Người nông phụ kia đưa qua một cuộn dây thừng, chần chừ nói:
"Đã đi gọi mấy người nam nhân rồi, chắc sẽ tới nhanh thôi."
"Không thể chờ được."
Linh Phủ buộc một đầu dây thật c.h.ặ.t vào cây lớn gần miệng giếng nhất, đầu kia thắt thành nút, buộc lên người mình.
"Linh Phủ cô nương, cô muốn xuống dưới? Không được đâu!"
"Nếu cô xảy ra chuyện, lý chính trong thôn sẽ l.ộ.t d.a bọn ta mất." Mấy người nông phụ khuyên ngăn.
"Mọi người đừng lo, ta tự biết chừng mực." Linh Phủ an ủi.
Thành giếng bên trong hẹp, nữ nhân nông thôn quanh năm lao động, sinh con đẻ cái, thể lực đều mạnh mẽ hơn các tiểu thư trong thành, nhưng di chuyển bên trong lại không dễ dàng.
Trong số những người ở đó, ngoài mấy đứa trẻ con, chỉ có nàng là dáng người nhỏ nhắn nhất.
Huống hồ nàng vốn quen thuộc với việc bơi lội, lại biết chút khinh công, trèo bám lên xuống dọc theo đá thành giếng cũng không thành vấn đề.
Buộc chắc dây thừng, nàng quay qua mấy người phụ nữ xung quanh nói:
"Một lát nữa ta xuống dưới buộc dây xong sẽ lên ngay, phiền mọi người cùng nhau kéo người lên giúp."
Nữ nhân trong thôn đông, lại gan dạ, thấy một cô nương nhỏ nhắn như Linh Phủ còn dám làm việc này, lập tức đồng ý.
Dương nhị tẩu cẩn thận kiểm tra lại dây thừng cho nàng, sau đó mới dám để nàng xuống.
Khi Tiết Vãn Thiền chạy tới, liền thấy nửa thân trên của Linh Phủ đã hoàn toàn biến mất nơi miệng giếng.
Tiểu thư khuê các nơi cửa cao tường sâu, nào từng chứng kiến cảnh như thế này? Thân thể nàng mềm nhũn, nha hoàn vội vàng đỡ lấy.
"Nàng… nàng ấy đang làm gì vậy?" Tiết Vãn Thiền hốt hoảng hỏi.
"Bẩm tiểu thư, có lẽ là Từ cô nương đang xuống giếng cứu người."
Tiết Vãn Thiền vô thức đưa tay che miệng, tim đập thình thịch, muốn tiến lại gần xem nhưng lại không dám bước tới.
Linh Phủ xuống tới đáy giếng, cởi dây thừng trên người mình, buộc thật c.h.ặ.t vào thắt lưng người kia.
Sau đó nàng thi triển khinh công, rất nhanh đã trèo trở lên.
Tiết Vãn Thiền thấy nàng xuất hiện trở lại, mới thở phào nhẹ nhõm, vội đưa tay vỗ n.g.ự.c mình.
Nha hoàn bên cạnh nhìn thấy, không khỏi kinh ngạc.
Là tâm phúc của Khuất phu nhân, nàng ta rất rõ quan hệ lợi hại giữa Từ cô nương và Tiết tiểu thư trước mặt.
Nhưng sao lúc này nhìn lại, Tiết tiểu thư dường như còn đang lo lắng cho Từ cô nương?
Linh Phủ vừa lên khỏi giếng, liền nói với mấy người phụ nhân:
"Mọi người kéo dây đi!"
Nàng bám vào miệng giếng, giúp điều chỉnh góc dây thừng, cố gắng không để người bên dưới va vào thành giếng.
Bảy tám người phụ nhân cùng hợp sức, rất nhanh đã kéo được người kia lên.
Tiết Vãn Thiền từ lâu đã quay lưng lại.
Nha hoàn khó hiểu:
"Tiểu thư làm vậy là vì sao?"
