồi! Cho tới lúc này, Ngả Âu hội trưởng mới tìm được cơ hội nói chuyện, hướng về phía Tả Đức ôm quyền chào.

- Ra mắt đại sư! Đại sư một đường cực khổ! Các luyện đan sư Hư cấp cung kính thi lễ.

- Ha Ha... Lão xương cốt già rồi, trên đường hơi có chút lắc lư... làm phiền chư vị đợi lâu! Tả Đức hơi ôm quyền đáp lại.

Dương Khai cách không xa đánh giá vị đại sư này, phát hiện đối phương thoạt nhìn vô cùng tầm thường, giống như một lão già bình thường, tu vi cũng chỉ có Phản Hư lưỡng tầng cảnh mà thôi, nhưng trong lúc giơ tay nhấc chân, đều kèm theo một mùi dược hương nhàn nhạt, hiển nhiên là do hàng năm tiếp xúc với đan dược.

Xem theo bề ngoài, vị Tả Đức đại sư này ngược lại cũng rất bình dị gần gũi.

"Có lẽ đối phương thật có chuyện gì, nên chậm trễ hơn nửa năm không thể tới cũng nói không chừng..." Dương Khai thầm nghĩ trong lòng: "Nếu không Ngả Âu hội trưởng mời, đối phương không đến mức một mực kéo dài đến bây giờ!"

- Đại sư đường dài mệt nhọc, có cần bổn tọa sắp xếp cho ngài chỗ nghỉ ngơi hay không? Ngả Âu ân cần hỏi han.

- Ừm! Như thế cũng tốt! Lão phu quả thật có chút mệt mỏi! Tả Đức không ngờ lại gật gật đầu, đồng ý.

Ngả Âu lập tức ngây ngẩn cả người, kinh ngạc nhìn Tả Đức, thầm nghĩ: "Ta chẳng qua là khách sáo một câu, ngươi sao lại coi như thật? Chẳng lẽ ý lo lắng trên mặt ta còn chưa đủ rõ ràng hay sao? Hay là ngươi già cả mắt mờ nên không phát hiện?"

Các luyện đan sư Hư cấp kia, cũng đều hơi cau mày.

Bất cứ người nào đều cảm thấy hành động của Tả Đức đại sư lần này có chút không ổn.

Để cho người khác chờ hơn nửa năm cũng thôi đi, ngài là luyện đan sư cấp Hư Vương, có tư cách làm giá này, nhưng giờ này nếu đã đến, tự nhiên là nên mau mau mở lò luyện đan, cứu người quan trọng hơn!

Hơn nữa đoạn đường đến đây mặc dù đường xá xa xôi, nhưng lão nhân gia ngài có chiến hạm, lại có Phi Tinh Trục Nguyệt đưa đón, hoàn toàn không cần dùng lực lượng của mình, như thế nào mệt nhọc?

Sắc mặt của Ngả Âu đã có chút khó coi... Các luyện đan sư Hư cấp kia cố kỵ thân phận của Tả Đức đại sư, không dám nói thêm gì với Dương Khai, duy chỉ có Tông Ngạo không chút để ý, đi tới bên cạnh Dương Khai, thấp giọng hỏi thăm.

Dương Khai nhân cơ hội cũng hỏi thăm một chút tình huống của Cốc Bích Hồ. Mấy ngày nay Tông Ngạo một mực đợi bên trong tòa cung điện này, luôn chú ý biến hóa thương thế của Cốc Bích Hồ, cho nên đối với tình huống của nàng rõ như lòng bàn tay.

Dương Khai cũng nhận được không ít tin tức hữu dụng.

- Đúng rồi, tên kia là ai? Thế nào ta còn không nói gì hắn liền không kịp chờ đợi nhảy ra cắn ta không nhả? Dương Khai ra hiệu về phía nam nhân mũi ưng bên kia, lên tiếng hỏi.

