Linh Phủ khẽ nhíu mày. Theo hiểu biết của nàng về Khuất Nguyên Đình, dù gặp phải khó khăn lớn đến đâu, hắn chưa bao giờ tỏ ra nản lòng hay sa sút. Lần này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nàng trầm ngâm một chút, nhẹ giọng nói:
"Nguyên Đình huynh, nếu gặp phải điều khó xử, không ngại hãy nói với ta."
Khuất Nguyên Đình vừa định mở lời thì rèm ngăn được kéo ra. Tiểu nhị bưng hai món ăn và một bình trà hoa lên.
Khuất Nguyên Đình dặn tiểu nhị:
"Lại mang thêm một bình rượu ngon."
Linh Phủ khẽ động đôi mày liễu.
Đây là thật sự có chuyện phiền lòng rồi!
Hôm nay, Khuất Nguyên Đình khác thường quá đỗi.
Tiểu nhị vâng lệnh, đặt thức ăn xuống rồi rời đi.
Ánh mắt quan tâm của Linh Phủ không rời khỏi hắn dù chỉ một khắc.
Khuất Nguyên Đình gượng cười:
"Thật xin lỗi, hôm nay ta muốn uống rượu, chỉ một chút thôi."
Linh Phủ gật đầu:
"Nguyên Đình huynh muốn uống thì cứ uống, nhưng rượu vào sầu lại càng sầu, e rằng cũng chẳng ích gì."
"Ừm." Hắn đáp khẽ, hồi lâu sau mới mở lời:
“Mẫu thân ta muốn ta thành thân với biểu muội."
Linh Phủ: "…"
Thì ra là chuyện riêng, làm nàng giật mình. Nàng còn tưởng nha môn xảy ra đại sự gì không bằng.
"Nguyên Đình huynh buồn bực chỉ vì chuyện này?"
"Cũng xem là vậy."
Nhưng phần lớn là vì người trong lòng hắn lại chẳng chút tinh ý, chưa từng nhận ra sự chân tình mà hắn dành cho nàng.
Còn hắn, vì quá xem trọng mà không dám đường đột, đành sa vào bế tắc.
Linh Phủ, với vẻ mặt hoàn toàn không hiểu phong tình, nghiêm túc nhập vai chuyên gia tình cảm:
"Nguyên Đình huynh là chưa muốn thành thân hay không muốn thành thân với biểu muội?"
Ánh mắt sâu thẳm của Khuất Nguyên Đình nhìn nàng chằm chằm:
"Ta có người trong lòng."
Linh Phủ điềm tĩnh gật đầu: Thì ra là vậy. Đây chính là mâu thuẫn kinh điển của hôn nhân phong kiến ép buộc rồi.
"Ta hiểu. Ở đây… chuyện hôn nhân thường nhấn mạnh vào phụ mẫu đặt đâu con ngồi đó, đúng là có phần hạn chế."
Nàng làm bộ già dặn, như thể đang bàn luận chuyện của người ngoài, hoàn toàn đứng ngoài cuộc.
Khuất Nguyên Đình trong lòng không hiểu sao lại dâng lên chút giận dữ.
Đúng lúc này, tiểu nhị mang rượu ngon lên. Khuất Nguyên Đình rót đầy một chén, ngửa đầu uống cạn.
Linh Phủ lại nhíu mày.
Xem ra lời khuyên của mình chưa đủ thuyết phục.
Hầy! Làm tâm phúc cho cấp trên đúng là không dễ, đến cả chuyện tình cảm riêng tư cũng phải lo liệu.
Nhưng chuyện này nàng biết nói gì đây? Nếu thật sự là huynh đệ, nàng có thể uống cùng hắn một trận, dùng tình nghĩa giữa đàn ông để bày tỏ sự thấu hiểu và ủng hộ. Nhưng nàng không phải!
Rượu thì tuyệt đối không uống, nhưng lời thì vẫn phải nói.
"Nếu Nguyên Đình huynh thật sự có người trong lòng, chi bằng thẳng thắn bàn bạc với Khuất phu nhân, tranh thủ sự thấu hiểu và ủng hộ của bà. Dù sao đây là chuyện hệ trọng cả đời của huynh, còn gì quan trọng hơn việc huynh thích? Làm phụ mẫu cũng mong muốn con cái hạnh phúc trong hôn nhân mà thôi."
Khuất Nguyên Đình nhướng mày kiếm, nhìn thẳng vào mắt nàng:
"Nàng cũng cho rằng thích ai mới là quan trọng nhất?"
Linh Phủ không chút ngờ vực, gật đầu.
Khuất Nguyên Đình như được cổ vũ đôi chút, tiếp tục hỏi:
"Nhưng ta không chắc nàng ấy có thích ta hay không."
"Hả?
Linh Phủ khẽ dừng lại, có chút khó xử nhìn Khuất Nguyên Đình, thầm nghĩ: Quan hệ với cấp trên quá tốt cũng không ổn, còn phải làm cố vấn tình cảm cho hắn, đúng là phiền phức. Mấu chốt là ta cũng không biết làm thế nào!
Nhưng nghĩ lại, mình từng đọc bao nhiêu tiểu thuyết, xem bao nhiêu phim truyền hình về chuyện tình cảm, lượng thông tin trong lĩnh vực này chắc chắn vượt xa hơn 90% người trong thời đại này. Dù chưa ăn t.hịt heo, nhưng nàng đã thấy qua cả trang trại nuôi heo mà!