Tiết Vãn Thiền mặt tái nhợt:
"Ta nghe các bà v.ú trong nhà nói, người c.h.ế.t đuối trong giếng trông rất đáng sợ, đầu mặt phồng rộp nhìn không ra hình thù, ta không muốn nhìn..."
Phía sau chợt nghe có người phụ nhân reo lên:
"Ơ? Là La Thanh Phương!"
"Trời ơi! Sao nàng ấy lại rơi xuống giếng thế này!"
Mấy người nông phụ xôn xao bàn tán, Linh Phủ bước lên kiểm tra.
May thay, lồng n.g.ự.c nàng vẫn còn chút hơi ấm, chỉ là ngất đi mà thôi.
Không chần chừ, Linh Phủ nhanh chóng sử dụng phương pháp cấp cứu chuyên nghiệp lên người nữ tử.
Chẳng mấy chốc, nữ tử phun ra một ngụm nước, sau đó từ từ tỉnh lại.
Bên cạnh, có một phụ nhân nhìn mà cảm thấy không ổn.
Mọi người ở đây đều quen biết La Thanh Phương. Dẫu rằng nàng là thiếu nữ trẻ trung, thích ăn diện hơn mấy người phụ nhân đã quen việc cơm nước, chăm sóc trượng phu, nhi tử, nhưng cũng chưa bao giờ thấy nàng ăn mặc thế này...
Chỉ thấy trên đầu nàng cài một đôi trâm, tai đeo đôi khuyên bạc thường chỉ đeo vào dịp lễ tết, cổ và cổ tay đều có trang sức bạc.
Quần áo trên người dù đã ướt sũng nhưng vẫn là y phục mới với màu sắc tươi sáng, chân váy và giày tất đều thêu hoa văn tinh xảo.
Ăn mặc chỉnh tề thế này, chẳng lẽ... nàng ngã xuống giếng không phải là tai nạn?
Trong lúc mọi người còn đang đoán già đoán non, đám đông chợt có một phụ nhân chen vào. Nhìn thấy người nằm trên đất, bà ta lập tức gào khóc chửi mắng:
“Đồ c.h.ế.t tiệt này! Ngươi thấy ta và ca ca ngươi sống yên ổn không vừa mắt sao!”
“Ngươi muốn c.h.ế.t thì c.h.ế.t đâu cũng được, sao lại làm bộ làm tịch thế này! Ngươi giỏi lắm, c.h.ế.t mà vẫn không quên mang theo mấy món đồ đáng giá để chôn cùng ngươi!”
Phụ nhân vừa la hét vừa làm loạn, chẳng hề nể mặt La Thanh Phương.
Linh Phủ nghe mà nhíu c.h.ặ.t mày, quay qua hỏi Dương nhị tẩu:
“Bà ta là ai vậy?”
Dương nhị tẩu ghé tai nàng mà nói:
“Đây là tẩu tử của La Thanh Phương, chính là La đại gia, nổi tiếng miệng lưỡi chua ngoa. Phụ mẫu La Thanh Phương mất sớm, bốn năm nay nàng sống nhờ vào ca ca và tẩu tử.”
La tẩu tử như s.ú.n.g b.ắ.n liên hồi:
“Ta đã làm gì nên tội mà phải chịu đựng ngươi! Con gái nhà ai không biết ngoan ngoãn làm người, ngươi lại đi nuôi trai trong nhà. Bây giờ bị người ta bỏ rơi, ngươi lại làm trời làm đất, sống dở c.h.ế.t dở. Ngươi đúng là bôi nhọ mặt mũi nhà họ La ta xuống hố phân!”
La Thanh Phương vừa được cứu tỉnh, đã phải nghe một trận mắng chửi như tát nước vào mặt. Ánh mắt nàng dại đi, sắc mặt trắng bệch.
Linh Phủ thấy không thuận tai, liền nói với các phụ nhân:
“Làm phiền, đưa nàng ta vào nhà nghỉ ngơi trước đã.”