Tông Ngạo thấp giọng trả lời: - Người này tên là Chiêm Nguyên, tư chất luyện đan mặc dù không tệ, nhưng không có lương sư chỉ dạy, không thành tựu nhiều lắm. Hắn vốn không có tiếng tăm gì, sau đó cơ duyên xảo hợp, đã từng được Tả Đức đại sư chỉ điểm một phen, mới đột phát thông suốt, với tốc độ rất nhanh tấn thăng đến thân phận luyện đan sư Hư cấp trung phẩm. Bởi vì nguyên nhân này, cho nên hắn một mực tự cho mình là học sinh của đại sư, có tầng quan hệ này, tự nhiên là hắn không nghe lọt tai những lời ngươi nói!

- Thì ra là thế! Dương Khai nghe nói mới hiểu rõ.

Như thế xem ra tên Chiêm Nguyên này không đơn giản chỉ là sùng kính Tả Đức, mà xem thành ân sư của mình, phân lượng của Tả Đức ở trong lòng hắn tự nhiên vô cùng trọng yếu. Dương Khai tuy rằng cũng không có nói bậy Tả Đức cái gì, chỉ nói một câu đại sư có chút làm giá, cũng để cho hắn có chút khó có thể chấp nhận.

- Bất quá Tả Đức đại sư này... Ôi... khó mà nói! Tông Ngạo nói ra, cũng không có nói hết.

Dương Khai lại biết lão muốn biểu đạt ý gì.

Đều là luyện đan sư, với Tả Đức người thành đạt làm đầu, Tông Ngạo bất kể như thế nào cũng không thể bất kính đối với lão, bất kính với Tả Đức chính là bất kính với đan đạo, cho nên có mấy lời đích thực Tông Ngạo không tiện nói ra khỏi miệng.

- Tóm lại ngươi cẩn thận một chút! Tuy rằng tiểu tử ngươi giờ này đã là cường giả Hư Vương lưỡng tầng cảnh địa vị cao quý, nhưng cũng tuyệt đối không nên coi thường lực lượng của một vị luyện đan sư cấp Hư Vương. Lời nói không dễ nghe, nếu để Ngả Âu hội trưởng lựa chọn một người giữa ngươi và Tả Đức đại sư, ta đoán chừng có khả năng hết tám thành hắn lựa chọn Tả Đức đại sư!

- Ta hiểu được! Dương Khai mỉm cười.

Hai người đang thấp giọng trò chuyện, ngoài cửa bỗng nhiên có một võ giả thân mặc giáp trụ màu vàng vội vã chạy vào, ôm quyền, thần sắc ngưng trọng hướng về phía Ngả Âu nói: - Hội trưởng! Tả Đức đại sư... đến rồi!

- Đến rồi? Ngả Âu hai tròng mắt phát sáng, phất tay, nạt nhỏ: - Mau mời!

Sau khi nói xong, lại vội vàng nói: - Không... để bổn tọa tự mình đi đón!

Khổ sở chờ đợi thời gian hơn nửa năm, mỗi thời mỗi khắc đều lo lắng bồn chồn, e sợ cho Cốc Bích Hồ không chống đỡ được tới một khắc trước khi đại sư đến. Thời khắc này đại sư rốt cục giá lâm Thủy Thiên Thành, tảng đá lớn đè nặng trong lòng Ngả Âu lập tức buông xuống một nửa.

Còn phải chờ tới lúc đại sư luyện chế được Thái Sơ Chuyển Hồn đan, lúc đó mới có thể cứu tỉnh Cốc Bích Hồ từ trong hôn mê.

Nói dứt lời, Ngả Âu sửa sang lại y phục rồi nhanh chóng bước ra ngoài.

Những người khác trong điện đương nhiên cũng không dám sơ suất, đợi ở chỗ này gần như tất cả đều là luyện đan sư, nghe nói Tả Đức đã tới, đâu còn kiềm chế được đều rối rít đi theo Ngả Âu ra ngoài, muốn thấy tôn nhan đại sư.

