🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Mãi đến khi đã lên xe ngựa, La Thanh Phương vẫn không nói một lời. Nàng giữ c.h.ặ.t mảnh lụa trong lòng, gương mặt trắng bệch, cứ như thể đó là điểm tựa duy nhất của nàng lúc này.

Nữ tài chủ Lạc Lạc không lên chiếc “xe sang” của mình mà chui vào khoang xe của Linh Phủ cùng các nàng.

Nhìn thấy vẻ mặt ấy của La Thanh Phương, Lạc Lạc bật cười khẩy, ngồi xuống ghế đối diện.

“Ta nói, ngươi và gã nam nhân ở cửa hàng đồ gỗ ban nãy có quen biết, đúng không? Chính là kẻ ôm mèo ấy.”

La Thanh Phương giật mình ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn nàng ta.

Thấy phản ứng ấy, Lạc Lạc biết rằng mình đoán đúng.

Nàng ta nhẹ nhàng vẫy tay: “Ta cũng chỉ đoán bừa, không ngờ lại trúng.”

La Thanh Phương vội hỏi: “Ngươi… làm sao nhìn ra được?”

Lạc Lạc khẽ cười, dù tuổi nàng không lớn, nhưng đã đi khắp nơi nam bắc. Một nữ nhân có thể quản lý cơ nghiệp lớn như vậy, nhân sinh nào chưa từng gặp, trường hợp nào chưa từng trải?

Chuyện vừa rồi, nếu nàng ta mà không nhìn ra thì chẳng đáng làm thương nhân nữa.

“Ngươi bước vào tìm chúng ta, nhưng lại bắt gặp một cảnh ngoài ý muốn, giật mình làm rơi cả mảnh lụa trong tay, không phải sao?”

“Trong tiệm lúc ấy ngoài chúng ta và lão chưởng quỹ, chỉ còn cặp đôi nam nữ ấy.”

“Hành động của chúng ta chẳng có gì để ngươi ngạc nhiên, vậy nên điều khiến ngươi thất thố, nhất định là bọn họ.”

La Thanh Phương cúi đầu xuống, mím c.h.ặ.t đôi môi.

Lạc Lạc cười nhạt: “Tên nam nhân ôm mèo đó, ngươi quen biết?”

La Thanh Phương khổ sở gật đầu: “Ừm, hắn là… hắn là…”

“Hắn từng là tình nhân của ngươi.” Lạc Lạc thẳng thừng nói hộ nàng.

Đầu của La Thanh Phương cúi thấp hơn vài phần.

Lạc Lạc tò mò nói: “Ngươi tính cúi đầu tới tận sàn xe sao?”

Lạc Lạc phe phẩy tay quạt lấy gió. Đã vào cuối tháng bảy, thời tiết vẫn oi ả, trong khoang xe lại càng ngột ngạt.

Nàng ta kéo rèm cửa sổ, hét ra ngoài: “Lão nương nóng c.h.ế.t mất!”

Người trong xe có chút kinh ngạc.

Lạc Lạc như không có chuyện gì, quay đầu nói với La Thanh Phương: “Ngươi có gì mà phải ngại? Chẳng phải là tên đó tham phú phụ bần, bị mụ nữ nhân chanh chua ở tiệm đồ gỗ câu được nên đã bỏ rơi ngươi hay sao.”

Những lời thẳng thừng của Lạc Lạc khiến La Thanh Phương cúi gằm mặt.

Con mắt nàng ta cũng tinh đời quá chứ!

Linh Phủ ngước lên nhìn trần xe, thầm nghĩ vị nữ tài chủ này quả thật thẳng thắn đến mức khó tưởng.

Thương nhân thì làm việc nhanh nhẹn hơn người ở các ngành khác, điều đó nàng biết. Nhưng lời nói cũng phải trực diện đến thế này sao?

Lúc đó, bên ngoài có giọng nam nhân ôn hòa nói: “Tiểu thư, mang chút mát mẻ tới cho nàng đây.”



