🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Việc lập từ đường cho Từ Bách Viễn không phải là ý nghĩ nhất thời của Triệu Tri Lâm.

Là một địa phương chư hầu đảm nhiệm việc ngăn chặn loạn lạc tại Hà Bắc, mỗi hành động của Hà Tiến Minh đều được triều đình quan tâm c.h.ặ.t chẽ. Vì vậy, từ trên xuống dưới ở Tiết độ sứ phủ đều phải thể hiện rõ lập trường chính trị.

Triệu Tri Lâm làm quan đã nhiều năm, rèn luyện đến mức thành thục.

Hắn đến Sở Ấp một chuyến, đương nhiên phải làm chút chuyện.

Lập từ đường cho thầy mình, Từ Bách Viễn, chính là việc quan trọng nhất.

Là một nhân vật nổi danh khắp xa gần trong phong trào phản kháng, những hành trạng của Từ Bách Viễn có sức mạnh tiêu biểu. Không cần phải tô vẽ thêm cũng đã đủ để người ta cảm nhận được khí tiết cao cả của một tiên sinh tay không tấc sắt nhưng chẳng chút e sợ, mạnh mẽ lên án loạn thần tặc tử.

Chỉ cần thêm một chút tô điểm, đã có thể tạo nên không ít thanh thế.

Hiện giờ loạn lạc đã qua, chính là lúc thích hợp để dựng lên hình mẫu tiêu biểu.

Hơn nữa, người này lại là lão sư của hắn. Lấy đó làm biểu tượng, làm lời kêu gọi, việc lập từ đường cho Từ Bách Viễn đối với Triệu Tri Lâm là trăm lợi mà không hại.

Người đời sẽ nói hắn là kẻ trọng tình trọng nghĩa, thay thầy đòi lại công bằng.

Triều đình sẽ cho rằng hắn có lập trường chính trị rõ ràng, ánh hào quang sau khi Từ Bách Viễn qua đời tất nhiên sẽ lan truyền đến thân hắn.

Thầy có khí tiết, trò có uy vọng, việc này đôi bên cùng có lợi, sao Triệu Tri Lâm lại không làm?

So với đó, việc nhận được sự cảm kích của sư mẫu cũng chẳng đáng kể gì.

Nhưng vừa rồi khi hắn gặp nữ tử như tiên nữ giáng trần kia, không ngờ lại chính là tiểu sư muội. Điều này khiến lòng nhiệt thành của Triệu Tri Lâm với việc này càng tăng thêm vài phần.

Hắn không giống như Khuất Nguyên Đình, thiên tư xuất chúng, tuổi trẻ đã đỗ tiến sĩ. Triệu Tri Lâm đi theo con đường Minh kinh khoa, nếu không phải nhờ vận quý nhân cực thịnh và lấy được ái nữ danh môn làm thê tử, thì dù có thế nào cũng khó mà trở thành Hà Nam đạo Quan sát phó sứ khi chưa đến ba mươi tuổi.

Thuở nhỏ nhà nghèo, hắn chịu đủ khinh khi, vận mệnh chẳng tốt đẹp gì, nhưng người này lại liên tục gặp quý nhân giúp đỡ.

Từ Bách Viễn chính là quý nhân đầu tiên của hắn.

Giờ đây, vị quý nhân này dù đã không còn, nhưng ảnh hưởng còn lại vẫn có thể giúp hắn thăng tiến thêm trên con đường quan trường.

Ngoài việc quan lộ hanh thông, còn có người ngưỡng mộ hắn vì vận may quan trường trong khi chính thê giúp sức nơi nội trạch lại sớm đoản mệnh. Nay, nội trạch của hắn không có chủ, khiến không ít người muốn gả nữ nhi mình làm kế thất cho hắn.

Trong số các ứng viên làm kế thất, có ái nữ của thượng quan muốn kéo hắn vào phe mình, có muội muội, nữ nhi của hạ quan muốn lấy lòng hắn.

