- Tiếc là ta không có quần áo mà ngươi có thể mặc được, nếu không, tặng ngươi mấy bộ cũng không sao,bây giờ đã đến mùa thu, đêm xuống sẽ rất lạnh đấy, ngươi mặc ít như thế, coi chừng bị cảm lạnh.
Thúy Nhi nhìn Dương Khai với ánh mắt đồng cảm, nàng nhìn thấy Dương Khai chỉ mặc một chiếc áo phong phanh, hơn nữa còn rách rưới nữa, thân thể lại gầy đét, phảng phất thấy rõ xương sườn giữa ngực và bụng.
Mặt mũi hắn bẩn thỉu, nhưng khuôn mặt thì thanh tú, ánh mắt có thần, rõ ràng là tuổi không lớn lắm.
Nhỏ như vậy mà đã ăn không đủ no mặc không đủ ấm, thật đáng thương. Thúy Nhi nghĩ thầm.
Nghe nàng nói như vậy, Dương Khai không khỏi trong lòng có chút ấm áp, cười nhạt nói:
- Không sao đâu.
- Ừ, ngươi cứ ăn, nếu không đủ, tự qua bên kia xới, không ai dám nói ngươi đâu.
Thúy Nhi vỗ tay đứng lên, lại đi hầu hạ phu nhân và tiểu thư.
Cả đêm không có chuyện gì xảy ra, ngày thứ hai đoàn xe lại lên đường
Trong hai ngày liền, Dương Khai đều ở trong xe, ban ngày ngồi cạnh Ngô Lão đó, xem lão vung roi thúc ngựa, lúc nghỉ ngơi a hoàn Thúy Nhi thi thoảng lại qua nói với hắn vài câu.
Thời gian hai ngày, cùng nói chuyện với Thúy Nhi, Dương Khai cũng biết được hướng đi của bọn họ.
Cách nơi đây ước chừng ba ngày đường, có một thàng trì tên là Hải Thành, mục đích của bọn họ chính là nơi đó. Đám người kia đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-luyen-dien-phong/3684080/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.