Chương trước
Chương sau
Trong chiến hạm trong chẳng những có đám người Thần Đồ, còn có cả người của Ngũ Phương Thương Hội.

Hoa U Mộng, Hạ Kinh Vũ, Diêu Khánh, Hải Đường, Cao Hồng tất cả đều nhìn Dương Khai, ánh mắt vừa lo lắng cho Dương Khai, vừa mờ mịt với bản thân.

Bọn họ vẫn luôn sinh sống trên thuộc địa của Tử Tinh, mặc dù không gia nhập Tử Tinh, nhưng cũng coi như nửa võ giả Tử Tinh, giờ phải chạy trốn khỏi Tử Tinh, ngày sau không thể quay trở về, tương lai nên đi đâu bọn họ không có phương hướng.

Nhưng bọn hắn biết, Dương Khai náo loạn trên Tử Tinh như vậy, Tử Tinh đã không còn nơi để bọn họ sống yên ổn, không đi chỉ có một con đường chết.

Trừ người của Ngũ Phương Thương Hội, Phòng đấu giá Thông Thiên Lê Nặc và mỹ phụ tên Xuân cũng ở trên chiến hạm, còn có một vài võ giả Phòng đấu giá Thông Thiên.

Lúc này, Lê Nặc và Xuân di nhìn Dương Khai, hai người đầy vẻ cảm kích.

Nguyên nhân rất đơn giản, Phòng đấu giá Thông Thiên vốn là cái cọc ngầm của Hằng La Thương Hội nằm vùng trên Tử Tinh, ngày đó sau khi Dương Khai tình cờ phát hiện Thần Đồ bị nhốt, đối tượng truyền lời của Thần Đồ là Lê Nặc.

Sau khi náo loạn như vậy, Phòng đấu giá Thông Thiên cũng không thể đặt chân trên Tử Tinh, cho nên Dương Khai sớm đã chuẩn bị xong cho Ngũ Phương Thương Hội và Lê Nặc Xuân, một khi Thần Đồ thoát vây liền rời khỏi Tử Tinh.

An bài coi như thỏa đáng, kế hoạch cũng vô cùng thuận lợi, hết thảy đều dựa vào chiến lực cường hãn của Dương Khai.

- Hoa hội trưởng, giới thiệu với ngươi, vị này chính là con của Hằng La Thương Hội hội trưởng, Thần Đồ! Dương Khai cười ha hả, chỉ vào Thần Đồ rồi nói với Hoa U Mộng.

Hoa U Mộng nghe vậy ngẩn ra, vô cùng kinh ngạc, dường như không ngờ lai lịch của người vừa chật vật chạy thoát ra chiến hạm lại lớn như thế, đám người Hạ Kinh Vũ cũng kinh ngạc, nhìn chằm chằm Thần Đồ.

Thần Đồ toét miệng cười, thản nhiên nói: - Chư vị là bằng hữu của Dương huynh, vậy sau này là bằng hữu của Thần Đồ ta!

- Chờ ngươi câu nói này. Dương Khai mỉm cười nói: - Hoa hội trưởng bọn họ lần này bị ta làm liên lụy, không thể không rời khỏi Tử Tinh, tạm thời không có chỗ thích hợp để đi, Thần Đồ huynh nếu được thì đưa họ tới Thủy Nguyệt Tinh chiếu cố?

- Chuyện nào có đáng gì. Thần Đồ vỗ ngực, bộ dáng đảm nhiệm hết thảy. - Ta ở trên Thủy Nguyệt Tinh có trăm vạn dặm đất phong, bảy tòa thành trì lớn nhỏ, nếu là mấy vị không chê thì tới chỗ ta làm tổng quản lý thương hội, xử lý chuyện mậu dịch.

- Trăm vạn dặm đất phong...

- Bảy tòa thành trì

- Tổng quản lý thương hội?

Đám người Ngũ Phương Thương Hội ngây ngẩn cả người, há hốc mồm, gần như không thể tin được tai mình.

