Chương trước
Chương sau
Trước mắt cơ hồ là thế cục hẳn phải chết, Tử Long biết mình bất kể như thế nào cũng trốn không thoát. Trong mắt của lão ta lóe lên một tia thần sắc không cam lòng, oán độc vô cùng nhìn chằm chằm về phương hướng của Dương Khai. Ngay sau đó trên tay bấm một cái pháp quyết, sắc mặt lập tức ửng hồng, cả người lại như khí cầu bành trướng vậy.

Từng đạo gân xanh phập phồng uốn khúc trên mặt của lão ta, thoạt nhìn rất đáng sợ. Cùng lúc đó, năng lượng dao động vô cùng bạo loạn truyền ra từ trên người của Tử Long.

- Không xong, người này muốn tự bạo! Sắc mặt của Quỷ Tổ đại biến, bàn chân cũng bắt đầu rút gân. Tuy rằng ông ta vào thời khắc này khoảng cách Tử Long chừng mười dặm, nhưng một Hư Vương lưỡng tầng cảnh tự bạo cũng không phải một chút khoảng cách này có thể san bằng. Một khi khiến Tử Long thật sự tự bạo, hư không của phương viên vài trăm dặm chỉ sợ cũng phải bị nuốt vào một cái. Quỷ Tổ không dám bảo đảm mình có thể bình yên vô sự dưới hình thế như thế. Ông ta lập tức biết được, Tử Long đây là sự thật bị ép đến cùng đường. Nếu không một Hư Vương lưỡng tầng cảnh cường giả sao lại chọn cách làm quyết tuyệt như vậy?

- Si tâm vọng tưởng! Biểu lộ của Dương Khai cũng ngưng trọng vạn phần, đưa tay điểm một cái, một viên hạt châu màu xanh nhạt bị tế ra. Ngay sau đó, hắn điên cuồng rót thánh nguyên cùng thần thức lực của mình vào bên trong. Thời gian ngắn ngủi một hơi thở, cả người Dương Khai tựa hồ đều trở nên uể oải. Còn viên hạt châu màu xanh nhạt lại nổi lên hào quang hơi yếu.

- Đi! Dương Khai trong nháy mắt đảo qua trên hạt châu. Một đạo hào quang yếu ớt tựa như lông trâu vậy, bay bắn ra theo tiếng trên hạt châu, đánh thẳng tới Tử Long. Mồ hôi lạnh trên trán của Quỷ Tổ chảy ròng ròng xuống, con ngươi cũng nhanh chóng trợn mắt nhìn. Ông ta ngây ngốc nhìn chằm chằm một đạo hồ quang nhìn như không bắt mắt chút nào, trong lòng chấn động mãnh liệt.

Bởi vì ông ta cảm nhận được một cổ khí tức hủy diệt từ trong đấy. Đó là lực lượng khiến ông ta không sinh được tâm tư đi ngăn cản. Loại lực lượng này, dường như vượt qua Hư Vương Cảnh, dường như chi phối một mảnh thiên địa này!

- Ha ha, sức cùng lực kiệt sao? Bổn tọa cho dù chết, các ngươi cũng đừng mơ tưởng tốt hơn! Tử Long cười thảm, châm chọc nhìn hồ quang nhỏ bé lại yếu ớt đánh úp lại từ bên phía Dương Khai, nghĩ đến hắn đã không thể ra sức. Nhưng lão ta chỉ có thấy Dương Khai đồng dạng dùng ánh mắt châm chọc đùa cợt nhìn chăm chú vào lão. Tử Long nhướng mày, đúng lúc này, hồ quang nhỏ bé yếu ớt đó đột nhiên bôn tập đến trước mặt mình, lóe lên một cái rồi biến mất trong tầm mắt của mình. Ngay sau đó, Tử Long cảm giác cả người tê rần, phảng phất bị Cửu Thiên Thần Lôi tăng thêm lên người vậy, cả suy tư của người đều cứng lại. Dư quang ở mắt của lão ta thấy được trên người mình nổi lên vô số đạo lôi hồ du tẩu, như linh xà vậy. Mà dưới lực phá hoại của lôi hồ đó, thân thể nhỏ bé yếu ớt của mình vẫn lấy làm kiêu ngạo lại bắt đầu vỡ ra tan tác. Một thân lực lượng cũng giống như mặt trời gay gắt rơi bông tuyết, nhanh chóng tan rã. Thân mình của lão ta phồng to lên, cũng với tốc độ cực nhanh khô quắt xuống.

