Chương trước
Chương sau
“A Hỗn, ngươi thực sự phải đi sao?”

A Khí lôi kéo tay A Hỗn, rất là không nỡ.

“Cũng không phải là không trở lại, làm chi mà mặt ngươi như khóc tang thế. Đến, cười một cái cho ta nhìn.” A Hỗn nhéo nhéo mặt A Khí, “Nhìn ngươi cái hình dạng này, người không biết còn nói chúng ta là sinh ly tử biệt đâu, ta đi cấp cho đại ca một bức thư, miễn cho y trở về tìm không thấy ta lại lo lắng, ngươi nhìn ngươi xem, là cái biểu tình gì a… Biết ngươi rất thích khóc, không biết thì còn tưởng ta làm ngươi khóc, được rồi, được rồi, ta không đi không được sao, ta liền ở chỗ này cùng ngươi, được chứ, cười một cái, nhìn ta làm mặt quỷ này có được không, đẹp thì cười lên một cái…”

A Khí vốn đang lã chã chực khóc, bị hắn đùa như thế, mặt khóc nhất thời biến thành khuôn mặt tươi cười, một hồi sau mới khổ sở nói: “A Hán gia gia đã nói, người đã đi ra ngoài, sẽ không bao giờ trở về nữa, A Ngốc cũng như vậy, đi sẽ không về…”

A Hỗn giận tím mặt, chỉa vào chóp mũi A Khí mắng ầm lên: “Ngươi nói cái gì, nói lại lần nữa, dĩ nhiên đem ta so với tên A Ngốc kia, y làm sao bằng một phần của ta? Phi phi phi, cái gì phân nửa, ngay cả một ngón chân cũng không bằng ta, ngươi đem y so với ta, đó là vũ nhục, là vũ nhục lớn nhất. A Hỗn ta tuy rằng không có tiền, không có bản lĩnh, sẽ không nói cái gì dỗ cho ngươi hài lòng, nhưng mấy năm qua, đã có lúc nào ta bỏ mặc ngươi, ngươi nói, ngươi nói đi…”

A Khí bị mắng cho cúi gầm đầu, nước miếng bay tứ tung có thể tắm mặt được, chỉ phải khúm núm nói: “Ta sai rồi, ta thực sự sai rồi, cũng không dám nữa… A Hỗn ngươi nhanh lên đò đi, ta đưa ngươi ra ngoài, chậm thì trời tối mất.”

“Thế còn chấp nhận được.” A Hỗn mắng đến miệng khô lưỡi khô, múc nước suối lên uống một chút, mới nhảy lên đò nhỏ.

A Khí thở dài một hơi, nhanh chóng khởi động, tuy rằng hắn rất không bỏ được A Hỗn, nhưng A Hỗn phải đi, hắn cũng không thể giữ, hắn biết A Hỗn nhớ Quản gia, liền như chính mình nhớ A Ngốc, không gặp A Hỗn, Quản gia nhất định cũng sốt ruột đi.

Đò nhỏ lắc lư tiến về phía trước, A Hỗn ở trong rừng đào này gần hai tháng, hôm nay đào hai bên sông có thêm không ít tiểu nha bao, chỉ đợi một hồi mưa xuân đi qua, liền có thể thấy được hoa đào nở nơi nơi.

Lúc này A Hỗn không có tâm tình ngắm hai bên bờ sông, chỉ tâm tưởng nhớ kỹ đường, thế nhưng suối này thực sự rất kỳ quặc, trái quanh một khúc, phải quẹo một cái, có lúc chỉ là một dòng, có lúc lại biến thành hai dòng thậm chí ba dòng, đi qua được mấy vách núi chật hẹp, chỉ không tới nửa dặm đường, hắn liền lẫn lộn phương hướng.

“A Khí, ta lần này đi, ít thì vài ngày, lâu thì một, hai tháng, ngươi cũng không cần mỗi ngày đều đến chờ ta. Mùng một, mười lăm lên trấn xem, nếu ta trở về, nhất định ở hai tiệm rượu chờ ngươi.”

A Khí gật đầu, nhìn A Hỗn nhảy lên bờ, con mắt đau xót chực khóc.