Nhớ lúc trước Ngũ Phương Thương Hội gặp Dương Khai họ chỉ là một tiểu thương hội không ai biết đến, trong Tử Tinh Thành có quá nhiều thương hội như Ngũ Phương Thương Hội, họ chỉ có thể vùng vẫy ở tầng dưới chót, không biết lúc nào thì giải tán.

Nhưng lúc này, chỉ một câu nói của Thần Đồ lại có thể làm cho bọn họ lên tới đỉnh phong, hưởng thụ mục tiêu mà trăm ngàn năm chưa chắc họ đã đạt được.

Có ưu thế thế, cộng thêm trên tay Hoa U Mộng lúc này có hơn 200 triệu thánh tinh, Ngũ Phương Thương Hội muốn không nổi cũng khó.

- Này... này... vậy có được không? Hoa U Mộng kích động mặt ửng hồng, nhìn Dương Khai.

- Có cái gì không thích hợp? Thần Đồ cười lớn. - Chúng ta Hằng La Thương Hội vốn bản chất là thương mại, tiểu thương hội trên Thủy Nguyệt Tinh còn nhiều hơn Tử Tinh Thành, chư vị vốn là người thương hội, vậy cùng dự tính ban đầu của Hằng La Thương Hội không mưu mà hợp, giao cho các vị quản lý, ta cũng có thể yên tâm, ngày sau dựa vào chư vị.

Dương Khai cười nhìn Hoa U Mộng nói: - Thần Đồ huynh đã nói như vậy, Hoa hội trưởng không nên từ chối.

Hoa U Mộng vẫn đang mơ màng, mặt đầy khát khao, vẫn chưa trả lời, đến khi Hạ Kinh Vũ ho nhẹ một tiếng, nàng mới cảm kích dịu dàng thi lễ: - Như thế, vậy thì đa tạ nhị công tử.

Thần Đồ khoát tay nói: - Hoa hội trưởng khách khí, sau này mọi người chính là người một nhà, không cần xa lạ như vậy.

Lê Nặc bước lên trước, khoác tay Hoa U Mộng, thân mật nói: - Hoa tỷ tỷ, ngày sau muội muội cũng làm việc trên lãnh địa của nhị công tử, xin chiếu cố nhiều hơn.

- Muội muội nói đùa, tỷ tỷ phải nói lời này mới phải.

Bên trong chiến hạm, mọi người hoặc vui sướng vì sống lại từ cõi chết, hoặc ước mơ tương lai tốt đẹp, không khí vui tươi.

Dương Khai nhướng mày, cảm thấy gì đó, hừ nhẹ: - Xem ra Tử Tinh còn chưa từ bỏ ý định a.

Thần Đồ biến sắc: - Có chuyện gì?

- Phía sau có 10 chiếc chiến hạm đuổi theo, đều là Hư cấp thượng phẩm, dẫn đầu là một chiếc cấp Hư Vương!

Vừa dứt lời, sắc mặt mọi người đại biến.

Chiến hạm cấp Hư Vương rất hiếm, cho dù là Hằng La Thương Hội cũng không có mấy chiếc, Tử Tinh cũng vậy, không khó suy đoán, người trong chiến hạm cấp Hư Vương kia ắt là Cuồng Sư Tông!

Mà chiếc chiến hạm này của Hằng La Thương Hội, mặc dù là Hư cấp thượng phẩm, nhưng nếu giao chiến với đối phương trong tinh không, bất kể tốc độ hay là hỏa lực đều thua xa địch nhân, chỉ sợ vừa giao phong đã bị đánh tan xương nát thịt.

Chỉ dựa vào một chiếc chiến hạm cấp Hư Vương đã hạ được mình, đừng nói chi đối phương còn có 9 chiếc chiến hạm Hư cấp thượng phẩm, đây cơ hồ là tử cục.

- Vậy phải làm sao đây?

- Chạy nhanh đi!

- Không chạy được, chiến hạm cấp Hư Vương của đối phương có tốc độ nhanh hơn chúng ta một bậc, không bằng buông tay chiến một trận!

Mọi người mau mồm mau miệng tranh nhau nói, mỗi người đều lo lắng.

