Từ Linh Kiều sửng sốt một lát, sau đó nghe thấy Vệ thị hạ giọng thở dài tiếc nuối:
“Bào viên ngoại là người tốt nhất mà mẫu thân có thể tìm cho con trong khả năng hiện tại. Con hãy thử nghĩ mà xem, nếu không phải Bào gia, thì còn nhà nào nữa mà con có thể gả vào?”
“Chẳng lẽ con cam lòng tùy tiện chọn một kẻ tầm thường ở những con ngõ nghèo nàn này, chỉ để rồi cả đời chịu cảnh khốn khó, lăn lộn trong củi dầu gạo muối? Con sẽ vì người phu quân tầm thường ấy mà sinh con, chăm lo, vất vả một đời, chẳng phải sẽ tự làm ô uế chính mình sao?”
Nói rồi, bà ta nắm lấy đôi tay mềm mại, nuột nà của Linh Kiều, đưa lên trước mặt:
“Nhìn đôi tay này đi, mịn màng biết bao. Lẽ nào con muốn có một ngày nó bị chai sạn, đầy vết nhăn vì ngâm nước, dệt vải, rửa bát, hay thậm chí là đổ bô cho gã phu quân thô lỗ, ngu ngốc ấy sao?”
Nghe đến đó, Linh Kiều bỗng rùng mình, tựa hồ thấy rõ một tương lai tăm tối trước mắt. Nàng ta vội rụt tay lại, không dám nhìn thêm.
Vệ thị biết đã đến lúc, dịu dàng kề sát bên tai nàng ta, nói khẽ:
“Hãy suy nghĩ thật kỹ, tất cả đều là vì con. Ta còn để dành một chút tiền riêng cho con, ngày mai hãy cầm nó ra phố chợ mua vài món đồ. Nữ nhi của ta sắp xuất giá rồi, không thể không có vài món đồ cưới ra hồn được.”
Linh Kiều nghe vậy mà ngập ngừng, nước mắt rưng rưng, cuối cùng cũng gật đầu, nhắm mắt đón nhận.
---
Ngày hôm sau, Linh Phủ dẫn A Vân và Anh Nữ ra chợ phường.
Ngày hè, phố xá luôn đông đúc nhộn nhịp. A Vân và Anh Nữ ở nội nha nhiều năm, đã lâu chưa ra ngoài, đến cả A Vân vốn kiêu ngạo cũng không thể giữ vẻ đạo mạo, mà phấn khởi nhìn ngó khắp nơi.
Những ngày được tự do đi dạo trên phố đối với nàng ta là điều xa vời. Dẫu khi xưa còn là tiểu thư nhà quan, nàng ta cũng chưa từng tự mình dạo chơi trên phố vì tuổi còn nhỏ.
Còn Anh Nữ, một cô nương quê mùa, cả đời chỉ từng theo phụ mẫu lên chợ ở trấn nhỏ, nào biết sự phồn hoa của phố thị huyện thành, lúc này cũng bị cuốn hút không rời mắt.
Linh Phủ thấy niềm vui hân hoan của các nàng, liền bước chậm lại, để mặc các nàng ngắm nhìn thỏa thích.
Khi đến trước một tửu quán, bước chân của Anh Nữ và A Vân khựng lại. Linh Phủ nhìn theo ánh mắt các nàng, thấy đó là một quầy bán đá bào.
Chủ quán quả thực rất khéo léo, bày trên bàn các bát sứ trắng đựng đủ loại trái cây cắt sẵn. Nào là dưa hấu đỏ, nho tím, mai xanh, đào mật phấn hồng, lại thêm đậu xanh hấp chín, hoa quế ngâm mật, cùng hoa hồng quế... tất cả đều được bày biện ngăn nắp, chính giữa là một chậu lớn đá bào vừa được xay mịn.