“Không được khóc nha, lại khóc nữa thì ngươi liền thành con thỏ nga A Khí, ha ha ha, một con thỏ không ai cần…” A Hỗn đứng trên bờ, hai tay chụm lại thành một cái loa hướng A Khí hô.

A Khí vừa nghe, bao nhiêu thương cảm đều biến mất, tức giận đến hét lớn: “Ta mới không phải là con thỏ không ai cần, ngươi mới là hỗn đản, hỗn đản A Hỗn.”

“Nhớ kỹ a, mỗi mùng một, mười lăm hàng tháng, ta nhất định sẽ trở về, chờ ta.” A Hỗn cười ha ha, quay lại vậy vẫy tay, xoay người đi. A Khí vẫn nhìn theo A Hỗn rời đi, thẳng đến khi không nhìn thấy thân ảnh A Hỗn nữa mới khởi động đò nhỏ, chậm rãi trở về.

Lão thiên tựa như cũng cảm nhận được tâm tư của hắn, bầu trời âm u, nửa đêm thì bắt đầu mưa. Chỉ trong một đêm, rất nhiều cành đào liền đâm chồi nảy lộc, kết xuất nụ hoa, ngày thứ hai khi A Khí nhu nhu con mắt ra khỏi nhà tranh, trước mắt xuân đã về núi, vô số hoa đào ngượng ngùng hé miệng cười.

“Hoa khai?”

A Khí giật mình, sau đó kinh hỉ đi đến một gốc đào, vui không nhịn được chạy tới chạy lui. Rất nhanh đào sẽ kết quả, hắn phải chuẩn bị tốt, được rồi, phải đến tiệm rượu mang bình rượu thu hồi về thôi.

Hơn nữa bây giờ cũng không có việc gì khác, A Khí trực tiếp nhảy lên đò nhỏ, lung lay đi đến tiệm rượu, hỏi chưởng quầy đem bình rượu về, sợ thiếu, còn dùng tiền mua thêm ha mươi vò nữa, kích động mà trở về. Trong lúc đang lấy dây buộc vào gốc đào, liếc một cái liền nhìn thấy một cái gì đó đang di động chìm nổi, xuôi theo dòng xuống.

Là gỗ? Hay là người?

Ngực A Khí nhảy lên mãnh liệt, đầu có chút váng vất, khí có chút suyễn, mắt có chút hoa. Hắn liều mạng xoa mất muốn nhìn rõ hơn, nhưng càng xoa càng mơ hồ.

A Ngốc… là A Ngốc sao?

Hắn ngơ ngác đứng ở bên bờ, rõ ràng muốn nhảy xuống suối, muốn nhìn đến tột cùng, thế nhưng thân thể không nghe lời, chỉ có thể trừng mắt nhìn vật đó chìm nổi, càng trôi đến gần, nhưng hắn cái gì cũng nhìn không thấy, hết lần này đến lần khác bị thuyền nhỏ chặn.

Tránh ra, mau tránh ra… A Khí gấp đến hô lên, thế nhưng thân thể vẫn cự tuyệt không nghe lời, vô luận là hắn muốn tiến lên thế nào cũng không được.

Vật đó trôi qua đò nhỏ,đã có thể thấy rõ, thật sự là một người, trong lòng ôm một thanh gỗ, tóc tán loạn trên mặt, nhìn không ra dáng dấp, cũng không biết là chết hay sống, chỉ là theo nước suối mà trồi, lại dần dần trôi xa.

“A Ngốc… Ô oa… A Ngốc ngươi đừng đi…”

A Khí đột nhiên khóc lớn thành tiếng, cũng không đứng vững nữa, đặt mông xuống đất. Có thể động, thân thể có thể động, hắn hầu như là ngã vào trong suối, liều mình bơi a bơi. Thế nhưng mặc kệ hắn dùng lực bơi như thế nài, khoảng cách giữa hai người từ thủy chung không có giảm, chỉ có thể trợn mắt mà nhìn y trôi ở trước mặt.

