Linh Phủ không hiểu vì sao hắn đột nhiên nói những lời này, nàng đối với Triệu phó sứ cùng toàn gia đình hắn hoàn toàn không có hứng thú.
Nhìn ánh mắt mơ hồ của thiếu nữ, Khuất Nguyên Đình không khỏi thở dài.
Hắn đã nhận ra ánh mắt Triệu Tri Lâm nhìn Linh Phủ có gì đó không đúng. Hơn nữa, thái độ nhiệt tình của Triệu Tri Lâm với mẫu tử nhà Cù thị cũng vượt qua mức độ mà một người đệ tử nên có đối với thê tử và nữ nhi của lão sư mình.
Triệu Tri Lâm làm quan rất khéo, làm người lại càng khéo léo, không bao giờ phí sức cho những kẻ vô dụng.
Một nhân vật trọng yếu xếp hạng hàng đầu ở Hà Nam đạo như y, lại khiêm tốn nhiệt tình với một gia đình sư mẫu, điều này hoàn toàn không phù hợp với thân phận và phong cách hành sự của y.
Trong tiệc sinh thần của Cù thị, Khuất Nguyên Đình đã nhìn ra được tám chín phần.
Khuất Nguyên Đình âm thầm siết c.h.ặ.t tay. Hắn không cho phép bất kỳ ai dám mơ tưởng đến nàng.
Nhưng đối diện với Linh Phủ, hắn không thể nói quá thẳng thắn. Nghĩ một lúc, hắn nói:
"Ta đã tìm được vài ứng cử viên làm tiên sinh dạy học ở thôn. Nàng xem xét ai thích hợp thì dẫn về thôn Khê Kiều giảng dạy."
"Ừm."
Linh Phủ gật đầu đồng ý. Rời thôn Khê Kiều đã mười ngày, tiên sinh dạy học cũng đã có, nàng cũng nên quay về.
Trở lại Đôn Nghĩa phường, sau khi nói với Cù thị về địa điểm xây dựng từ đường của phụ thân nàng, Linh Phủ cũng bày tỏ ý định trở lại thôn Khê Kiều.
Nữ nhi ở nhà gần mười ngày, tuy không phải ngày nào cũng ở nhà, nhưng Cù thị cũng cảm thấy an ủi phần nào.
Hai người nói về kế hoạch xây dựng nữ học, Linh Phủ nói:
"Người đã đồng ý làm nữ tiên sinh, vậy để con sắp xếp thử, xem có bao nhiêu nữ sinh nguyện học, rồi tìm địa điểm thích hợp làm học đường."
Cù thị tự nhiên không từ chối.
Thế là, ngày hôm sau, Linh Phủ gặp vị tiên sinh dạy học ở thôn do Khuất Nguyên Đình đề cử.
Sau khi biết Triệu Tri Lâm không có mặt ở Vạn Long Các, nàng cũng từ biệt Long Cảnh Lâu, dẫn theo A Vân, Anh Nữ, và tiên sinh dạy học Dư Bồi Sinh, cùng Triệu Nhị và Tôn Bảo đánh xe, quay về thôn Khê Kiều.
Tháng bảy, các loại rau củ và hoa quả lần lượt chín, cũng chưa đến mùa thu hoạch bận rộn, là khoảng thời gian khá nhàn rỗi trong năm của nông dân.
Linh Phủ giới thiệu Dư tiên sinh với Dương thôn chính.
Dương thôn chính vui mừng, cung kính xoa tay nói:
"Đúng là tốt quá! Biết cô nương lên huyện vì chúng ta mà tìm tiên sinh dạy học, ở đây chúng ta cũng không rảnh rỗi. Sau khi bàn bạc với mấy thôn lân cận, chúng ta đã sửa lại học đường cũ một chút. Mùa hè và thu học ở đó không thành vấn đề. Đợi thầy giáo ổn định, chúng tôi sẽ xây thêm một lớp gạch ngoài phòng học, mùa đông đảm bảo ấm áp."
Dương thôn chính hỏi qua ý kiến Dư tiên sinh, xác định sơ bộ thời gian khai giảng và những vật dụng cần thiết, sau đó cùng dân làng chuẩn bị.
Thế là, việc học ở thôn dần trở lại nề nếp.
Linh Phủ tính toán thời gian, bắt đầu chuẩn bị chỉ dẫn cho vụ thu hoạch sắp tới.
Bởi vì mùa thu hoạch không chỉ liên quan đến sản lượng năm nay, mà còn ảnh hưởng trực tiếp đến việc bảo dưỡng và sử dụng đất, từ đó quyết định thu hoạch của năm sau, nên công việc của Linh Phủ rất nhiều, cần hết sức cẩn trọng.
Thỉnh thoảng lúc rảnh rỗi, nàng còn nhắc thôn dân trong tháng này tranh thủ bôi dầu lên các chum vại vừa nung xong.
Tháng bảy, độ ẩm và nhiệt độ không khí rất thích hợp, chum nung ra sẽ đạt chất lượng tốt nhất.
Ngày hôm đó, Linh Phủ đang hướng dẫn dân làng bôi dầu mỡ lên chum mới ra lò, thì đại nhi tức của Dương thôn chính tìm đến, nói rằng có người từ huyện tới, hiện đang đợi ở nhà Dương thôn chính.
Linh Phủ lau tay, theo Dương đại tẩu trở về.
Từ xa, nàng đã nhìn thấy một bóng dáng anh tuấn đứng dưới gốc cây trương cổ, tay dắt ngựa. Ánh sáng lốm đốm xuyên qua tán lá, rơi xuống người hắn, tựa như dòng sông ngân hà chuyển động.