Lạc Lạc hừ một tiếng đáp lại.

Rèm xe khẽ nâng lên, hai mỹ nam áo trắng nở nụ cười nhu hòa. Một người đưa vào quạt tròn cùng một bình nước ướp lạnh, người kia mang vào một chậu băng đá.

Linh Phủ nhìn chậu băng trong đó còn chưa tan chảy, đôi mày khẽ động.

Không thể nào?

Lại còn chuẩn bị cả chậu băng trên xe ngựa sao?

Họ làm thế nào để giữ được chứ?

Đúng là nữ thần tài!

Quả là hào phóng!

Dù sao đi nữa, suốt cả mùa hè, nàng chưa từng thấy Khuất Nguyên Đình dùng chậu băng ở huyện nha.

Bên cạnh chiếc bình ngọc chứa nước uống mát lạnh, không hơn không kém lại bày đủ số chén tương ứng với số người trong xe.

Sau khi sắp xếp xong mọi thứ, hai vị mỹ nam mặc bạch y nhã nhặn lui xuống, rõ ràng rất hiểu lễ nghi.

La Thanh Phương liếc mắt nhìn động tác của hai người, luôn cảm thấy có một sự quen thuộc kỳ lạ, nhưng không sao nghĩ ra được tại sao.

Lạc Lạc phe phẩy chiếc quạt, dứt khoát cởi lớp áo ngoài bằng lụa nhẹ, để lộ bờ vai trắng nõn.

Dù chỉ toàn nữ tử cũng không nên như vậy chứ! La Thanh Phương vội tránh ánh mắt.

Vị Lạc lão bản này, quả thực dị thường!

Lạc Lạc nâng chiếc bình ngọc lên, rót nước mát và đưa cho Linh Phủ.

“Đa tạ.”

Linh Phủ nhận lấy chiếc ly, nhấp một ngụm nhỏ, vị ngọt lạnh tràn đầy khoang miệng.

Lạc Lạc cũng rót cho La Thanh Phương một ly, La Thanh Phương vừa cảm thấy bất ngờ vừa cảm kích, trong đầu vẫn còn suy nghĩ về hai vị mỹ nam bạch y kia.

Lạc Lạc tự mình uống một ly, phát ra tiếng thở dài thoải mái, rồi nói: “Muội muội, tỷ phải nói, người như thế rời khỏi muội, thật ra là phúc của muội.”

La Thanh Phương sững sờ, không kìm được ngẩng mắt nhìn Lạc Lạc.

Lạc Lạc khẽ cười nhạt: “Muội nhìn hắn cúi mình phục tùng cô nương kia, còn không nhận ra kẻ đó hoàn toàn không đáng giá sao?”

Nàng khẽ lắc chiếc quạt tròn, hờ hững nói: “Không phải nói người không thể cúi mình, nhưng phải xem cúi mình vì ai.”

“Như cô nương ở hàng đồ gỗ vừa rồi, dung mạo tầm thường, tính khí thì lớn, đức hạnh càng kém.

“Luận gia thế lại càng buồn cười! Một tiểu thư của mấy cửa hàng đồ gỗ nhỏ nhoi, mà đã tự cao tự đại. Nhà như vậy thì có tiền đồ gì? Còn cái gã ôm mèo kia…”

“Hắn tên là Tôn Hoài Phúc…” La Thanh Phương nhỏ giọng nói.

Lạc Lạc hoàn toàn không để ý: “Ta mặc kệ hắn tên gì, chỉ là hắn, ngay cả với một nữ nhân như vậy mà còn hạ mình bợ đỡ, một nam nhân không chí lớn lại không phẩm cách đến mức này, thật hiếm thấy.”



La Thanh Phương nghe mà mặt đỏ bừng, lời của Lạc Lạc thẳng thắn mà đau nhói, nàng cuối cùng cũng hiểu tại sao nàng lại có cảm giác quen thuộc với hai vị mỹ nam bạch y bên cạnh Lạc Lạc.