- Đây... Không thể nào!

Tử Long không cam lòng rống giận. Ngay sau đó, Hám Thiên Trụ của Tiểu Tiểu đã đập xuống, Lôi Hỏa của con chim lửa Lưu Viêm cũng nuốt sống lão ta. Sau ba hơi thở đó, mọi chuyện đã định, chỗ vị trí của Tử Long không còn một bóng người. Vị chủ nhân của Tử Tinh đã hài cốt không còn, chỉ để lại nhẫn không gian của mình, dưới tác dụng mạnh mẽ bắn nhanh về phía phương xa. Lưu Viêm quay người lại, hóa thành hình người, đuổi theo nhẫn không gian.

- Phốc... Dương Khai phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt đến cực điểm, khoanh chân ngồi trong hư không, đưa tay lấy ra linh đan nhét vào trong miệng, vận chuyển lên công pháp trị thương. Quỷ Tổ đứng ở một bên, suy nghĩ xuất thần. Vừa rồi trận chiến ấy ông ta nhìn từ đầu tới đuôi, tuy nói ban đầu ông ta cùng với Dương Khai liên thủ đả thương Tử Lon. Nhưng đến lúc tối hậu quan đầu ông ta không có ra bất kỳ lực nào. Nói cách khác, có thể đánh chết Tử Long, Dương Khai tuyệt đối phải chiếm cứ tám thành công lao. Có lẽ... cho dù không có mình hỗ trợ, Dương Khai cũng có thể làm được loại trình độ này. Cái ý niệm này dâng lên, Quỷ Tổ lập tức hoảng sợ. Một tên vừa mới đột phá Hư Vương Cảnh, có thể đánh chết nhân vật như Tử Long sao? Tiểu tử này... có phải là người hay không hả?

Quỷ Tổ nhìn Dương Khai như nhìn quái vật vậy. Càng làm cho Quỷ Tổ khiếp sợ chính là một viên hạt châu màu xanh nhạt mà Dương Khai tế ra vào thời khắc tối hậu. Đây tuyệt đối là một kiện bí bảo khó lường, chỉ có điều Quỷ Tổ cũng không thể phân biệt cấp bậc của viên châu đó. Ngay vào lúc ông ta sửng sốt, Tiểu Tiểu cùng con chim lửa đồng loạt quay trở về, một trái một phải bao lấy Quỷ Tổ, dùng một loại ánh mắt bất thiện nhìn chăm chú vào ông ta.

- Làm gì vậy? Khóe miệng của Quỷ Tổ co quắp một chút:

- Lão phu là Lăng Tiêu Tông thái thượng trưởng lão, cùng chủ nhân các ngươi là một nhóm. Các ngươi đừng dùng loại ánh mắt này nhìn lão phu, bộ dạng làm như lão phu muốn bất lợi đối với hắn vậy. Ông ta cũng biết Tiểu Tiểu cùng con chim lửa sở dĩ cảnh giác mình, hoàn toàn là bởi vì duyên cớ Dương Khai đang trị thương, cho nên cũng không có muốn có ý tứ so đo. Tuy nhiên Tiểu Tiểu cùng con chim lửa lại bất vi sở động, vẫn như cũ đứng tại chỗ, rất có giá thế nếu Quỷ Tổ hơi có dị động lập tức thống hạ sát thủ.

- Không được vô lễ! Một tiếng vang vù vù bỗng nhiên quanh quẩn dâng lên, gần như khiến người ta đinh tai nhức óc:

- Hai người các ngươi tạm thời lui xuống. Lưu Viêm nghe được thanh âm, không chút do dự lui sang một bên. Còn Tiểu Tiểu lại gãi đầu, dường như còn có chút mờ mịt. Lưu Viêm thấy bộ dáng của nó như vậy, đưa tay kéo nó tới bên cạnh mình, lấy tay gõ một cái trên đầu nó. Tiểu Tiểu ủy khuất co đầu lại. Quỷ Tổ há to miệng, ngẩng đầu nhìn lên, nhìn pháp thân từng bước một đi tới mình từ cách đó không xa. Mỗi một bước đạp xuống cũng làm cho hư không run rẩy, pháp thân như núi nhỏ vậy. Quỷ Tổ kinh nghi bất định hỏi:

- Vừa rồi là ngươi nói chuyện phải không? Sau khi nói xong, ông ta như con mèo bị đạp đuôi, kinh hãi hỏi:

- Ngươi có thể nói chuyện sao?