Mỗi khi có khách đến mua, chủ quán sẽ nhanh tay múc trái cây vào bát, chan lên loại sốt hoặc nước quế khách thích, một bát đá bào mát lành, hấp dẫn liền được bày ra trước mắt.
A Vân và Anh Nữ nhìn khách ngồi bên quầy ăn từng thìa đá bào mát rượi, cả hai đồng loạt nuốt nước miếng.
Linh Phủ mỉm cười hỏi: “Muốn ăn đá bào không?”
Anh Nữ vội xua tay, thì thầm: “Không, không được đâu. Tiểu thư còn trong ngày kiêng cữ, không nên ăn đồ lạnh.”
Linh Phủ cười nhẹ: “Ta đang kiêng cữ, nhưng các ngươi thì không.” Nàng nói với chủ quán: “Cho chúng ta hai bát đá bào.”
“Vâng, được ngay!” Chủ quán phấn khởi hỏi lại: “Cô nương thích vị gì?”
Linh Phủ nhìn A Vân và Anh Nữ: “Muốn vị nào thì tự nói với chủ quán.”
A Vân và Anh Nữ dẫu là cô nương mười mấy tuổi, làm sao không thèm thuồng trước đồ ngon. Giữa cái nóng mùa hè, đá bào thật hợp để giải nhiệt, vì vậy chẳng cần e ngại.
“Ta muốn vị hoa quế!”
“Ta muốn vị đậu xanh!”
Linh Phủ nở nụ cười, cùng các nàng ngồi xuống cạnh bàn, nhìn các nàng từng thìa, từng thìa thưởng thức món đá bào mát lạnh.
Anh Nữ là lần đầu tiên được ăn món đá bào. Trước kia, trong nội nha mùa hè cũng có làm đá bào, nhưng làm gì tới lượt nha hoàn như nàng? Cảm giác vừa ngọt ngào vừa mát lạnh này khiến nàng không nỡ nuốt xuống.
Còn A Vân thì đã nhiều năm không được ăn, vị thơm ngọt ở miếng đầu tiên nhanh chóng bị những hồi ức xưa cũ làm lu mờ, ngọt ngào hóa thành đắng cay.
Linh Phủ lại nhớ về thời nàng còn học đại học, con phố nhỏ bên ngoài trường lúc nào cũng rộn ràng, mùa hè có bày bán các món trái cây trộn và đá bào. Khi ấy, nàng thường cùng bạn bè mua về ăn, ký ức ngọt lành đến tận hôm nay.
Ba người mang theo những vị chua cay ngọt đắng riêng, lặng lẽ ngồi đó, không ai nhận ra cách đó không xa, sau lớp màn che, Khuất Nguyên Đình trong bộ y phục thường dân đang đứng âm thầm quan sát.
Nhìn bóng dáng của Linh Phủ, Khuất Nguyên Đình thầm cười khổ trong lòng. Lặng lẽ theo sau một nữ tử, không dám xuất hiện trước mặt nàng – hơn hai mươi năm qua, hắn chưa bao giờ cảm thấy chùn bước đến vậy.
Hôm nay là ngày nghỉ hiếm hoi của hắn. Trong những ngày nghỉ trước đây, hắn luôn tìm mọi cách để có thể ở bên nàng nhiều hơn. Nhưng hiện tại, hắn chỉ có thể xa xa nhìn trộm nàng một cái.
Nhìn dáng vẻ nàng đã hồi phục khỏe mạnh, hắn có chút an tâm. Những ngày vừa qua, hắn chìm trong tự trách.
Không ai biết, đêm mưa hôm đó, khi hắn ôm lấy nàng đang bất tỉnh, lòng hắn hoảng loạn biết bao. Cơn mưa xối xả như muốn nhấn chìm tất thảy.
Vô tình, ngón tay hắn chạm vào vết m.á.u trên ngoại bào, nhìn thấy huyết đỏ vương lại nơi đầu ngón tay, cảm giác như đầu ngón tay bị thiêu đốt…
Nhớ lại chuyện đó, người hắn như bị cơn nóng rẫy bao phủ, vội lắc đầu, xua tan dòng suy nghĩ.
