🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Mưa vẫn không ngừng rơi.

Trong màn mưa bất tận, Khuất Nguyên Đình nhìn thấy một cụm sáng nhỏ nhoi dưới mái đình.

Hắn khẽ động đôi môi, ôm c.h.ặ.t bó củi trong lòng rồi bước tới.

Linh Phủ thấy hắn trở về, liền lập tức đứng dậy.

Khuất Nguyên Đình ướt đẫm hơn nàng nhiều. Mưa làm ướt mái tóc đen như mực của hắn, vài lọn rũ xuống, dán lên gương mặt tựa bạch ngọc, lộn xộn nhưng lại mang vẻ tuấn mỹ khác thường.

Toàn thân hắn, duy chỉ có bó củi khô được bọc cẩn thận bằng một miếng vải dầu là vẫn khô ráo.

“Nguyên Đình huynh đã trở về.” Giọng nói của Linh Phủ có chút run rẩy. Nàng chỉ liếc nhìn thoáng qua khuôn mặt hắn rồi vội cúi ánh mắt xuống đất, không dám chạm vào ánh nhìn của hắn.

Khuất Nguyên Đình đáp “Ừm” một tiếng, cúi xuống dựng củi lên và nhóm lửa.

Bó củi ôm về có vài thanh bên ngoài đã bị ướt, khó bắt lửa. Hắn cẩn thận chọn những thanh khô hơn để nhóm, còn những thanh ướt thì để quanh đống lửa hong khô.

Linh Phủ vô tình liếc nhìn về phía đống lửa, bất ngờ phát hiện trên ngón tay thon dài, trắng trẻo của Khuất Nguyên Đình có vệt m.á.u đỏ thẫm chảy xuống.

“Huynh bị thương rồi sao?” Nàng khẽ kêu lên.

Ngón tay Khuất Nguyên Đình khựng lại, giọng hắn trầm xuống: “Không sao, chỉ vô ý đụng phải thôi.”

Linh Phủ khẽ mở miệng định nói gì đó, nhưng nhìn vào vết thương kia, nàng nhận ra đó giống như dấu vết do va chạm mạnh với vật cứng. Vệt m.á.u đỏ ấy khiến tim nàng thắt lại, không đành lòng nhìn thêm.

“Xoẹt” một tiếng, nàng dùng kiếm xé một dải vải dài từ áo mình, bước tới bên Khuất Nguyên Đình và đưa cho hắn.

“Nguyên Đình huynh, băng lại đi.” Nàng nhẹ nhàng nói.

Khuất Nguyên Đình liếc nhìn dải vải, ngừng lại một lúc rồi nhận lấy: “Cảm ơn.”

Linh Phủ nghe trong giọng nói của hắn có chút kìm nén và xa cách, trong lòng chợt dâng lên cảm giác xót xa.

Khuất Nguyên Đình chỉnh lại đống củi, đặt những thanh ướt xung quanh đống lửa, nói: “Lửa đã nhóm xong, nàng ngồi đây sưởi ấm đi.”

Nói rồi, hắn đứng dậy, nhường lại chỗ tốt nhất cho nàng, còn bản thân thì xoay người tới phía bên kia đình, ngồi ở nơi cách nàng xa nhất.

Tay hắn vẫn cầm dải vải, như thể đã quên mất sự hiện diện của nó.

Bóng lưng hắn vẫn thẳng tắp như trúc, mang theo vẻ thanh cao và kiên định vốn có, nhưng đó cũng chính là bóng hình mà Linh Phủ đã quen thuộc từ đêm ở Sở Vân Quán.

Đó là bóng hình đã bảo vệ nàng trong đêm tối đầy hiểm nguy ấy. Từ đêm đó, nàng luôn tin tưởng hắn.

Nhưng lúc này, bóng hình ấy lại toát lên vẻ yếu ớt và thất ý, cô độc lặng lẽ giữa màn mưa đen kịt.

Trong lòng nàng bỗng dâng lên một ý nghĩ điên rồ, muốn bước tới ôm lấy bóng hình đó.

Ý thức được suy nghĩ ấy, Linh Phủ liền tự trách bản thân.



Đây là gì chứ? Nếu ngươi không thể đáp lại tình cảm của hắn, thì đây chẳng phải là sự trêu đùa hay sao?

Nhưng tại sao trái tim nàng lại đau thắt kỳ lạ như vậy?

Nàng ổn định hơi thở, bước tới bên hắn: “Nguyên Đình huynh, cùng sưởi ấm đi.”

Khuất Nguyên Đình nhắm mắt, dáng ngồi thiền không động đậy, như thể đang nhập định: “Ta không cần.”

Linh Phủ đứng đó, không nói thêm lời nào.

Tiếng gió mang theo mưa lạnh lẽo lùa vào.

Khuất Nguyên Đình bất đắc dĩ mở mắt, nhìn sang người thiếu nữ cố chấp đứng bên cạnh mình. Thấy ánh mắt nàng đầy sự quan tâm, hắn thầm thở dài, rồi đành đứng dậy, ngồi lại bên đống lửa.

“Vết thương vẫn chưa băng bó.” Giọng Linh Phủ khẽ khàng.

Nghe vậy, Khuất Nguyên Đình không chút biểu cảm, dùng ngón tay cái bàn tay bị thương kẹp lấy dải vải, tay còn lại nhanh chóng và qua loa quấn vài vòng, coi như đã băng bó.

Linh Phủ mím môi, không nói thêm, bước tới lấy chiếc áo khoác của hắn đang phơi, đem đi hong bên lửa.

Ánh lửa bập bùng chiếu lên khuôn mặt của Khuất Nguyên Đình, đường nét cương nghị của hắn vẫn giữ được sự kiềm chế mạnh mẽ.