“A Ngốc. Trở về… trở về… A Ngốc… trở về…”

Có lẽ là nghe được tiếng A Khí gọi ầm ỹ, có lẽ là đột nhiên đụng phải khối đá ngầm dưới suối, trên mặt người nọ đột nhiên rên rỉ một tiếng, sau đó thân thể trầm xuống, tựa hồ là muốn đứng lên trong nước, thế nhưng lại không thể đứng được, ôm trong lòng khúc gỗ ngã xuống.

Nước suối cũng không phải là quá sâu, tối đa cũng chỉ cao ngang người, nhưng là vì đêm qua mưa một trận nên nước dâng lên mấy thốn.

Người nọ không thể đứng lên được, rất nhanh liền cố lần thứ hai, lúc này cũng thông minh hơn, mang khối gỗ trong lòng kê lên bờ, ổn định thân thể, nửa thân người dựa lên trên khúc gỗ.

“A Ngốc, A Ngốc, A Ngốc…”

A Khí xuống nước, một bên khóc một bên liều mạng chèo qua đây.

Người nọ ho khan vài tiếng, phun ra vài ngụm nước lẫn tơ máu, nghe tiếng gọi, nhất thời giật mình, thật thủ phất mấy ngọn tóc trên mặt, quay đầu nhìn hướng âm thanh phát ra, sau đó chậm rãi vươn hai tay ra.

“A Khí, ta đã trở về…”

Y nhếch miệng cười, toát ra một nụ cười quen thuộc, một ngụm răng trắng, lóe sáng dưới ánh mặt trời. (PS chăng?)

A Khí ngẩn ra, sau đó càng cố sức bơi. Con mắt không lớn cũng không tròn, mũi không cao cũng không thẳng, môi mỏng, cười đến ngơ ngác, hoàn toàn không giống với ác ma kia. Là A Ngốc, thật là A Ngốc trở về, A Ngốc đã trở về.

“A Ngốc…”

A Khí nhào đến trong ngực người nọ, vừa khóc vừa cười, muốn hung hăng cắn một ngụm, thế nhưng lại luyến tiếc, không thể làm gì khác là trên đôi môi bị ngâm trắng bệch của y, cố sức mà hôn, cứ hôn, lại hôn, thế nào cũng không có biện pháp buông tay.

“Nhẹ chút… nhẹ chút… Đau a…” A Ngốc bị hắn ôm đến ngực khó chịu, tác động đến nội thương, thiếu chút nữa nôn một búng máu ra, lại cứng rắn nuốt trở về.

“A Ngốc, đau ở đâu, ngươi lại bị thương sao?” A Khí khẩn trương lên, lôi kéo A Ngốc xem xét trái phải, hai tay sờ tới sờ lui trên người y.

“Không… không có” A Ngốc bị sờ đến ngứa ngáy, nhịn không được mà cười.

A Khí lập tức oán giận nói: “Ngươi lại gạt ta, nói, có phải ngươi lại gạt ta hay không?”

A Ngốc vẻ mặt vô tội nói: “Ta đã lừa ngươi bao giờ đâu?”

“Ngươi đáp ứng ta không ly khai, ngươi đáp ứng cả đời này cũng không ly khai ta… Bại hoại, ngươi lừa ta, gạt ta, vừa đi đã không thấy tăm hơi, ta tìm ngươi thật lâu thật lâu, đều tìm không thấy…” Mắt A Khí đỏ lên.

A Ngốc thương tiếc vuốt hai má hắn, ôn nhu nói: “Ta không có lừa ngươi, ta chỉ là… lạc đường, ngươi cũng biết, ngươi ở đây thật khó tìm, ta vẫn đều không tìm được đường đi.”

A Khí đột nhiên giật mình, mê man nói: “Đúng, đường ở đây người khác đều không thể nhận biết, là ta trách oan ngươi… A, vậy, ngươi vào đây bằng cách nào?” Nói, hắn còn quay đầu nhìn thượng du một chút, vẻ mặt mờ mịt.

A Ngốc cười, nói: “Trước đây ta từ vách núi nhảy xuống, sau đó có thể gặp ngươi, cho nên lúc ta tìm được vách núi đó, liền như thế…” Y làm tư thế nhảy xuống, “Như vậy, ta đã về rồi, A Khí, ngươi nói ta có thông minh hay không?”

