Quả thật đây là tin tức do Tân Sung mang về. Hóa ra, so với Lý huyện úy, bọn họ đã nhận được tin loạn binh ở Từ Châu sớm hơn một ngày và được cấp trên điều động khẩn cấp đến Từ Châu. Khi Hiệu úy Tân Sung nhận được tin của Linh Phủ thì không thể kịp thời quay lại ứng cứu, nhưng may thay, hai ngày sau, các đội quân bình loạn khác lần lượt đến nơi, giúp cho đội của Tân Sung có thể kịp thời rút lui. Hiện tại, họ đã ẩn nấp tại một thung lũng bên ngoài doanh trại của địch.
Tuy nhiên, đội của Tân Sung chỉ có hơn ba trăm người, khó lòng đối đầu trực tiếp với loạn quân đang vây khốn ấp Sở. Vì vậy, hắn cần sự phối hợp từ trong thành.
Để đảm bảo tin tức không bị lộ, Linh Phủ chỉ nói với hai vị huyện úy.
Lý Nghiệp nhíu mày:
"Đây là tin tốt, nhưng trong thành ta không có ai đủ sức ra ngoài nghênh chiến. Chỉ cần loạn quân cách tường thành một tầm tên bắn, chúng ta căn bản không thể gây thương tổn cho bọn chúng. Vậy phải phối hợp với Tân hiệu úy thế nào đây?"
Cao Khôn cũng im lặng, không nói lời nào.
Đôi mày của Linh Phủ giãn ra:
"Ta có một kế, có thể phối hợp cùng Tân hiệu úy tác chiến."
Linh Phủ trình bày kế sách với hai vị huyện úy. Lý Nghiệp và Cao Khôn nhìn nhau:
"Tuyệt diệu! Kế này của Linh Phủ cô nương quả thật không gì hơn được. Ta sẽ lập tức chuẩn bị!"
Hai người lớn bước rời đi, bóng lưng mang theo khí thế hừng hực hơn lúc đến.
Linh Phủ trầm ngâm giây lát, cầm bút viết vội một bức thư hồi âm, buộc vào chân bồ câu rồi thả bay đi.
---
Không lâu sau khi đêm buông xuống, loạn quân quả nhiên lại đến tấn công thành.
Phía ấp Sở, ban đầu vẫn dùng cách thức đêm qua: cung tên, đá lăn, gỗ lăn và km thang sôi. Nhưng do số lượng có hạn, mật độ phản kích so với ngày đầu giảm đi rất nhiều.
Trong đám loạn quân, có phản tướng lớn tiếng hò hét:
"Trong thành đã cạn kiệt, không trụ được bao lâu nữa đâu!"
"Huynh đệ, theo ta xông lên! Công thành vào, lương thực, tiền bạc, nữ nhân bên trong đều mặc chúng ta lấy dùng!"
Loạn quân được khích lệ, cuồng loạn tấn công thành. Không chút lo nghĩ, chúng chỉ chăm chăm phá thành mà tiến lên.
Tiếng thân gỗ lớn va vào cổng thành nặng nề, từng tiếng, từng tiếng khiến người trong thành ai nấy run sợ.
Linh Phủ đứng trên thành chỉ huy, bất ngờ một trận mưa tên ập tới. Lý Nghiệp né không kịp, trúng một mũi tên vào vai!
Linh Phủ vội ra lệnh cho sai dịch đưa hắn xuống.
Tận mắt thấy Huyện úy bị thương, đám tráng đinh sinh lòng lo sợ. Vốn dĩ họ chỉ là dân thường, mọi thứ đều dựa vào hai vị Huyện úy dẫn dắt. Nay mất đi một người, sĩ khí lập tức giảm sút.
Ngay trong khoảnh khắc đó, đã có một cây thang mây của loạn quân được dựng lên.
Không nói lời nào, Linh Phủ nhanh chóng bước tới, một kiếm đ.â.m thẳng vào loạn binh.
Nàng lớn tiếng quát:
"Đêm nay, viện binh của chúng ta sẽ tới! Mọi người nhất định phải kiên trì! Ai dũng cảm chiến đấu mà bị đá ném trúng, thưởng ngàn tiền! Ai bị thương bởi đao kiếm cung tiễn, thưởng vạn tiền!"
Đám tráng đinh cắn răng, nghĩ rằng nếu để loạn quân leo lên thì cũng bị giết, chi bằng liều mạng, ít ra còn để lại chút tiền cho gia đình!
Lòng can đảm và ý chí chiến đấu được khơi dậy, họ hướng về loạn quân đang leo thang mà b.ắ.n tên, ném đá tới tấp!
Linh Phủ nhìn thấy trong đám tráng đinh có nhiều gương mặt quen thuộc: cha của Lưu A Niên - Lưu Đại, nhị nhi tử nhà Dương thôn chính thôn Khê Kiều, tá điền của nàng là Đại Toàn, còn có Thượng Nhị Kim...
Giây phút này, họ đều giống như những dũng sĩ thực thụ, phản công lại loạn quân đang vây hãm quê hương!
Đúng lúc ấy, phía sau loạn quân xuất hiện biến cố, một trận hỗn loạn xảy ra!