Nhưng sau một cuộc hôn nhân nhạt nhẽo như nước trắng, khi nhìn thấy Linh Phủ, tiểu sư muội của mình, Triệu Tri Lâm càng thêm kiên định với khát vọng theo đuổi tình yêu.

Con người, đặc biệt là nam nhân công danh thành đạt, khi không cần người nâng đỡ nữa, lại càng hy vọng có một mỹ nhân khả ái làm hiền thê, như thế mới trọn vẹn.

Triệu Tri Lâm lặn lội đường xa, đến cửa thăm hỏi, lại muốn lập từ đường cho trượng phu, Cù thị nói gì cũng phải giữ hắn lại dùng bữa, mà bản thân Triệu Tri Lâm cũng không có ý muốn rời đi.

Sau khi hỏi qua Cù thị, Điền bà tử và Anh Nữ bắt đầu bày các món ăn lên bàn.

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, A Vân bước tới mở cửa, kinh ngạc mừng rỡ khi thấy người ngoài cửa chính là Khuất Nguyên Đình.

“Huyện lệnh đại nhân!” Nàng ta vui vẻ gọi một tiếng.

Cù thị cùng Triệu Tri Lâm đứng dậy, vừa thấy Khuất Nguyên Đình, Cù thị liền vội mời hắn vào.



Triệu Tri Lâm thấy Khuất Nguyên Đình đến đây, vô cùng kinh ngạc:

"Hiền đệ sao lại tới nơi này?"

Khuất Nguyên Đình lúc nãy đứng ngoài cửa đã thấy thuộc hạ của Triệu Tri Lâm, cũng không khỏi ngạc nhiên, nhưng trên mặt không lộ ra:

"Tri Lâm huynh sao lại ở đây?"

Triệu Tri Lâm đáp:

"Vị này là sư mẫu của ta, chuyến này trở về ta muốn ghé thăm người."

"Thì ra là vậy. Từ phu nhân cũng là bậc trưởng bối mà ta kính trọng." Khuất Nguyên Đình ra hiệu cho Trình Duệ dâng lễ vật lên, nói:

"Nghe nói hôm nay là sinh thần của phu nhân, lễ mọn chúc mừng, mong phu nhân trường thọ an khang."

Cù thị vui mừng nói:

"Đa tạ Huyện lệnh đại nhân."

Triệu Tri Lâm hơi bất ngờ:

"Thì ra hôm nay là sinh nhật sư mẫu?"

Cù thị gật đầu:

"Đúng vậy, Huyện lệnh đại nhân ở lại dùng bữa cùng chúng ta đi."

Bà lại phân phó A Vân:

"Đi gọi Linh Phủ ra, nói với nó rằng Khuất huyện lệnh đã đến."

Triệu Tri Lâm càng ngạc nhiên:

"Tiểu sư muội quen biết với Khuất hiền đệ sao?"

Khuất Nguyên Đình khẽ cười:

"Linh Phủ là trợ thủ đắc lực nhất của ta tại huyện Sở Ấp, cũng là ân nhân cứu mạng của ta."

Sắc mặt Triệu Tri Lâm thoáng biến đổi khó nhận ra:

"Thì ra còn có mối duyên như vậy, thật đúng là kỳ lạ."

Ánh mắt hai người đều hướng về chính thất, chỉ thấy Linh Phủ chậm rãi bước ra, dáng vẻ đoan trang tựa như được bao phủ bởi làn sương mát lạnh của rừng trúc, khiến người ta không khỏi quên hết tục lụy.

Linh Phủ bình thản hành lễ với Khuất Nguyên Đình.

Cù thị giới thiệu Triệu Tri Lâm:

"Vị này là Triệu Tri Lâm, Triệu sư huynh là môn sinh của phụ thân con. Hiện nay giữ chức Quan sát phó sứ đạo Hà Nam, chuyến này đến đây là để bàn chuyện tu sửa từ đường cho phụ thân con."