Nam nhân mũi ưng tên Chiêm Nguyên kia lúc đi ngang qua bên cạnh Dương Khai, còn hung tợn trừng mắt nhìn hắn một cái, trên mặt mang một nụ cười dữ tợn, bộ dáng dường như đang nói: đại sư đã đến, ngươi chết chắc rồi!

Dương Khai bĩu môi, không để ý đến hắn.

- Đi thôi, tốt hơn là đi đón tiếp một chút đi, nếu để đại sư nhìn thấy chúng ta đứng ở chỗ này bất động, chỉ sợ lại sẽ chọc giận lão, đất bằng dậy sóng! Tông Ngạo lắc đầu cười khổ một tiếng, không nhanh không chậm bước ra ngoài.

Dương Khai suy nghĩ một chút, cũng đi theo ra ngoài.

Ngoài điện, với Ngả Âu cầm đầu, mười mấy vị luyện đan sư Hư cấp đứng ở phía sau, xếp thành một hàng ngang, tất cả đều ngẩng đầu nhìn trời.

Từ xa xa trên bầu trời, một điểm sáng đang với tốc độ cực nhanh bay tới bên này, hiển nhiên là sử dụng bí bảo phi hành gì đó.

Người dám ở địa phương Thủy Thiên Thành này sử dụng bí bảo phi hành không nhiều lắm, người dám rêu rao gây chú ý như vậy lại lác đác không có mấy... nhưng Tả Đức đại sư tuyệt đối có tư cách này, hơn nữa không người nào dám nói gì.

Dương Khai vốn tưởng rằng đối phương là điều khiển Tinh Toa chạy đến.

Nhưng nhìn kỹ, lại phát hiện không phải như thế.

Điểm sáng kia cách đại điện tuy rằng khá xa, nhưng với tu vi thị lực của Dương Khai vẫn nhìn thấy rõ ràng, đó là một chiếc kiệu lớn tạo hình kỳ lạ, trước sau có bốn người khiêng, tổng cộng tám người, dưới chân sinh gió, nâng chiếc kiệu lớn nhanh chóng bay tới bên này, kéo theo một chuỗi quầng sáng.

Tám người khiêng kiệu kia không ngờ tất cả đều là thiếu nữ tuổi thanh xuân vóc người thướt tha, dung mạo xinh đẹp.

Bản thân chiếc kiệu cũng trang sức vô cùng xa hoa, ghế nằm rộng rãi, trên ghế có hai thân ảnh một già một trẻ, lão già râu tóc bạc trắng, dường như là đang nhắm mắt dưỡng thần, ung dung tự tại, người trẻ là một thiếu nữ, đang đứng trên cỗ kiệu hết nhìn đông tới nhìn tây, có vẻ rất tò mò với hết thảy các thứ ở chung quanh.

- Chiếc Phi Tinh Trục Nguyệt Kiệu này là Hằng La Thương Hội đặc biệt chế tạo cho đại sư, tốc độ so với Tinh Toa tốt nhất đều nhanh hơn một chút, những cô gái kia cũng đều là Hằng La Thương Hội cung phụng cho đại sư, vật này gần như đã thành dấu hiệu của đại sư! Tông Ngạo ở một bên nhỏ giọng giải thích với Dương Khai.

Dương Khai cười ha hả: - Tông Ngạo đại sư tiến thêm một bước cũng là luyện đan sư cấp Hư Vương, ngày sau nhất định cũng có thể hưởng đãi ngộ như thế!

Tông Ngạo có chút khinh thường lắc lắc đầu: - Lão phu chỉ muốn truy tìm đan đạo, những ngoại vật này không cần cũng được!

Dương Khai khẽ gật gật đầu, không nói thêm gì.

Chốc lát, Phi Tinh Trục Nguyệt Kiệu kia liền bay tới trước đại điện, vững vàng hạ xuống, Ngả Âu một thân quần áo chỉnh, còn chưa mở miệng nói chuyện, từ trên cỗ kiệu kia liền bắn nhanh ra một bóng người.