- Ta tại sao không thể nói chuyện?

Pháp thân một tiếng a ha, thanh âm lớn như lôi đình. Trên gương mặt vô cùng tương tự Dương Khai còn dâng lên nụ cười khiến người ta bật cười:

- Thái thượng trưởng lão ngài cho rằng cổ thân thể này là vật chết thôi sao?

- Ngươi gọi ta là thái thượng trưởng lão? Quỷ Tổ nhíu mày một cái:

- Nói như thế, ngươi là Dương Khai.

- Coi là vậy đi, ta có thể đại diện bản thể. Pháp thân nhẹ nhàng gật đầu, sau đó lại nhíu mày nói:

- Thân thể này quá lớn, hành động thật là không dễ dàng.

- Phải, có hơi lớn...

Quỷ Tổ xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán. Tuy rằng ông ta hiểu rõ pháp thân này chính là Dương Khai, nhưng mắt dòm người lớn như vậy từng bước một đi tới mình, biểu lộ trên mặt còn muôn màu muôn vẻ như thế, vẫn khiến cho ông ta áp lực như núi.

- Bản thể chỉ là tiêu hao quá lớn, một hồi hẳn có thể sẽ tỉnh lại. Thái thượng trưởng lão không cần phải lo lắng. Pháp thân dường như cũng ý thức được thanh âm của mình có chút lớn, cố ý giảm thấp xuống một chút. Ta lo lắng cái rắm a! Trong lòng Quỷ Tổ mắng to. Bản thể của Dương Khai thời khắc này là tình huống gì ông ta đương nhiên liếc mắt một cái liền nhìn ra. Chẳng qua là hôm nay một trận chiến này, ông ta gặp được nhiều thứ khiến ông ta chấn động, cho nên trong lúc nhất thời có chút tiêu hóa không tốt, có lối suy nghĩ hỗn loạn.

- Tiểu tử, bản thể của ngươi không phải là mới vừa tấn thăng Hư Vương Cảnh sao? Làm sao đột nhiên liền biến thành nhất tầng cảnh điên phong chứ? Ta xem bản thể của ngươi nếu là có cơ duyên, cũng có thể thử đột phá lưỡng tầng cảnh. Quỷ Tổ tức giận bất bình hỏi han, nghĩ tới ông ta đợi 2000 năm trên Huyền Không đại lục, do cơ duyên xảo hợp tấn thăng Hư Vương Cảnh. Sau 500 năm một mực không có tiến triển, chờ đến sau khi ra Huyền Không đại lục, thể xác và tinh thần tự do mới đột phá. Dương Khai đi rồi về một lần mấy tháng, lại đã đến nhất tầng cảnh điên phong. Trong lòng ông ta thở dài ông trời bất công, trời ghen tỵ anh tài a.

- Tình huống của bản thể có chút quan hệ với ta. Pháp thân rốt cục dời đến trước mặt Quỷ Tổ, khoanh chân ngồi xuống, quan sát ông ta, đưa ra một cái ngón tay to lớn chỉ mình:

- Bởi vì ta sinh ra, cho nên mới khiến bản thể sau khi tấn thăng lại có đột phá. Chân mày của Quỷ Tổ chau lại thành một đường nhăn như chữ Xuyên, lắp bắp nói:

- Thật là bộ dáng thâm ảo...

- Ha ha, nói như thế, ta cùng với bản thể nhất vinh câu vinh, lực lượng của ta có thể tặng lại cho bản thể.

- Lão phu đã hiểu. Quỷ Tổ xoa xoa cái cổ đau xót:

- Tuy nhiên pháp thân của ngươi lại thật ra có chút kỳ lạ, tu luyện như thế nào? Đây mới là chỗ khiến Quỷ Tổ cảm thấy hứng thú, thân ngoại hóa thân những thứ này chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết, ông ta cũng muốn tu luyện. Ngày sau nếu có thể tu luyện ra thân ngoại hóa thân, thực lực nhất định tăng vọt.