Thấy ba người đã dùng xong băng uyển và bước vào một cửa tiệm gần đó, Khuất Nguyên Đình tự nhủ mình không tiện tiếp tục theo sát nữa. Ban đầu, hắn chỉ định nhìn nàng từ xa một lần là đủ, nhưng giờ đây, nhìn một lần lại muốn thêm một lần nữa.
Hắn nhớ rõ, lần hắn bày tỏ lòng mình với nàng, nữ tử ấy đã sững sờ, bước lui hai bước đầy dè dặt.
Hai bước lùi ấy là ranh giới nàng vạch ra giữa mình và hắn, rõ ràng đến đau lòng.
Đối với hắn, nàng quý giá như châu ngọc. Hắn yêu nàng, cũng tôn trọng nàng, không muốn làm điều gì khiến nàng cảm thấy bị mạo phạm.
Nhưng cũng chính điều đó khiến hắn lo sợ sẽ không thể giữ nàng lại bên mình. Nỗi sợ ấy lớn dần trong lòng, khiến hắn khát khao được nhìn thấy nàng từng khắc từng giờ.
Đây là lần đầu tiên trong đời hắn hiểu rõ thế nào là “cầu mà không được.”
Cuối cùng, hắn vẫn theo bước nàng đến trước cửa tiệm. Qua lớp lụa rủ xuống, hắn thoáng thấy gương mặt thanh tú của nàng, vầng trán mịn màng tựa ngọc… Người từng gắn bó ngày ngày bên nhau, giờ đây ở ngay trước mắt, nhưng lại cách trở muôn trùng, khiến hắn trở nên rụt rè.
Linh Phủ trong tay nâng niu một cuộn gấm tốt, tưởng tượng tới việc may y phục cho Cù thị. Nàng hoàn toàn không hay biết có một ánh mắt đầy oán độc đang dõi theo từ phía sau.
Từ đầu đến cuối, nàng không phát hiện ra sự hiện diện của Từ Linh Kiều.
Từ Linh Kiều đến đây là để mua thêm đồ đạc chuẩn bị hôn lễ. Nhưng càng chọn lựa, tâm trạng nàng ta lại càng chua xót.
Lễ cưới – thứ mà mỗi nữ nhân đều khao khát – đáng lẽ phải trang trọng và lộng lẫy vô cùng. Nhưng hôn sự của nàng ta không chỉ không vừa lòng, mà còn giản tiện qua loa đến mức khó tin. Điều này, nàng ta làm sao có thể cam lòng?
Không ngờ lại chạm mặt Từ Linh Phủ – kẻ đầu sỏ khiến nàng ta khốn khổ. Nỗi oán hận dâng lên, nàng ta siết c.h.ặ.t tay, định bước đến đối mặt.
Tuy nhiên, bà tử đi cùng đã kéo tay nàng ta lại, khẽ khuyên nhủ: “Tiểu thư, ngày tốt của người sắp tới rồi, sao phải sinh sự làm gì?”
Kể từ khi Từ gia sa sút, gia nhân lần lượt bị bán đi, nay chỉ còn lại vài người hầu già.
Vì hôm qua Từ Linh Kiều buông lời xúc phạm Từ Linh Nghiên, hôm nay nàng ta chỉ có duy nhất một gia nhân theo cùng.
Bà tử này đã ở trong phủ nhiều năm, hiểu rõ tính cách của Từ Linh Kiều, cũng từng gặp Linh Phủ vài lần, nên lo sợ tiểu thư gây rắc rối mà liên lụy đến mình, liền ra lời can ngăn.
Nhưng Từ Linh Kiều lòng đầy độc niệm, nào chịu nghe, nàng ta hạ thấp giọng, nghiến răng nói: “Ngươi đừng xen vào chuyện của ta.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]