Thế công thành lập tức chuyển thành thế rút lui cứu viện.
Linh Phủ biết, đây là đội kỵ binh của Tân Sung đã đến!
Nàng cầm lấy tù và, "tút tút tút" thổi ba hồi.
Dưới chân thành, Cao Khôn đã chờ sẵn, hô lớn một tiếng, cổng thành mở toang.
Bên trong cổng thành, hàng trăm con bò vàng, trên sừng quấn dao, đuôi buộc pháo và dầu lửa, như phát cuồng lao thẳng về phía quân địch đang cứu viện!
Trong cơn hỗn loạn, dẫm đạp gây thương vong vô số kể.
Phụ nhân, trẻ em và người già lúc này cũng đã lên đầu thành, cầm lấy bình đồng, chậu đồng, hết sức gõ mạnh. Một thời khắc khí thế rung trời chuyển đất.
Trong khi ấy, Tân Sung dẫn theo thuộc hạ, dựa theo lộ tuyến đã bàn bạc trước, dẫn đội loạn binh vòng một vòng lớn. Đội loạn binh bị tập kích cả trước lẫn sau, trong đêm đen không nhìn rõ có bao nhiêu người tấn công mình, cũng không dám truy kích quá sâu.
Thế là Tân Sung dẫn quân đến cổng đông thành, Tư hộ tá Trương Khâu đã chờ sẵn, vừa nghe thấy ám hiệu, lập tức bảo quân thủ thành mở cửa, để đội viện binh này vào thành.
Đợi toàn bộ viện binh vào trong, cổng thành lập tức lại đóng chặt.
Huyện nha lại sáng đèn suốt đêm.
Trong sân đại đường, thương binh đã đầy ắp, Hà tư hộ tá dẫn vài sai dịch dọn dẹp nhị đường, để làm nơi tiếp nhận thương binh mới.
Do liên quan đến Tiết Vãn Thiền, Khuất phu nhân cũng không thể ngồi yên, đích thân ra tiền nha chủ trì đại cục.
Khuất phu nhân theo mấu thân và phu gia đã quen thuộc với những trường hợp lớn, liền lập tức ra lệnh xử lý thương binh và các công việc hậu cần một cách đâu vào đấy. Với thân phận của bà, những hỗn loạn nhỏ cũng ngay lập tức tiêu tan như chưa từng tồn tại.
Trong tam đường, binh lính canh gác nghiêm ngặt.
Lý Nghiệp bị thương đã được xử lý xong, đang tựa nghiêng trên ghế mềm.
Cao Khôn, Linh Phủ, và Tân Sung trao đổi đầy đủ về tình hình hiện tại của huyện Sở Ấp.
Tân Sung nghe xong, đầu tiên an ủi mọi người:
"Hiện tại tuy chúng ta chỉ có ba trăm tướng sĩ, nhưng rất nhanh phủ châu sẽ phái binh đến, hơn nữa hai đêm tấn công vừa qua, loạn quân cũng tổn thất không ít."
"Dựa vào lợi thế địa lý, tối đa chỉ cần giữ thêm một hai ngày, viện quân nhất định sẽ đến."
Cao Khôn trầm giọng nói:
"Nói thì là vậy, nhưng hiện giờ trong thành cung tên vô cùng khan hiếm, với ba trăm binh lính cũng không thể chủ động xuất kích."
Sau một hồi trầm mặc ngắn, Linh Phủ chậm rãi lên tiếng:
"Chúng ta có lẽ có thể... mượn tên."
Ba người nam nhân lập tức nhìn về phía nàng.
Ban đầu, khi nhận được bồ câu đưa tin, Tân Sung rất không đồng ý việc Khuất Nguyên Đình giao kênh truyền tin quan trọng như vậy cho một nữ tử.
Nhưng sau màn phối hợp thần kỳ đêm qua, vừa nghi binh vừa ứng cứu, hắn đã hiểu vì sao nàng có thể được Khuất Nguyên Đình coi trọng khác thường.
Nàng tuyệt đối không phải là nữ tử yếu đuối tầm thường!
Giờ đây nghe nàng nói vậy, Tân Sung lập tức nghiêm túc.
Thấy ba người nhìn mình, Linh Phủ khẽ nói:
"Trước tiên, chúng ta cần làm một số việc thủ công…"
...
Cuối giờ Dậu, trời đã tối đen. Linh Phủ dẫn theo hai sai dịch vào nhà lao huyện.
Điển ngục từ sớm đã nhận được dặn dò, không nói thêm lời nào, đưa Linh Phủ đến gian phòng giam trong cùng.
Trong gian phòng giam sâu nhất, Tào Phụng Lâm đang thản nhiên nằm trên tấm chiếu rơm.
Nghe thấy tiếng động, hắn ngẩng đầu nhìn ra ngoài.
Dưới ánh sáng ngọn lửa bập bùng, bóng dáng thiếu nữ thanh mảnh, đôi mắt sáng lạnh như tuyết đang nhìn hắn. Chính là người mà hắn ngày đêm nhung nhớ, Từ Linh Phủ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]