- Thái thượng trưởng lão muốn tu luyện, ta thật ra có thể dạy ông.

- Vậy thật ngại quá a. Quỷ Tổ vui mừng quá đỗi, chà xát hai tay, trên miệng nói như vậy, trên mặt lại không có nửa điểm biểu tình ngượng ngùng. Pháp thân cười ha hả, hỏi:

- Ông còn nhớ rõ năm đó trên Huyền Không đại lục, ông để bản thể vào pháp trận không gian dò xét một chuyện chứ? Quỷ Tổ lập tức sắc mặt ngượng ngùng:

- Chuyện cũ năm xưa nói ra làm gì. Lúc đó thái độ của ông ta đối với Dương Khai không coi là có nhiều hữu hảo.

- Lúc đó bản thể không vào pháp trận không gian, mà là dùng một luồng phân thần đi vào... Pháp thân cười tủm tỉm nhìn Quỷ Tổ. Quỷ Tổ như có điều suy nghĩ nói:

- Ngươi là nói...

- Không sai, một luồng phân thần đó chính là ta của hiện giờ! Pháp thân nhẹ nhàng gật đầu:

- Muốn tu luyện pháp thân, phải tu luyện phân thần trước, chờ đến phân thần cường đại rồi, sẽ tìm một khối thân thể thích hợp, nhập chủ trong đó, thì có thể trở thành pháp thân.

- Đơn giản như vậy sao? Quỷ Tổ rất là ngạc nhiên.

- Chính là đơn giản như vậy. Pháp thân mỉm cười:

- Tuy nhiên... dù rằng đơn giản nhưng chưa chắc có hiệu quả.

- Chỉ giáo cho? Quỷ Tổ khiêm tốn thỉnh giáo.

- Không nói đến rất khó tìm kiếm được thân thể thích hợp, mặc dù tìm được cũng không nhất định có thể khiến cho phân thần cùng thân thể dung hợp thành công. Dù sao điều này có chút tương tự với đoạt xá. Mà cho dù thành công, pháp thân cũng sẽ không quá cường đại, đối với sự tồn tại như thái thượng trưởng lão mà nói, pháp thân đại khái sẽ không có tác dụng gì.

- Nhưng ngươi cái này... Quỷ Tổ không rõ, ông ta tuy rằng đoán không ra lai lịch pháp thân của Dương Khai, nhưng nhìn từ một chưởng đánh lén Tử Long trước đó, sức chiến đấu của pháp thân tuyệt đối không kém gì Hư Vương lưỡng tầng cảnh, thậm chí khả năng cao hơn.

- Ta đây là ngoại lệ, có nhiều cơ duyên xảo hợp. Pháp thân cũng không có nhiều ý giải thích. Pháp thân vốn chỉ là Thạch Khổi màu vàng số 2 mà thôi, bản thân không có cắn nuốt quá nhiều khoáng vật, cũng không có sức chiến đấu bao lớn. Dương Khai một mực cất giấu đến nay, nhưng lần này cắn nuốt luyện hóa cả Huyền Không đại lục, khiến thực lực có tiến triển bay vọt như vậy. Chuyện như vậy hoàn toàn không có khả năng phát sinh lần thứ hai.

- Như thế, thái thượng trưởng lão còn muốn học chứ? Pháp thân hỏi. Quỷ Tổ trầm ngâm, tu luyện pháp thân thế tất là chuyện rất tiêu hao thời gian cùng tinh lực, dù sao bí thuật này có uy năng không tầm thường. Mà càng là bí thuật có uy năng cường đại, tu luyện lại càng khó khăn. Vì cái này, làm trễ nải mình theo đuổi võ đạo, giá trị thật sự có nên không?

- Quên đi, tạm thời không học đi, đợi ngày sau lão phu nếu muốn học, lại tới tìm ngươi. Quỷ Tổ suy nghĩ hồi lâu mới mở miệng nói. Ông ta quyết định chờ mình tấn thăng đến Hư Vương tam tầng cảnh, trở lại nghiên cứu pháp thân.