Thần Đồ nhìn Dương Khai, bỗng nhiên cười ha ha: - Chư vị an tâm chớ nóng vội, có Dương huynh đây, các ngươi lo lắng cái gì? Dương huynh có thể mang chúng ta ra khỏi Tử Tinh Thành, giờ ra đến tinh không, biển rộng tha hồ mà bơi, trời cao mặc sức mà bay, những người kia sao có thể ngăn cản hắn được?

Nghe hắn nói như vậy, mọi người đang hoảng loạn bỗng bình tĩnh lại, đều nhìn Dương Khai.

Phát hiện hắn không hề sợ hãi, gương mặt lạnh nhạt, mọi người lập tức biết hắn nhất định có biện pháp thoát khỏi truy kích, lập tức an tâm, gương mặt chờ mong.

- Thần Đồ huynh coi trọng ta rồi. Dương Khai bật cười, không che giấu gì, gật đầu nói: - Được rồi, nếu Thần Đồ huynh nói như vậy, ta đảm bảo chư vị bình an, chuyện ngoài kia cứ giao cho ta, các ngươi cứ đi tiếp.

Vừa dứt lời, thân hình thoắt một cái đã biến mất, sau đó xuất hiện bên ngoài chiến hạm, đứng ở trên đỉnh hạm.

Ánh mắt nhìn ra phía sau, có thể rất rõ ràng 10 chiếc chiến hạm, khí thế hung hăng truy kích, tốc độ chiếc nào cũng vô cùng nhanh, chiến hạm cấp Hư Vương cầm đầu như mãnh hổ xuống núi, thế không thể đỡ, nhanh chóng thu hẹp khoảng cách.

Sau 10 hơi thở, khoảng cách đã bị thu lại gần một nửa, lại một lát sau, chiến hạm của Hằng La Thương Hội đã đi vào phạm vi oanh kích của chiến hạm cấp Hư Vương.

Cuồng Sư Tông rống lên giận dữ: - Tiểu tử, ngươi để lại kho báu Tử Tinh cho ta, nếu không hôm nay lão phu cùng ngươi không chết không thôi!

Thanh âm như sấm, thể hiện sự phẫn nộ của Cuồng Sư Tông.

Dương Khai mỉm cười, vẫn ung dung nói: - Tiền bối làm gì hẹp hòi như thế, Tử Tinh gia nghiệp lớn, kho báu kia xem chừng các ngươi cũng không dùng được, ta lấy trước, sau này cho lại các ngươi.

- Nói xàm, bây giờ ngươi trả lại cho lão phu, lão phu coi như không có chuyện gì xảy ra, để ngươi rời đi, nếu không cho dù ngươi thoát được, chiến hạm kia cũng táng thân!

- Tiền bối nói như vậy là không thể thương lượng.

Dương Khai vuốt tay. - Vật vào tay ta, ta không định trả lại, bất quá nếu tiền bối cứ khăng khăng như vậy, ta rất muốn cho tiền bối một cái giáo huấn khó quên!

- Ngông cuồng! Đừng nghĩ ngươi tinh thông lực lượng không gian là có thể muốn làm gì thì làm, tinh không rộng lớn, vô số kỳ nhân dị sĩ, ngươi chỉ là ếch ngồi đáy giếng! Lão phu cho ngươi một cơ hội cuối cùng, ngươi trả hay không trả?

Dương Khai hừ lạnh: - Tiền bối, ta cũng cho ngươi một cơ hội cuối cùng, đừng đuổi theo nữa, nếu không hậu quả ngươi không gánh nổi!

- Hảo hảo hảo, tiểu tử ngươi nhiều lần vũ nhục lão phu, hôm nay lão phu dạy ngươi làm người như thế nào! Cuồng Sư Tông gầm lên, bên thân chiến hạm cấp Hư Vương xuất hiện mấy trăm tinh pháo, mỗi một cây tinh pháo đều có hoa văn phức tạp.

Hào quang chói mắt phát ra, làm cho toàn bộ chiến hạm phát sáng như mặt trời.

Dao động năng lượng khủng bố truyền tới.