Tim nàng chợt thắt lại, mấy chữ "ta xin lỗi" cứ mắc kẹt nơi đầu môi.

“Ta xin lỗi.”

Giọng hắn trầm thấp cất lên, Linh Phủ giật mình. Sao lại là hắn nói ra điều mà nàng đang nghĩ?

Khuất Nguyên Đình nhìn vào ánh lửa, giọng nói ôn hòa nhưng không giấu được sự khắc chế: “Là ta mạo muội, còn khiến nàng phải chịu một trận mưa lớn. Ta xin lỗi.”

“... Không sao.” Nàng đáp lại một cách vụng về, thực sự không biết mình nên nói gì nữa.

Im lặng, im lặng, sự im lặng đáng c.h.ế.t này thật khó chịu.

Cuối cùng vẫn là Khuất Nguyên Đình phá vỡ không khí, giọng nói nhẹ nhàng của hắn thoáng lẫn nỗi buồn khó nhận ra: “Ta vẫn luôn nghĩ nàng không ghét ta, nên mới cả gan nói những lời ấy...”

“Ta không ghét huynh.” Linh Phủ lập tức lên tiếng.

Khuất Nguyên Đình thoáng ngẩn người, im lặng nhìn nàng một lúc lâu.

Khuôn mặt thiếu nữ dưới ánh lửa ửng đỏ, nhưng vẫn toát lên vẻ thanh tao tự nhiên, băng thanh ngọc khiết, như tiên nữ giáng trần.

Hắn thở dài trong lòng: Quả thực giống tiên nữ nơi chín tầng mây, vô tình mà vẫn khiến người động lòng.

Tiên nữ nói, nàng không ghét hắn – kẻ phàm trần này.

Hắn cười khổ, có lẽ đây là khoảng cách gần nhất mà phàm nhân như hắn có thể đến với tiên nữ?

Hắn nên cảm thấy may mắn vì ít ra mình chưa bị nàng ghét bỏ chăng?

“Vậy là tốt rồi.” Hắn cười nhạt, trong nụ cười mang chút tự giễu.



Linh Phủ cầm áo choàng trong tay, đưa cho hắn: “Hình như khô gần hết rồi.”

Trên người hắn vẫn ướt sũng.

Khuất Nguyên Đình lắc đầu: “Nếu nàng không ngại thì hãy khoác tạm đi. Ta là nam nhân, chịu được, nếu nàng vì vậy mà nhiễm lạnh, tội của ta sẽ càng lớn hơn.”

Chiếc áo trong tay Linh Phủ, khoác cũng không được, không khoác cũng chẳng xong, đang lúc lưỡng lự thì—“Hắt xì!” Nàng bất giác hắt hơi một cái.

Ánh mắt Khuất Nguyên Đình trầm xuống, hắn lập tức đứng dậy, khoác áo cho nàng, rồi đẩy nàng ngồi gần lại bên đống lửa.

Hắn lúng túng thêm củi vào lửa, vừa làm vừa lén nhìn sắc mặt nàng. Càng nhìn, hắn càng thấy nàng không ổn, đôi mày thanh tú cũng khẽ nhíu lại.

Hắn vội vã ném củi sang một bên, tiến lại gần hỏi: “Nàng sao vậy?”

Linh Phủ khẽ lắc đầu, vô thức cắn môi.

Đau đớn nơi bụng dưới dần trở nên rõ ràng, vừa xa lạ vừa quen thuộc. Chẳng lẽ là...

Nàng nhắm mắt, thật là trớ trêu! Thứ vốn chậm trễ mãi không đến, lại chọn đúng lúc này mà ghé thăm. Đây là gì, ân oán gì với trời xanh?

Áo ướt lạnh dính sát vào bụng, cảm giác ấy khó chịu đến mức không sao diễn tả.

Ông trời đang trừng phạt nàng sao?

Khuất Nguyên Đình thấy mồ hôi nhỏ giọt từ trán và má nàng, nhận ra điều chẳng lành, vội đưa tay lên trán nàng kiểm tra.

Vừa chạm, hắn đã hoảng sợ mà rụt tay lại.

Mồ hôi nàng lạnh buốt, nhưng trán thì lại nóng như lửa.

“Linh Phủ...” Hắn khẩn trương gọi nàng, “Nàng phát sốt rồi!”

“Hửm?” Linh Phủ cắn c.h.ặ.t răng, chỉ khẽ ừ một tiếng, chân mày nhíu lại càng sâu, cả người dường như không còn ngồi vững.

Sao lại đau thế này?

Thân thể này rốt cuộc là cấu tạo ra sao?

Hai tay nàng ôm c.h.ặ.t bụng, từng giọt mồ hôi lăn dài, khiến lòng Khuất Nguyên Đình đau như cắt. Hắn không do dự thêm, liền bế nàng lên, trong lòng hận chính mình vì sự bất cẩn đêm nay.

Thấy nàng ôm bụng, hắn vội hỏi: “Đau bụng sao?”

Linh Phủ gật đầu, đau đến mức môi và tay đều trắng bệch.

Khuất Nguyên Đình rối bời, nhìn ra màn mưa bên ngoài rồi lại nhìn trạm dịch cũ nát này, lo đến đổ cả mồ hôi.

Ở đây không làng xóm, chẳng có quán xá, đến cả người để nhờ gọi đại phu cũng không có. Hắn run rẩy bắt mạch cho nàng, dường như có chút tắc nghẽn.

Người trong lòng hắn toàn thân ướt sũng, không rõ là mưa chưa khô hay mồ hôi lạnh. Nghe tiếng nàng rên khẽ trong đau đớn, lòng hắn như bị d.a.o cứa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.