“Thông minh.” A Khí vỗ tay cười to, đang cười đột nhiên phản ứng lại, “Không đúng nha, vách núi rất cao, nhảy xuống sẽ chết người đó… Ngu ngốc, ngu ngốc, ngươi là người ngu ngốc nhất, ngươi thế nào có thể ngốc như thế, sẽ chết… Ô… sẽ chết…” Hắn lại khóc.

“Ta không phải là A Ngốc sao? Không thế thì làm sao có thể tìm được ngươi… Ai nha, đau đau đau, trong nước có con gì cắn ta, mau lên bờ đi…” câu nói này khiến A Khí chuyển khốc vi nộ.(từ khóc sang giận)

“A a, nhất định là cá trạch, ta bắt cá trạch cho ngươi nhắm rượu, ai bảo nó dám cắn ngươi…”

Lúc Quản gia cùng A Hỗn đi đến rừng đào, đã là lúc xuân qua hè đến, hoa đào nở mãn thụ đã sớm tàn, trên cành treo đầy đào xanh.

“Đều tại ngươi, đều tại ngươi nha, nói cái gì cần xử lý, kéo dài mãi, hại ta không nhìn được cảnh hoa đào nở.”

A Hỗn đối với việc không được ngắm hoa đào phi thường bất mãn, giận chó đánh mèo lên đầu Quản gia, nước miếng toàn bộ phun lên mặt Quản gia.

Quản gia chỉ có thể cười khổ một bên lau mặt, một bên nói: “Kỳ thực… đào xanh mãn cành, cũng rất đẹp.” (thê nô)

“Đẹp cái rắm, lại không thể ăn.”

Không đề cập đến đào xanh thì còn tốt, nhắc đến A Hỗn càng nổi trận lôi đình, vừa nãy hắn hiếu kỳ hái một quả đào cắn một ngụm, kết quả, răng hắn còn vẫn ở nơi nào đó chưa phục hồi như cũ.

“Ách…” Quản gia nghẹn một chút, “Kỳ thực hái đào cũng hảo ngoạn phải không?”

Không sai, bọn họ là đang hái đào, lúc Quản gia cùng A Hỗn mới đến đây, đã bị A Khí giao cho mỗi người một cái sọt, để bọn họ giúp hái đào. Hái đào là chuyện nhỏ, thế nhưng A Hỗn không phục nha.

“Dựa vào cái gì ta phải nghe lời ngươi chỉ huy, ngươi cái người này hại A Khí chịu bao nhiêu là khổ sở…”

Lúc này A Hỗn không thể thi triển công phu mắng người, vì A Ngốc căn bản là không để ý đến hắn, kéo A Khí hưng khí bừng bừng đi hái đào, nhìn thấy A Ngốc cười đến giống như đứa ngốc, A Hỗn nhịn không được nói lời độc ác một lần.

“Đứa ngu kia quả thực là lão đại của ngươi sao? Trách không được ngươi cũng ngu như y.”

Quản gia chỉ có thể cười khổ, lại gặp tai bay vạ gió, hết lần này đến lần khác là y cam tâm tình nguyện, ân, y cùng Các chủ quả là ngốc như nhau.

“A Hỗn, ngươi mau đến đây, chúng ta thi xem ai hái nhiều hơn đi, người nào thua bị phạt ăn mười quả đào.” Âm thanh của A Khí từ xa truyền đến.

“A…” A Hỗn thoáng cái lấy lại tinh thần, “Thi thì thi, ta mà sợ sao, đại ca, đại ca, nhanh lên một chút, tiểu gia có thể bại bởi ai thì bởi, nhưng tuyệt đối không thể thua lão đại ngốc tử nhà ngươi được.”

Quản gia: “Aiii…”

Y  nhìn Các chủ nhà mình, dáng cười kia, xác thực là, rất ngốc.

Thế nhưng có câu nói thế nào nhỉ, sỏa nhân hữu sỏa phúc, Các chủ làm A Ngốc, so với lúc y làm Các chủ thì thật là khả ái a, cũng hạnh phúc hơn.

Hạnh phúc là tốt rồi.

HOÀN
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.