Dương Khai thần sắc ngưng trọng, đứng trên chiến hạm Hằng La Thương Hội, hít sâu một hơi, lực lượng không gian nổi lên.

Bùm

Một tiếng vang nặng nề truyền ra, chiến hạm cấp Hư Vương hơi run lên, mấy trăm cột sáng trắng nõn như ánh mặt trời, bắn tới Dương Khai, trên đường đi, đá vụn trong tinh không đều nát bấy, như đã bị hòa tan.

Tinh pháo là công kích kinh khủng nhất của chiến hạm, một chiếc chiến hạm Hư cấp hạ phẩm cũng đủ để hủy diệt một tòa thành trì, chiến hạm cấp bậc càng cao, sát thương càng tăng lên, mấy trăm tinh pháo của chiến hạm cấp Hư Vương bắn có thể hủy diệt một phần mười diện tích một hành tinh tu luyện.

Mười lần bắn đủ để hủy diệt một hành tinh tu luyện.

Những cột sáng bắn xuyên qua chiến hạm Hằng La Thương Hội.

Như bông tuyết dưới ánh mặt trời, chiến hạm Hằng La Thương Hội không chịu nổi một hơi thở đã biến mất, dường như đã bị hòa tan như đám đá vụn kia.

Cuồng Sư Tông ngẩn ra, không ngờ lại dễ dàng đắc thủ như vậy.

Nhưng ngay sau đó, hắn liền ý thức được không đúng, nhìn sang một hướng khác.

Bên đó, chiến hạm Hằng La Thương Hội vẫn bình yên vô sự, vẫn tiếp tục bỏ chạy, Dương Khai đứng trên đỉnh chiến hạm cũng không bị thương chút nào, gương mặt thản nhiên.

Cuồng Sư Tông thậm chí còn thấy được vẻ châm chọc trên mặt hắn.

- Có thể thuấn di cả một chiến chiến hạm? Cuồng Sư Tông nhanh chóng hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, cả người như bị sấm đánh, ngây ra tại chỗ, sắc mặt hoảng sợ. Trong chiến hạm trong chẳng những có đám người Thần Đồ, còn có cả người của Ngũ Phương Thương Hội.

Hoa U Mộng, Hạ Kinh Vũ, Diêu Khánh, Hải Đường, Cao Hồng tất cả đều nhìn Dương Khai, ánh mắt vừa lo lắng cho Dương Khai, vừa mờ mịt với bản thân.

Bọn họ vẫn luôn sinh sống trên thuộc địa của Tử Tinh, mặc dù không gia nhập Tử Tinh, nhưng cũng coi như nửa võ giả Tử Tinh, giờ phải chạy trốn khỏi Tử Tinh, ngày sau không thể quay trở về, tương lai nên đi đâu bọn họ không có phương hướng.

Nhưng bọn hắn biết, Dương Khai náo loạn trên Tử Tinh như vậy, Tử Tinh đã không còn nơi để bọn họ sống yên ổn, không đi chỉ có một con đường chết.

Trừ người của Ngũ Phương Thương Hội, Phòng đấu giá Thông Thiên Lê Nặc và mỹ phụ tên Xuân cũng ở trên chiến hạm, còn có một vài võ giả Phòng đấu giá Thông Thiên.

Lúc này, Lê Nặc và Xuân di nhìn Dương Khai, hai người đầy vẻ cảm kích.

Nguyên nhân rất đơn giản, Phòng đấu giá Thông Thiên vốn là cái cọc ngầm của Hằng La Thương Hội nằm vùng trên Tử Tinh, ngày đó sau khi Dương Khai tình cờ phát hiện Thần Đồ bị nhốt, đối tượng truyền lời của Thần Đồ là Lê Nặc.

Sau khi náo loạn như vậy, Phòng đấu giá Thông Thiên cũng không thể đặt chân trên Tử Tinh, cho nên Dương Khai sớm đã chuẩn bị xong cho Ngũ Phương Thương Hội và Lê Nặc Xuân, một khi Thần Đồ thoát vây liền rời khỏi Tử Tinh.