Kèm theo tiếng cười khúc khích như tiếng chuông bạc, thân ảnh uyển chuyển chọc người mơ mộng kia liền nhào tới bên cạnh Dương Khai, ôm lấy một người bên cạnh Dương Khai, vùi đầu vào trong ngực người kia, tham lam mà khoa trương hít mấy hơi.

Mọi người đều thất kinh! Không biết là người nào lại không hiểu lễ phép như thế, trước mặt mọi người làm ra chuyện không biết xấu hổ như vậy... tất cả đều nhìn vào bóng người uyển chuyển kia.

Đợi sau khi thấy rõ ràng một màn trước mắt, không ít người lộ ra vẻ cười thầm hiểu trong lòng; còn Dương Khai lại vô cùng ngạc nhiên ngẩn người tại chỗ.

Bởi vì hắn phát hiện bóng người uyển chuyển từ bên trong kiệu bắn ra, ôm không phải là ai khác, mà chính là Tuyết Nguyệt đứng ở bên cạnh mình!

Tuyết Nguyệt thời khắc này dáng vẻ cực kỳ lúng túng, hiển nhiên cũng không ngờ tới ở trước mặt mọi người tại đây, lại phát sinh chuyện như vậy, đẩy cũng không tiện, không đẩy cũng không phải, trong lúc nhất thời tay chân luống cuống, cứng người tại chỗ.

Dương Khai giận dữ, theo bản năng muốn đi lên đập cho đối phương một trận, để đối phương biết nữ nhân của mình là không thể xâm phạm.

Bất quá nghĩ lại, đối phương cũng là một cô gái, ngược lại cũng không có mất mát gì.

Cô gái kia như con mèo nhỏ ôm sát Tuyết Nguyệt hít vài cái, lúc này mới ngẩng đầu lên, lộ ra một khuôn mặt hoa nhường nguyệt thẹn, dịu dàng nói: - Tuyết Nguyệt ca ca, đã nhiều năm không gặp, huynh có nhớ muội không?

Tuyết Nguyệt khóe miệng co quắp, ha ha cười khan mấy tiếng, nói: - Thì ra là Tả Linh muội muội... Ta cứ tưởng người nào lớn mật như vậy! Ừm... Tả Linh muội muội trước hãy buông ta ra, rồi nói chuyện!

- Hì hì! Cô gái kêu Tả Linh kia rất nghe lời buông tay ôm Tuyết Nguyệt, đứng ở trước mặt nàng cách một trượng, híp mắt quan sát đánh giá trên dưới, gật đầu nói: - Mấy năm không thấy, Tuyết Nguyệt ca ca càng ngày càng anh tuấn thần võ, không trách được những cô gái trong Tinh Vực kia đều nhớ mãi không quên, vô cùng si mê ca ca như thế!

Trong lời này lộ ra một chút mùi vị chua cay ghen tuông, mà lại nói thẳng khen ngợi Tuyết Nguyệt như chuyện lẽ đương nhiên... người hơi có chút đầu óc đều hiểu đây là chuyện gì xảy ra.

Nha đầu gọi là Tả Linh này, chỉ sợ sớm đã yêu thích Tuyết Nguyệt.

Ngẫm lại cũng không kỳ quái, Tuyết Nguyệt thân là tình nhân trong mộng của các thiếu nữ cả Tinh Vực, nên một tiểu cô nương mê say là chuyện đương nhiên.

Hơn nữa nghe ý trong lời nói của Tả Linh, dường như hai người đã quen biết nhau từ trước.

- Tả Linh muội muội quá khen! Tuyết Nguyệt cười khan.

Nếu không có Dương Khai ở đây cũng thôi đi, nhưng cố tình Dương Khai đứng ở bên cạnh nàng nhìn một màn này, Tuyết Nguyệt cảm nhận được ánh mắt của hắn, toàn thân nàng giống như mèo cào, khó chịu muốn chết.