Linh Phủ cúi người:

"Tiểu nữ bái kiến Triệu sư huynh."



"Tiểu sư muội mạnh giỏi!" Triệu Tri Lâm cười nói, vẻ ôn hòa.

Khuất Nguyên Đình khẽ nhíu mày, dù không dễ nhận ra, nhưng hắn không mấy thích ánh mắt mà Triệu Tri Lâm nhìn Linh Phủ.

Các món ăn được dọn lên bàn, mọi người cùng ngồi vào dùng bữa, chung vui sinh nhật Cù thị.

Cù thị đã lâu không có dịp vui vẻ thế này, trong lòng vô cùng phấn khởi.

Triệu Tri Lâm tuy mang tâm tư với Linh Phủ, nhưng trước mặt Cù thị và Khuất Nguyên Đình cũng không dám quá lộ liễu.

Dù vậy, hắn lại tỏ ra rất quan tâm đến mối quan hệ giữa Khuất Nguyên Đình và Linh Phủ, hỏi han không ít chuyện, và Khuất Nguyên Đình đều trả lời rõ ràng.

Khi biết Linh Phủ không chỉ giúp dân chúng gom góp nông cụ, bò cày, mà còn truyền bá kỹ thuật canh tác ở nông thôn, Triệu Tri Lâm không ngớt lời khen ngợi, ca ngợi nàng là "nữ nhi không thua đấng mày râu".

Hắn cười nói với Linh Phủ:

"Tiểu sư muội thật có kiến thức rộng, lại giỏi giang như vậy. Đã từng làm việc tại huyện nha vài tháng, chuyện xây dựng từ đường cho lão sư, mong sư mẫu và sư muội góp thêm ý kiến và giúp đỡ."

Hắn cần một lý do chính đáng để tiếp cận nàng.

Quả nhiên, Cù thị vui vẻ khen ngợi nữ nhi:

"Chuyện bên ngoài ta không rành, nhưng Linh Phủ là người xuất chúng, có gì cứ để nó quyết định."

Triệu Tri Lâm cười nhìn Linh Phủ:

"Như vậy, xin nhờ tiểu sư muội để tâm nhiều hơn!"

Khuất Nguyên Đình siết nhẹ đôi đũa trong tay, chỉ cảm thấy n.g.ự.c mình khó chịu.

Cả bữa cơm, mỗi người một tâm tư, chỉ có Cù thị là thật sự vui vẻ.

Dùng bữa xong, Triệu Tri Lâm ngồi thêm một lát rồi cáo từ.

Trước khi đi, hắn mỉm cười nói với Linh Phủ:

"Chuyện chọn vị trí xây từ đường của lão sư, ta muốn nghe ý kiến của sư mẫu và tiểu sư muội. Hôm khác sẽ lại đến làm phiền."

Nói xong, hắn hành lễ với Cù thị và Linh Phủ, sau đó thẳng người nhìn sang Khuất Nguyên Đình:

" Nguyên Đình hiền đệ, chúng ta đi thôi."

Khuất Nguyên Đình vốn cũng định cáo từ, nhưng lời nói của Triệu Tri Lâm lại khiến hắn bỗng thay đổi ý định.

"Triệu phó sứ cứ đi trước, ta còn có việc muốn bàn với Linh Phủ."

"Ồ?" Triệu Tri Lâm lập tức nhận ra sự thay đổi trong cách xưng hô của Khuất Nguyên Đình, dừng lại một chút, rồi khẽ cười:

"Vậy thì, bản phó sứ xin cáo từ trước."

Triệu Tri Lâm rời đi, Cù thị liền hiểu ý, sai Điền bà tử, A Vân và Anh Nữ đi làm việc nơi khác, để lại sân vườn cho Linh Phủ và Khuất Nguyên Đình.

"Đại nhân có chuyện muốn nói?" Linh Phủ khẽ mở lời.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.