- Cũng tốt. Pháp thân gật đầu:

- Ừ, bản thể nhanh chóng tỉnh lại rồi, các người hàn huyên đi. Trước mắt cơ hồ là thế cục hẳn phải chết, Tử Long biết mình bất kể như thế nào cũng trốn không thoát. Trong mắt của lão ta lóe lên một tia thần sắc không cam lòng, oán độc vô cùng nhìn chằm chằm về phương hướng của Dương Khai. Ngay sau đó trên tay bấm một cái pháp quyết, sắc mặt lập tức ửng hồng, cả người lại như khí cầu bành trướng vậy.

Từng đạo gân xanh phập phồng uốn khúc trên mặt của lão ta, thoạt nhìn rất đáng sợ. Cùng lúc đó, năng lượng dao động vô cùng bạo loạn truyền ra từ trên người của Tử Long.

- Không xong, người này muốn tự bạo! Sắc mặt của Quỷ Tổ đại biến, bàn chân cũng bắt đầu rút gân. Tuy rằng ông ta vào thời khắc này khoảng cách Tử Long chừng mười dặm, nhưng một Hư Vương lưỡng tầng cảnh tự bạo cũng không phải một chút khoảng cách này có thể san bằng. Một khi khiến Tử Long thật sự tự bạo, hư không của phương viên vài trăm dặm chỉ sợ cũng phải bị nuốt vào một cái. Quỷ Tổ không dám bảo đảm mình có thể bình yên vô sự dưới hình thế như thế. Ông ta lập tức biết được, Tử Long đây là sự thật bị ép đến cùng đường. Nếu không một Hư Vương lưỡng tầng cảnh cường giả sao lại chọn cách làm quyết tuyệt như vậy?

- Si tâm vọng tưởng! Biểu lộ của Dương Khai cũng ngưng trọng vạn phần, đưa tay điểm một cái, một viên hạt châu màu xanh nhạt bị tế ra. Ngay sau đó, hắn điên cuồng rót thánh nguyên cùng thần thức lực của mình vào bên trong. Thời gian ngắn ngủi một hơi thở, cả người Dương Khai tựa hồ đều trở nên uể oải. Còn viên hạt châu màu xanh nhạt lại nổi lên hào quang hơi yếu.

- Đi! Dương Khai trong nháy mắt đảo qua trên hạt châu. Một đạo hào quang yếu ớt tựa như lông trâu vậy, bay bắn ra theo tiếng trên hạt châu, đánh thẳng tới Tử Long. Mồ hôi lạnh trên trán của Quỷ Tổ chảy ròng ròng xuống, con ngươi cũng nhanh chóng trợn mắt nhìn. Ông ta ngây ngốc nhìn chằm chằm một đạo hồ quang nhìn như không bắt mắt chút nào, trong lòng chấn động mãnh liệt.

Bởi vì ông ta cảm nhận được một cổ khí tức hủy diệt từ trong đấy. Đó là lực lượng khiến ông ta không sinh được tâm tư đi ngăn cản. Loại lực lượng này, dường như vượt qua Hư Vương Cảnh, dường như chi phối một mảnh thiên địa này!

- Ha ha, sức cùng lực kiệt sao? Bổn tọa cho dù chết, các ngươi cũng đừng mơ tưởng tốt hơn! Tử Long cười thảm, châm chọc nhìn hồ quang nhỏ bé lại yếu ớt đánh úp lại từ bên phía Dương Khai, nghĩ đến hắn đã không thể ra sức. Nhưng lão ta chỉ có thấy Dương Khai đồng dạng dùng ánh mắt châm chọc đùa cợt nhìn chăm chú vào lão. Tử Long nhướng mày, đúng lúc này, hồ quang nhỏ bé yếu ớt đó đột nhiên bôn tập đến trước mặt mình, lóe lên một cái rồi biến mất trong tầm mắt của mình. Ngay sau đó, Tử Long cảm giác cả người tê rần, phảng phất bị Cửu Thiên Thần Lôi tăng thêm lên người vậy, cả suy tư của người đều cứng lại. Dư quang ở mắt của lão ta thấy được trên người mình nổi lên vô số đạo lôi hồ du tẩu, như linh xà vậy. Mà dưới lực phá hoại của lôi hồ đó, thân thể nhỏ bé yếu ớt của mình vẫn lấy làm kiêu ngạo lại bắt đầu vỡ ra tan tác. Một thân lực lượng cũng giống như mặt trời gay gắt rơi bông tuyết, nhanh chóng tan rã. Thân mình của lão ta phồng to lên, cũng với tốc độ cực nhanh khô quắt xuống.