Thế là, Linh Phủ khôi phục chút tự tin, với dáng vẻ nghiêm túc của một tâm phúc, nói:
"Vậy vẫn nên xác nhận một chút thì hơn, lỡ như cô nương ấy... có phải không?"
Lỡ như cô nương ấy đã có ý trung nhân, hoặc đã có hôn ước, ngươi đơn phương tương tư thì cũng chỉ tự làm khổ mình thôi.
Khuất Nguyên Đình đưa tay từ trên án thư lên, che mặt mình, khổ sở xoa bóp hai bên thái dương.
Mệt mỏi quá, lòng thật sự mệt mỏi.
Hắn che mặt, giọng nói có chút buồn bực vang lên:
"Ta không dám hỏi, vì ta sợ dọa nàng, sau này nàng sẽ tránh mặt ta."
Linh Phủ, người không có trái tim: Tâm tình thanh niên luôn là... rắc rối.
Nàng ho nhẹ, nghiêm túc nói:
"Trốn tránh như vậy cũng không phải cách hay đâu, chuyện này giấu giếm chỉ làm người ta thêm mệt mỏi. Nếu nàng không thích huynh, dù huynh không nói, nàng không tránh huynh thì cũng có ích gì?
Còn nếu nói ra, lỡ như đối phương cũng thích huynh, chẳng phải là vui vẻ cả đôi bên sao? Khi đó, Nguyên Đình huynh chỉ cần dốc lòng thuyết phục Khuất phu nhân là được. Nếu không, như bây giờ, tiến thoái lưỡng nan, chỉ tự chuốc phiền não."
Khuất Nguyên Đình bỏ tay che mặt xuống, nhìn nàng chằm chằm, thầm nghĩ: Hóa ra nang cũng biết ta tiến thoái lưỡng nan à...
Linh Phủ thấy hắn như vậy, nghĩ rằng hắn đã bị mình thuyết phục, nắm tay lại, nghiêm túc cổ vũ:
"Cố lên!"
Ngọn lửa nhỏ trong lòng Khuất Nguyên Đình liền tắt phụt.
Dáng vẻ nàng như thế, rõ ràng là không hiểu hắn đang nói gì.
Hắn lại rót đầy một ly, ngửa đầu uống cạn.
Linh Phủ tưởng hắn đang tự cổ vũ mình, vẫn dùng ánh mắt khích lệ nhìn hắn.
Ngực Khuất Nguyên Đình đầy bức bối, lập tức nắm lấy tay nàng, nói:
"Nàng đi cùng ta."
Hắn lấy bạc trong n.g.ự.c ra đặt lên bàn, kéo Linh Phủ nhảy thẳng từ cửa sổ tầng hai xuống.
Linh Phủ bị hắn kéo, không giữ vững được thân mình, lập tức bị hắn ôm lấy eo, đáp xuống mặt đất.
Giờ này trời đã tối hẳn, trước Phong Lạc Lâu còn có vài người qua lại, nhưng đều đang trong phạm vi của phường. Thấy có người từ trên lầu nhảy xuống, ai nấy đều ngẩn ra.
Khuất Nguyên Đình vẫn kéo tay áo Linh Phủ, không quay đầu lại mà nói:
"Đi theo ta."
Hắn đi không xa thì thấy cửa phường đã đóng, liền tung mình lên nóc nhà, kéo Linh Phủ nhảy lên mái hiên mà tung người nhảy qua các mái nhà.
Linh Phủ theo sau, hơi thở có chút gấp, trong lòng nghĩ: Thì ra khinh công của Khuất Nguyên Đình lại giỏi hơn mình nhiều như vậy, bị hắn dẫn dắt, nàng như đang bay qua những nóc nhà.
Đêm tối đen, không khí có chút oi bức, chẳng có ánh trăng nào. Dưới chân họ là ánh nến lấp lánh từ nhà dân, không ai phát hiện ra hai bóng người đang lướt qua các mái nhà.
Linh Phủ trong lòng thắc mắc: Nhưng mà... Hắn uống say rồi sao? Không phải chỉ uống hai chén thôi sao?
Nàng không nhịn được lên tiếng hỏi:
"Nguyên Đình huynh, huynh muốn dẫn ta đi đâu?"
"Ta dẫn nàng đi hỏi nàng ấy."
Giọng Khuất Nguyên Đình trầm thấp, mang theo vẻ không cho phép phản đối.
Hả?
Thế này không ổn đâu, đúng không?
Hỏi chuyện này cũng phải dẫn nàng theo sao?
"Nguyên Đình huynh... Ta không thích hợp thì phải..."
Bóng dáng cao lớn của Khuất Nguyên Đình như gió thoảng, trong gió vang lên giọng nói chắc nịch của hắn:
"Không ai thích hợp hơn nàng."
Cái này...
Thôi được...
Cũng là do mình quá xuất sắc, quá được cấp trên tín nhiệm.
Đến chuyện này cũng phải để nàng ra tay, đúng là lương bổng không uổng công nhận.
Linh Phủ nghĩ cũng đúng, giờ này khuya lắm rồi, Khuất Nguyên Đình nhất định không tiện đi hỏi cô nương ấy, phần lớn là nhờ nàng giúp đỡ hỏi han.
Nhưng mà tối muộn thế này, ngay cả nàng cũng không thích hợp mà!
Người trẻ đúng là bồng bột.
Nàng ngoan ngoãn theo bước chân Khuất Nguyên Đình, nhảy nhót khắp nơi, bỗng nhiên phát hiện ra họ đã rời khỏi thành!
"Nguyên Đình huynh, cô nương này ở xa ghê nhỉ?" Nàng khẽ thốt lên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]