La tẩu tử nghe vậy thì nhảy dựng lên, ngăn cản mọi người:
“Đưa đi đâu? Nhà ta không chứa cái thứ sao chổi này! Nàng ta đã có gan tìm c.h.ế.t vì nam nhân, thì đừng hòng bước chân vào cửa nhà họ La nữa!”
Có phụ nhân không nhịn được mà lên tiếng:
“La tẩu tử, có ai làm tẩu tử mà xử sự như vậy không? Tiểu cô vừa nhặt lại được mạng sống, có gì không về nhà nói?”
Dẫu mọi người khuyên can, La đại gia vẫn nhất quyết không chịu để đưa La Thanh Phương về nhà:
“Đừng! Nàng ta muốn sống muốn chết, lỡ c.h.ế.t trong nhà ta thì xúi quẩy! Các ngươi đã cứu nàng, thì tự lo lấy. Ta và ca ca nàng đã nuôi dạy nàng đến chừng này là có tình nghĩa lắm rồi!”
La Thanh Phương đã nhắm c.h.ặ.t mắt, mặt không chút cảm xúc, như thể chính nàng đã c.h.ế.t từ lâu.
“Không cần đưa về nhà họ La, đưa đến chỗ ta.” Linh Phủ dứt khoát nói rõ.
Các phụ nhân nghe vậy thì ngẩn người. Linh Phủ là người từ huyện nha đến, chẳng có quan hệ gì với La Thanh Phương, sao lại muốn đưa nàng về nhà mình?
Mọi người nhất thời không biết làm thế nào, cũng không rõ lời Linh Phủ nói có phải để kích La tẩu tử hay không.
Linh Phủ bước tới, thay phụ nhân đang đỡ bên cạnh, nói với hai tẩu tử Dương gia:
“Tẩu tử, giúp ta một tay.”
Thấy vậy, mọi người mới biết nàng nói thật, vội vàng giúp đỡ đưa La Thanh Phương đi.
La tẩu tử thấy vậy, khinh khỉnh nhổ một bãi nước bọt xuống đất, rồi quay mặt vào nhà, chẳng thèm để ý đến La Thanh Phương.
Tiết Vãn Thiền đứng nhìn toàn bộ sự việc, trong lòng có chút chấn động.
Nàng từng chứng kiến nhiều chuyện lớn lao, nhưng lại chưa từng thấy một phụ nhân không màng thể diện mà làm loạn như vậy. Những cảnh đời nơi thôn quê này khiến nàng vừa bất ngờ vừa khó chịu.
Nàng nắm tay nha hoàn:
“Chúng ta quay về tìm cô mẫu thôi.”
Khi trở lại gần nhà Dương thôn chính, Khuất phu nhân đã ngồi chờ sẵn trong xe ngựa.
Tiết Vãn Thiền được nha hoàn dìu lên xe.
“Cô mẫu, trời cũng muộn rồi, chúng ta về thôi.”
Khuất phu nhân thấy nàng có chút mệt mỏi, sợ nàng ra ngoài bị kinh động mà sinh bệnh, liền lo lắng hỏi:
“Vãn Thiền, con sợ hãi rồi sao? Ta nghe nói có người ngã xuống giếng, con còn chạy đến đó…”
Tiết Vãn Thiền lắc đầu khẽ khàng:
“Cô mẫu, con không sao, không bị sợ hãi. Người kia cũng đã được cứu rồi…” mà người cứu chính là Linh Phủ.
Khuất phu nhân thấy nàng không có tinh thần, cũng không nói thêm, vội dặn phu xe lên đường.
Tiết Vãn Thiền tựa vào vách xe nghỉ ngơi một lát, rồi từ từ mở đôi mắt sáng trong động lòng người.
Nhìn người cô mẫu ngồi đối diện, nàng nhẹ nhàng nói:
“Cô mẫu, hôm nay, người thật không nên nói như vậy…”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]