- Linh Nhi, không được vô lễ! Phía sau truyền tới một thanh âm uy nghiêm, Tả Đức từ trên cỗ kiệu chậm rãi đứng dậy, trầm giọng quát.

Tả Linh hướng về phía Tuyết Nguyệt thè thè cái lưỡi nhỏ nhắn, thấp giọng nói: - Gia gia gọi muội rồi, đợi lát nữa tìm Tuyết Nguyệt ca ca nói chuyện!

Nói xong, thân mình nàng nhoáng một cái, như con mèo linh hoạt bay tới trên kiệu, cung kính đỡ Tả Đức bước xuống.

Dương Khai nhìn Tuyết Nguyệt khẽ mỉm cười, nụ cười cực kỳ cổ quái.

Tuyết Nguyệt nổi giận, trừng mắt nhìn hắn hàn quang bắn ra bốn phía.

- Cung nghênh đại sư, đại sư cực khổ rồi! Cho tới lúc này, Ngả Âu hội trưởng mới tìm được cơ hội nói chuyện, hướng về phía Tả Đức ôm quyền chào.

- Ra mắt đại sư! Đại sư một đường cực khổ! Các luyện đan sư Hư cấp cung kính thi lễ.

- Ha Ha... Lão xương cốt già rồi, trên đường hơi có chút lắc lư... làm phiền chư vị đợi lâu! Tả Đức hơi ôm quyền đáp lại.

Dương Khai cách không xa đánh giá vị đại sư này, phát hiện đối phương thoạt nhìn vô cùng tầm thường, giống như một lão già bình thường, tu vi cũng chỉ có Phản Hư lưỡng tầng cảnh mà thôi, nhưng trong lúc giơ tay nhấc chân, đều kèm theo một mùi dược hương nhàn nhạt, hiển nhiên là do hàng năm tiếp xúc với đan dược.

Xem theo bề ngoài, vị Tả Đức đại sư này ngược lại cũng rất bình dị gần gũi.

"Có lẽ đối phương thật có chuyện gì, nên chậm trễ hơn nửa năm không thể tới cũng nói không chừng..." Dương Khai thầm nghĩ trong lòng: "Nếu không Ngả Âu hội trưởng mời, đối phương không đến mức một mực kéo dài đến bây giờ!"

- Đại sư đường dài mệt nhọc, có cần bổn tọa sắp xếp cho ngài chỗ nghỉ ngơi hay không? Ngả Âu ân cần hỏi han.

- Ừm! Như thế cũng tốt! Lão phu quả thật có chút mệt mỏi! Tả Đức không ngờ lại gật gật đầu, đồng ý.

Ngả Âu lập tức ngây ngẩn cả người, kinh ngạc nhìn Tả Đức, thầm nghĩ: "Ta chẳng qua là khách sáo một câu, ngươi sao lại coi như thật? Chẳng lẽ ý lo lắng trên mặt ta còn chưa đủ rõ ràng hay sao? Hay là ngươi già cả mắt mờ nên không phát hiện?"

Các luyện đan sư Hư cấp kia, cũng đều hơi cau mày.

Bất cứ người nào đều cảm thấy hành động của Tả Đức đại sư lần này có chút không ổn.

Để cho người khác chờ hơn nửa năm cũng thôi đi, ngài là luyện đan sư cấp Hư Vương, có tư cách làm giá này, nhưng giờ này nếu đã đến, tự nhiên là nên mau mau mở lò luyện đan, cứu người quan trọng hơn!

Hơn nữa đoạn đường đến đây mặc dù đường xá xa xôi, nhưng lão nhân gia ngài có chiến hạm, lại có Phi Tinh Trục Nguyệt đưa đón, hoàn toàn không cần dùng lực lượng của mình, như thế nào mệt nhọc?

Sắc mặt của Ngả Âu đã có chút khó coi...

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.