Mỹ nam bạch y đối với Lạc Lạc, chẳng khác nào Tôn Hoài Phúc đối với Đặng Doanh Doanh.

Tất nhiên, Tôn Hoài Phúc không có được sự thanh tú thoải mái của mỹ nam bạch y, dáng vẻ cũng chẳng thể sánh bằng, mà Đặng Doanh Doanh lại càng không thể nào so sánh với Lạc lão bản.

Nhưng, bản chất thì như nhau.

Dù trước đó, nàng đã cảm nhận được sự không đáng của Tôn Hoài Phúc, nhưng khi nghe người khác nói thẳng ra rằng hắn là kẻ chẳng ra gì, nàng vẫn thấy nhục nhã.

Thì ra, người mà mình thích lại là một kẻ như vậy sao?

Con mắt của mình thật sự kém cỏi đến thế sao?

Nhìn thấy vẻ mặt của La Thanh Phương, Linh Phủ, người từ đầu vẫn im lặng, cất tiếng nói.

“Dù nhân phẩm của Tôn Hoài Phúc ra sao, chỉ cần tình cảm ban đầu của muội là xuất phát từ nội tâm và chân thành, thì muội không cần phải xấu hổ vì điều đó.”

La Thanh Phương ngơ ngác nhìn Linh Phủ.

Linh Phủ khẽ gật đầu với nàng, ánh mắt sáng trong mang theo sức mạnh xoa dịu lòng người: “Chân thành yêu một người, chưa bao giờ là điều đáng xấu hổ.”

“Chân thành yêu một người, chưa bao giờ là điều đáng xấu hổ…”

La Thanh Phương lặng lẽ nhẩm lại câu nói này, đột nhiên cảm thấy những điều vẫn luôn đè nén trong lòng bấy lâu nay, bắt đầu nới lỏng ra.

Nỗi xấu hổ đã dày vò nàng ngày đêm, cuối cùng, tại khoảnh khắc này, đã được nhìn nhận, được đặt tên.

Thì ra, nàng vốn dĩ không cần phải xấu hổ.

Chân thành yêu một người, không phải là điều đáng hổ thẹn.

Dù kết quả không tốt, gặp phải người không ra gì, thậm chí bị người đời chê cười.

Nhưng khi nàng gặp hắn, nam chưa cưới, nữ chưa gả, nàng cứu một người khốn cùng trong cơn nguy nan vì lòng trắc ẩn.

Sau đó, nàng yêu thích một người được mình tô vẽ trong tưởng tượng, điều đó cũng không có gì đáng thẹn.

Câu nói của Linh Phủ mang theo sức mạnh kỳ diệu, kéo nàng ra khỏi vũng lầy trong tâm hồn.

Lần trước, Linh Phủ kéo nàng ra khỏi hiểm nguy về thân thể, lần này, cứu vớt chính tâm hồn nàng.

Khoảnh khắc này, La Thanh Phương cuối cùng cũng bước ra khỏi ngõ cụt.

Nàng cảm thấy, mình có thể đối mặt với trái tim mình, chấp nhận nỗi buồn vì đánh mất đoạn tình cảm này.

Mà nỗi buồn ấy, sẽ không còn kèm theo sự tự trách ẩn giấu, cũng tuyệt đối không khiến nàng đau đớn đến chết.

Nàng cũng không còn sợ một ngày nào đó, đoạn tình cảm này bị huynh tỷ hay người khác biết, trở thành vũ khí để sỉ nhục nàng.

Bởi trong đoạn tình cảm này, nàng luôn hướng về ánh sáng.

Thật lâu sau, thiếu nữ cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, một tia sáng từ cửa sổ xe chiếu lên má nàng.

Đối diện ánh mắt của Linh Phủ, nàng khẽ mở lời: “Ta đã hiểu rồi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.