An bài coi như thỏa đáng, kế hoạch cũng vô cùng thuận lợi, hết thảy đều dựa vào chiến lực cường hãn của Dương Khai.

- Hoa hội trưởng, giới thiệu với ngươi, vị này chính là con của Hằng La Thương Hội hội trưởng, Thần Đồ! Dương Khai cười ha hả, chỉ vào Thần Đồ rồi nói với Hoa U Mộng.

Hoa U Mộng nghe vậy ngẩn ra, vô cùng kinh ngạc, dường như không ngờ lai lịch của người vừa chật vật chạy thoát ra chiến hạm lại lớn như thế, đám người Hạ Kinh Vũ cũng kinh ngạc, nhìn chằm chằm Thần Đồ.

Thần Đồ toét miệng cười, thản nhiên nói: - Chư vị là bằng hữu của Dương huynh, vậy sau này là bằng hữu của Thần Đồ ta!

- Chờ ngươi câu nói này. Dương Khai mỉm cười nói: - Hoa hội trưởng bọn họ lần này bị ta làm liên lụy, không thể không rời khỏi Tử Tinh, tạm thời không có chỗ thích hợp để đi, Thần Đồ huynh nếu được thì đưa họ tới Thủy Nguyệt Tinh chiếu cố?

- Chuyện nào có đáng gì. Thần Đồ vỗ ngực, bộ dáng đảm nhiệm hết thảy. - Ta ở trên Thủy Nguyệt Tinh có trăm vạn dặm đất phong, bảy tòa thành trì lớn nhỏ, nếu là mấy vị không chê thì tới chỗ ta làm tổng quản lý thương hội, xử lý chuyện mậu dịch.

- Trăm vạn dặm đất phong...

- Bảy tòa thành trì

- Tổng quản lý thương hội?

Đám người Ngũ Phương Thương Hội ngây ngẩn cả người, há hốc mồm, gần như không thể tin được tai mình.

Nhớ lúc trước Ngũ Phương Thương Hội gặp Dương Khai họ chỉ là một tiểu thương hội không ai biết đến, trong Tử Tinh Thành có quá nhiều thương hội như Ngũ Phương Thương Hội, họ chỉ có thể vùng vẫy ở tầng dưới chót, không biết lúc nào thì giải tán.

Nhưng lúc này, chỉ một câu nói của Thần Đồ lại có thể làm cho bọn họ lên tới đỉnh phong, hưởng thụ mục tiêu mà trăm ngàn năm chưa chắc họ đã đạt được.

Có ưu thế thế, cộng thêm trên tay Hoa U Mộng lúc này có hơn 200 triệu thánh tinh, Ngũ Phương Thương Hội muốn không nổi cũng khó.

- Này... này... vậy có được không? Hoa U Mộng kích động mặt ửng hồng, nhìn Dương Khai.

- Có cái gì không thích hợp? Thần Đồ cười lớn. - Chúng ta Hằng La Thương Hội vốn bản chất là thương mại, tiểu thương hội trên Thủy Nguyệt Tinh còn nhiều hơn Tử Tinh Thành, chư vị vốn là người thương hội, vậy cùng dự tính ban đầu của Hằng La Thương Hội không mưu mà hợp, giao cho các vị quản lý, ta cũng có thể yên tâm, ngày sau dựa vào chư vị.

Dương Khai cười nhìn Hoa U Mộng nói: - Thần Đồ huynh đã nói như vậy, Hoa hội trưởng không nên từ chối.

Hoa U Mộng vẫn đang mơ màng, mặt đầy khát khao, vẫn chưa trả lời, đến khi Hạ Kinh Vũ ho nhẹ một tiếng, nàng mới cảm kích dịu dàng thi lễ: - Như thế, vậy thì đa tạ nhị công tử.

Thần Đồ khoát tay nói: - Hoa hội trưởng khách khí, sau này mọi người chính là người một nhà, không cần xa lạ như vậy.

Lê Nặc bước lên trước, khoác tay Hoa U Mộng, thân mật nói: - Hoa tỷ tỷ, ngày sau muội muội cũng làm việc trên lãnh địa của nhị công tử, xin chiếu cố nhiều hơn.