- Đây... Không thể nào!

Tử Long không cam lòng rống giận. Ngay sau đó, Hám Thiên Trụ của Tiểu Tiểu đã đập xuống, Lôi Hỏa của con chim lửa Lưu Viêm cũng nuốt sống lão ta. Sau ba hơi thở đó, mọi chuyện đã định, chỗ vị trí của Tử Long không còn một bóng người. Vị chủ nhân của Tử Tinh đã hài cốt không còn, chỉ để lại nhẫn không gian của mình, dưới tác dụng mạnh mẽ bắn nhanh về phía phương xa. Lưu Viêm quay người lại, hóa thành hình người, đuổi theo nhẫn không gian.

- Phốc... Dương Khai phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt đến cực điểm, khoanh chân ngồi trong hư không, đưa tay lấy ra linh đan nhét vào trong miệng, vận chuyển lên công pháp trị thương. Quỷ Tổ đứng ở một bên, suy nghĩ xuất thần. Vừa rồi trận chiến ấy ông ta nhìn từ đầu tới đuôi, tuy nói ban đầu ông ta cùng với Dương Khai liên thủ đả thương Tử Lon. Nhưng đến lúc tối hậu quan đầu ông ta không có ra bất kỳ lực nào. Nói cách khác, có thể đánh chết Tử Long, Dương Khai tuyệt đối phải chiếm cứ tám thành công lao. Có lẽ... cho dù không có mình hỗ trợ, Dương Khai cũng có thể làm được loại trình độ này. Cái ý niệm này dâng lên, Quỷ Tổ lập tức hoảng sợ. Một tên vừa mới đột phá Hư Vương Cảnh, có thể đánh chết nhân vật như Tử Long sao? Tiểu tử này... có phải là người hay không hả?

Quỷ Tổ nhìn Dương Khai như nhìn quái vật vậy. Càng làm cho Quỷ Tổ khiếp sợ chính là một viên hạt châu màu xanh nhạt mà Dương Khai tế ra vào thời khắc tối hậu. Đây tuyệt đối là một kiện bí bảo khó lường, chỉ có điều Quỷ Tổ cũng không thể phân biệt cấp bậc của viên châu đó. Ngay vào lúc ông ta sửng sốt, Tiểu Tiểu cùng con chim lửa đồng loạt quay trở về, một trái một phải bao lấy Quỷ Tổ, dùng một loại ánh mắt bất thiện nhìn chăm chú vào ông ta.

- Làm gì vậy? Khóe miệng của Quỷ Tổ co quắp một chút:

- Lão phu là Lăng Tiêu Tông thái thượng trưởng lão, cùng chủ nhân các ngươi là một nhóm. Các ngươi đừng dùng loại ánh mắt này nhìn lão phu, bộ dạng làm như lão phu muốn bất lợi đối với hắn vậy. Ông ta cũng biết Tiểu Tiểu cùng con chim lửa sở dĩ cảnh giác mình, hoàn toàn là bởi vì duyên cớ Dương Khai đang trị thương, cho nên cũng không có muốn có ý tứ so đo. Tuy nhiên Tiểu Tiểu cùng con chim lửa lại bất vi sở động, vẫn như cũ đứng tại chỗ, rất có giá thế nếu Quỷ Tổ hơi có dị động lập tức thống hạ sát thủ.

- Không được vô lễ! Một tiếng vang vù vù bỗng nhiên quanh quẩn dâng lên, gần như khiến người ta đinh tai nhức óc:

- Hai người các ngươi tạm thời lui xuống. Lưu Viêm nghe được thanh âm, không chút do dự lui sang một bên. Còn Tiểu Tiểu lại gãi đầu, dường như còn có chút mờ mịt. Lưu Viêm thấy bộ dáng của nó như vậy, đưa tay kéo nó tới bên cạnh mình, lấy tay gõ một cái trên đầu nó. Tiểu Tiểu ủy khuất co đầu lại. Quỷ Tổ há to miệng, ngẩng đầu nhìn lên, nhìn pháp thân từng bước một đi tới mình từ cách đó không xa. Mỗi một bước đạp xuống cũng làm cho hư không run rẩy, pháp thân như núi nhỏ vậy. Quỷ Tổ kinh nghi bất định hỏi:

- Vừa rồi là ngươi nói chuyện phải không? Sau khi nói xong, ông ta như con mèo bị đạp đuôi, kinh hãi hỏi:

- Ngươi có thể nói chuyện sao?