Người ấy xoay người lại, đôi mày mắt thanh thoát, gương mặt tuấn mỹ, khóe môi thẳng tắp toát lên sự kiên nghị mà không mất đi vẻ ôn hòa, đúng là Khuất Nguyên Đình.
“Huyện lệnh đại nhân, sao ngài lại đến đây?”
Linh Phủ ngạc nhiên nhìn người nam nhân đột nhiên xuất hiện tại thôn Khê Kiều.
Khuất Nguyên Đình mỉm cười, nhìn nàng một cách chăm chú.
Thiếu nữ sớm đã thay bộ y phục lụa cổ tròn thường ngày, mái tóc đen như nhung búi gọn trên đỉnh đầu, cài bằng một chiếc trâm bạc đơn giản, thanh nhã mà sáng trong, toát lên một vẻ đẹp tinh khôi.
“Ừm.” Hắn thu ánh mắt lại, nhẹ nhàng nói: “Đi dạo cùng ta một lát nhé.”
Linh Phủ biết hắn tìm đến mình nhất định có chuyện, liền ngoan ngoãn đi theo sau.
Ra khỏi đầu thôn một đoạn, Khuất Nguyên Đình dừng chân, ôn hòa nhìn Linh Phủ.
“Ta phải rời khỏi Sở Ấp một thời gian.”
Hắn phải rời đi?
Linh Phủ ngước mắt nhìn hắn, tuy rất bất ngờ nhưng vẫn im lặng chờ hắn nói tiếp.
“Khi Triệu phó sứ đến, đã mang theo tin tức. Tiết độ sứ Hà Tiến Minh muốn thăng chức cho ta làm tiết độ phán quan. Ta đã nhận lời. Nay lệnh bổ nhiệm đã đến, ta phải đến phủ Hà Nam một chuyến.”
“Lần này đi, không biết bao giờ mới trở lại.”
Triệu Tri Lâm đã rời khỏi Sở Ấp mấy ngày trước, áp giải Tưởng Đồng Phạm đi, cũng đã truyền đạt ý của Khuất Nguyên Đình đến Hà Tiến Minh. Hà Tiến Minh nghe xong rất hài lòng, lập tức hạ lệnh bổ nhiệm chính thức.
Đôi mắt Linh Phủ sáng như nai con chớp chớp: “Tiết độ phán quan, là chức quan lớn cỡ nào?”
“Tiết độ phán quan là chức quan trong phủ tiết độ sứ, chỉ dưới phó sứ.”
Linh Phủ lập tức hành lễ: “Chúc mừng Khuất phán quan.”
Khuất Nguyên Đình không nói gì, ánh mắt nhìn nàng mang theo vẻ thăm dò rõ rệt.
Linh Phủ đứng thẳng người, suy nghĩ một lát rồi nói: “Vậy huyện Sở Ấp bên này, sẽ đổi huyện lệnh mới sao?”
“Ta vẫn kiêm nhiệm chức huyện lệnh, chỉ là không thể thường xuyên ở huyện nữa.”
Hắn nhìn sâu vào thiếu nữ trước mặt, nhẹ nhàng mở lời: “Nàng có muốn đi cùng ta không?”
Linh Phủ dời ánh mắt đi, cố tình phớt lờ sự chờ mong trong mắt hắn.
Một lúc sau, nàng khẽ nói: “Nguyên Đình huynh được thăng chức, tất sẽ có đoàn hộ vệ uy nghiêm mới, hơn nữa còn có Trình Duệ cùng những người thân cận khác, ta đi hay không cũng không ảnh hưởng gì…”
Nàng cười nhẹ như để giảm bớt sự ngượng ngùng: “Thêm nữa, chỉ một tháng nữa là vào vụ thu hoạch, ta ở lại đây sẽ có ích hơn.”
Mặc dù trước khi đến, hắn đã đoán được thái độ của nàng, nhưng lúc nghe nàng nói rõ ràng như vậy, vẫn không khỏi cảm thấy mất mát.
Cùng với lệnh bổ nhiệm của Hà Tiến Minh, còn có một đội thân vệ và tay chân, hai giáo úy, đều là những người sẽ theo hắn.
So với ba tháng trước, khi chỉ có một mình nhận chức huyện lệnh, giờ đây hắn đã không còn cô đơn. Nhưng vào lúc này, hắn lại đặc biệt nhớ khoảng thời gian đó. Vì tình thế nội ngoại nguy cấp mà hắn và nàng gắn bó với nhau, cùng sống chết, đồng lòng đồng sức.
Hiện giờ, hắn đã nắm được cục diện trong huyện nha, lại được tiết độ sứ trọng dụng, nhìn qua thì như thăng quan tiến chức, nhưng lại mất đi lý do để giữ nàng bên cạnh.
Khuất Nguyên Đình điều chỉnh lại cảm xúc, xoay người lấy từ yên ngựa xuống một chiếc lồng bọc vải xám, đưa cho Linh Phủ.
“Đã quyết định ở lại đây, nàng giữ cái này.”
Linh Phủ khẽ ngẩn ra, nhận lấy chiếc lồng, nghi hoặc nhìn Khuất Nguyên Đình.
Hắn ra hiệu cho nàng mở ra xem.
Linh Phủ làm theo, vén lớp vải xám lên, bên trong là một con bồ câu. Nàng chợt nhớ ra, đây chính là bồ câu đưa thư mà giám quân phó sứ Doãn Văn Trân đã tặng Khuất Nguyên Đình trước khi rời đi.
Nàng càng không hiểu: “Sao ngài lại đưa thứ này cho ta?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]