- Muội muội nói đùa, tỷ tỷ phải nói lời này mới phải.

Bên trong chiến hạm, mọi người hoặc vui sướng vì sống lại từ cõi chết, hoặc ước mơ tương lai tốt đẹp, không khí vui tươi.

Dương Khai nhướng mày, cảm thấy gì đó, hừ nhẹ: - Xem ra Tử Tinh còn chưa từ bỏ ý định a.

Thần Đồ biến sắc: - Có chuyện gì?

- Phía sau có 10 chiếc chiến hạm đuổi theo, đều là Hư cấp thượng phẩm, dẫn đầu là một chiếc cấp Hư Vương!

Vừa dứt lời, sắc mặt mọi người đại biến.

Chiến hạm cấp Hư Vương rất hiếm, cho dù là Hằng La Thương Hội cũng không có mấy chiếc, Tử Tinh cũng vậy, không khó suy đoán, người trong chiến hạm cấp Hư Vương kia ắt là Cuồng Sư Tông!

Mà chiếc chiến hạm này của Hằng La Thương Hội, mặc dù là Hư cấp thượng phẩm, nhưng nếu giao chiến với đối phương trong tinh không, bất kể tốc độ hay là hỏa lực đều thua xa địch nhân, chỉ sợ vừa giao phong đã bị đánh tan xương nát thịt.

Chỉ dựa vào một chiếc chiến hạm cấp Hư Vương đã hạ được mình, đừng nói chi đối phương còn có 9 chiếc chiến hạm Hư cấp thượng phẩm, đây cơ hồ là tử cục.

- Vậy phải làm sao đây?

- Chạy nhanh đi!

- Không chạy được, chiến hạm cấp Hư Vương của đối phương có tốc độ nhanh hơn chúng ta một bậc, không bằng buông tay chiến một trận!

Mọi người mau mồm mau miệng tranh nhau nói, mỗi người đều lo lắng.

Thần Đồ nhìn Dương Khai, bỗng nhiên cười ha ha: - Chư vị an tâm chớ nóng vội, có Dương huynh đây, các ngươi lo lắng cái gì? Dương huynh có thể mang chúng ta ra khỏi Tử Tinh Thành, giờ ra đến tinh không, biển rộng tha hồ mà bơi, trời cao mặc sức mà bay, những người kia sao có thể ngăn cản hắn được?

Nghe hắn nói như vậy, mọi người đang hoảng loạn bỗng bình tĩnh lại, đều nhìn Dương Khai.

Phát hiện hắn không hề sợ hãi, gương mặt lạnh nhạt, mọi người lập tức biết hắn nhất định có biện pháp thoát khỏi truy kích, lập tức an tâm, gương mặt chờ mong.

- Thần Đồ huynh coi trọng ta rồi. Dương Khai bật cười, không che giấu gì, gật đầu nói: - Được rồi, nếu Thần Đồ huynh nói như vậy, ta đảm bảo chư vị bình an, chuyện ngoài kia cứ giao cho ta, các ngươi cứ đi tiếp.

Vừa dứt lời, thân hình thoắt một cái đã biến mất, sau đó xuất hiện bên ngoài chiến hạm, đứng ở trên đỉnh hạm.

Ánh mắt nhìn ra phía sau, có thể rất rõ ràng 10 chiếc chiến hạm, khí thế hung hăng truy kích, tốc độ chiếc nào cũng vô cùng nhanh, chiến hạm cấp Hư Vương cầm đầu như mãnh hổ xuống núi, thế không thể đỡ, nhanh chóng thu hẹp khoảng cách.

Sau 10 hơi thở, khoảng cách đã bị thu lại gần một nửa, lại một lát sau, chiến hạm của Hằng La Thương Hội đã đi vào phạm vi oanh kích của chiến hạm cấp Hư Vương.

Cuồng Sư Tông rống lên giận dữ: - Tiểu tử, ngươi để lại kho báu Tử Tinh cho ta, nếu không hôm nay lão phu cùng ngươi không chết không thôi!