- Ta tại sao không thể nói chuyện?

Pháp thân một tiếng a ha, thanh âm lớn như lôi đình. Trên gương mặt vô cùng tương tự Dương Khai còn dâng lên nụ cười khiến người ta bật cười:

- Thái thượng trưởng lão ngài cho rằng cổ thân thể này là vật chết thôi sao?

- Ngươi gọi ta là thái thượng trưởng lão? Quỷ Tổ nhíu mày một cái:

- Nói như thế, ngươi là Dương Khai.

- Coi là vậy đi, ta có thể đại diện bản thể. Pháp thân nhẹ nhàng gật đầu, sau đó lại nhíu mày nói:

- Thân thể này quá lớn, hành động thật là không dễ dàng.

- Phải, có hơi lớn...

Quỷ Tổ xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán. Tuy rằng ông ta hiểu rõ pháp thân này chính là Dương Khai, nhưng mắt dòm người lớn như vậy từng bước một đi tới mình, biểu lộ trên mặt còn muôn màu muôn vẻ như thế, vẫn khiến cho ông ta áp lực như núi.

- Bản thể chỉ là tiêu hao quá lớn, một hồi hẳn có thể sẽ tỉnh lại. Thái thượng trưởng lão không cần phải lo lắng. Pháp thân dường như cũng ý thức được thanh âm của mình có chút lớn, cố ý giảm thấp xuống một chút. Ta lo lắng cái rắm a! Trong lòng Quỷ Tổ mắng to. Bản thể của Dương Khai thời khắc này là tình huống gì ông ta đương nhiên liếc mắt một cái liền nhìn ra. Chẳng qua là hôm nay một trận chiến này, ông ta gặp được nhiều thứ khiến ông ta chấn động, cho nên trong lúc nhất thời có chút tiêu hóa không tốt, có lối suy nghĩ hỗn loạn.

- Tiểu tử, bản thể của ngươi không phải là mới vừa tấn thăng Hư Vương Cảnh sao? Làm sao đột nhiên liền biến thành nhất tầng cảnh điên phong chứ? Ta xem bản thể của ngươi nếu là có cơ duyên, cũng có thể thử đột phá lưỡng tầng cảnh. Quỷ Tổ tức giận bất bình hỏi han, nghĩ tới ông ta đợi 2000 năm trên Huyền Không đại lục, do cơ duyên xảo hợp tấn thăng Hư Vương Cảnh. Sau 500 năm một mực không có tiến triển, chờ đến sau khi ra Huyền Không đại lục, thể xác và tinh thần tự do mới đột phá. Dương Khai đi rồi về một lần mấy tháng, lại đã đến nhất tầng cảnh điên phong. Trong lòng ông ta thở dài ông trời bất công, trời ghen tỵ anh tài a.

- Tình huống của bản thể có chút quan hệ với ta. Pháp thân rốt cục dời đến trước mặt Quỷ Tổ, khoanh chân ngồi xuống, quan sát ông ta, đưa ra một cái ngón tay to lớn chỉ mình:

- Bởi vì ta sinh ra, cho nên mới khiến bản thể sau khi tấn thăng lại có đột phá. Chân mày của Quỷ Tổ chau lại thành một đường nhăn như chữ Xuyên, lắp bắp nói:

- Thật là bộ dáng thâm ảo...

- Ha ha, nói như thế, ta cùng với bản thể nhất vinh câu vinh, lực lượng của ta có thể tặng lại cho bản thể.

- Lão phu đã hiểu. Quỷ Tổ xoa xoa cái cổ đau xót:

- Tuy nhiên pháp thân của ngươi lại thật ra có chút kỳ lạ, tu luyện như thế nào? Đây mới là chỗ khiến Quỷ Tổ cảm thấy hứng thú, thân ngoại hóa thân những thứ này chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết, ông ta cũng muốn tu luyện. Ngày sau nếu có thể tu luyện ra thân ngoại hóa thân, thực lực nhất định tăng vọt.

- Thái thượng trưởng lão muốn tu luyện, ta thật ra có thể dạy ông.

- Vậy thật ngại quá a. Quỷ Tổ vui mừng quá đỗi, chà xát hai tay, trên miệng nói như vậy, trên mặt lại không có nửa điểm biểu tình ngượng ngùng. Pháp thân cười ha hả, hỏi:

- Ông còn nhớ rõ năm đó trên Huyền Không đại lục, ông để bản thể vào pháp trận không gian dò xét một chuyện chứ? Quỷ Tổ lập tức sắc mặt ngượng ngùng:

- Chuyện cũ năm xưa nói ra làm gì. Lúc đó thái độ của ông ta đối với Dương Khai không coi là có nhiều hữu hảo.

- Lúc đó bản thể không vào pháp trận không gian, mà là dùng một luồng phân thần đi vào... Pháp thân cười tủm tỉm nhìn Quỷ Tổ. Quỷ Tổ như có điều suy nghĩ nói:

- Ngươi là nói...

- Không sai, một luồng phân thần đó chính là ta của hiện giờ! Pháp thân nhẹ nhàng gật đầu:

- Muốn tu luyện pháp thân, phải tu luyện phân thần trước, chờ đến phân thần cường đại rồi, sẽ tìm một khối thân thể thích hợp, nhập chủ trong đó, thì có thể trở thành pháp thân.

- Đơn giản như vậy sao? Quỷ Tổ rất là ngạc nhiên.

- Chính là đơn giản như vậy. Pháp thân mỉm cười:

- Tuy nhiên... dù rằng đơn giản nhưng chưa chắc có hiệu quả.

- Chỉ giáo cho? Quỷ Tổ khiêm tốn thỉnh giáo.

- Không nói đến rất khó tìm kiếm được thân thể thích hợp, mặc dù tìm được cũng không nhất định có thể khiến cho phân thần cùng thân thể dung hợp thành công. Dù sao điều này có chút tương tự với đoạt xá. Mà cho dù thành công, pháp thân cũng sẽ không quá cường đại, đối với sự tồn tại như thái thượng trưởng lão mà nói, pháp thân đại khái sẽ không có tác dụng gì.

- Nhưng ngươi cái này... Quỷ Tổ không rõ, ông ta tuy rằng đoán không ra lai lịch pháp thân của Dương Khai, nhưng nhìn từ một chưởng đánh lén Tử Long trước đó, sức chiến đấu của pháp thân tuyệt đối không kém gì Hư Vương lưỡng tầng cảnh, thậm chí khả năng cao hơn.

- Ta đây là ngoại lệ, có nhiều cơ duyên xảo hợp. Pháp thân cũng không có nhiều ý giải thích. Pháp thân vốn chỉ là Thạch Khổi màu vàng số 2 mà thôi, bản thân không có cắn nuốt quá nhiều khoáng vật, cũng không có sức chiến đấu bao lớn. Dương Khai một mực cất giấu đến nay, nhưng lần này cắn nuốt luyện hóa cả Huyền Không đại lục, khiến thực lực có tiến triển bay vọt như vậy. Chuyện như vậy hoàn toàn không có khả năng phát sinh lần thứ hai.

- Như thế, thái thượng trưởng lão còn muốn học chứ? Pháp thân hỏi. Quỷ Tổ trầm ngâm, tu luyện pháp thân thế tất là chuyện rất tiêu hao thời gian cùng tinh lực, dù sao bí thuật này có uy năng không tầm thường. Mà càng là bí thuật có uy năng cường đại, tu luyện lại càng khó khăn. Vì cái này, làm trễ nải mình theo đuổi võ đạo, giá trị thật sự có nên không?

- Quên đi, tạm thời không học đi, đợi ngày sau lão phu nếu muốn học, lại tới tìm ngươi. Quỷ Tổ suy nghĩ hồi lâu mới mở miệng nói. Ông ta quyết định chờ mình tấn thăng đến Hư Vương tam tầng cảnh, trở lại nghiên cứu pháp thân.

- Cũng tốt. Pháp thân gật đầu:

- Ừ, bản thể nhanh chóng tỉnh lại rồi, các người hàn huyên đi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.