Thanh âm như sấm, thể hiện sự phẫn nộ của Cuồng Sư Tông.

Dương Khai mỉm cười, vẫn ung dung nói: - Tiền bối làm gì hẹp hòi như thế, Tử Tinh gia nghiệp lớn, kho báu kia xem chừng các ngươi cũng không dùng được, ta lấy trước, sau này cho lại các ngươi.

- Nói xàm, bây giờ ngươi trả lại cho lão phu, lão phu coi như không có chuyện gì xảy ra, để ngươi rời đi, nếu không cho dù ngươi thoát được, chiến hạm kia cũng táng thân!

- Tiền bối nói như vậy là không thể thương lượng.

Dương Khai vuốt tay. - Vật vào tay ta, ta không định trả lại, bất quá nếu tiền bối cứ khăng khăng như vậy, ta rất muốn cho tiền bối một cái giáo huấn khó quên!

- Ngông cuồng! Đừng nghĩ ngươi tinh thông lực lượng không gian là có thể muốn làm gì thì làm, tinh không rộng lớn, vô số kỳ nhân dị sĩ, ngươi chỉ là ếch ngồi đáy giếng! Lão phu cho ngươi một cơ hội cuối cùng, ngươi trả hay không trả?

Dương Khai hừ lạnh: - Tiền bối, ta cũng cho ngươi một cơ hội cuối cùng, đừng đuổi theo nữa, nếu không hậu quả ngươi không gánh nổi!

- Hảo hảo hảo, tiểu tử ngươi nhiều lần vũ nhục lão phu, hôm nay lão phu dạy ngươi làm người như thế nào! Cuồng Sư Tông gầm lên, bên thân chiến hạm cấp Hư Vương xuất hiện mấy trăm tinh pháo, mỗi một cây tinh pháo đều có hoa văn phức tạp.

Hào quang chói mắt phát ra, làm cho toàn bộ chiến hạm phát sáng như mặt trời.

Dao động năng lượng khủng bố truyền tới.

Dương Khai thần sắc ngưng trọng, đứng trên chiến hạm Hằng La Thương Hội, hít sâu một hơi, lực lượng không gian nổi lên.

Bùm

Một tiếng vang nặng nề truyền ra, chiến hạm cấp Hư Vương hơi run lên, mấy trăm cột sáng trắng nõn như ánh mặt trời, bắn tới Dương Khai, trên đường đi, đá vụn trong tinh không đều nát bấy, như đã bị hòa tan.

Tinh pháo là công kích kinh khủng nhất của chiến hạm, một chiếc chiến hạm Hư cấp hạ phẩm cũng đủ để hủy diệt một tòa thành trì, chiến hạm cấp bậc càng cao, sát thương càng tăng lên, mấy trăm tinh pháo của chiến hạm cấp Hư Vương bắn có thể hủy diệt một phần mười diện tích một hành tinh tu luyện.

Mười lần bắn đủ để hủy diệt một hành tinh tu luyện.

Những cột sáng bắn xuyên qua chiến hạm Hằng La Thương Hội.

Như bông tuyết dưới ánh mặt trời, chiến hạm Hằng La Thương Hội không chịu nổi một hơi thở đã biến mất, dường như đã bị hòa tan như đám đá vụn kia.

Cuồng Sư Tông ngẩn ra, không ngờ lại dễ dàng đắc thủ như vậy.

Nhưng ngay sau đó, hắn liền ý thức được không đúng, nhìn sang một hướng khác.

Bên đó, chiến hạm Hằng La Thương Hội vẫn bình yên vô sự, vẫn tiếp tục bỏ chạy, Dương Khai đứng trên đỉnh chiến hạm cũng không bị thương chút nào, gương mặt thản nhiên.

Cuồng Sư Tông thậm chí còn thấy được vẻ châm chọc trên mặt hắn.

- Có thể thuấn di cả một chiến chiến hạm? Cuồng Sư Tông nhanh chóng hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, cả người như bị sấm đánh, ngây ra tại chỗ, sắc mặt hoảng sợ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.