🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Cù thị khẽ gật đầu:

“Vậy thân thể lệnh đường có khỏe không? Nhà công tử có mấy huynh đệ?”

Linh Phủ trợn tròn mắt. Mẫu thân? Làm gì vậy? Tra hộ khẩu sao?

Chưa đợi Khuất Nguyên Đình trả lời, Linh Phủ chợt đứng bật dậy, nói:

“Con đi giúp Điền bà tử chuẩn bị trà.”

Nói xong, nàng hơi cúi đầu chào hai người rồi quay người đi ra ngoài.

Quá lúng túng, thật sự lúng túng! Hai người họ đang nói chuyện gì vậy chứ?

Nàng theo bên cạnh Khuất Nguyên Đình bấy lâu cũng chưa từng hỏi qua những chuyện riêng tư như vậy, thế mà mẫu thân nàng vừa ngồi xuống ghế còn chưa kịp ấm, đã bắt đầu truy vấn từ đời tổ tiên.

Cảm giác thế nào cũng kỳ lạ quá.

Nhìn bóng lưng Linh Phủ rời đi, Cù thị mỉm cười, nói một câu:

“Đại cô nương, biết thẹn thùng rồi.”

Khuất Nguyên Đình nghe vậy, cố ý hạ mắt, che đi nét cười trong ánh nhìn.

Trong bếp, Điền bà tử đang pha trà. Thấy Linh Phủ bước vào, bà kinh ngạc hỏi:

“Linh Phủ, sao tiểu thư lại vào đây?”

Từ khi Từ Bách Viễn còn sống, ông đã đặt ra quy củ, bắt gia nhân gọi thẳng tên Linh Phủ để nàng không sinh ra tính cách kiêu căng.

Linh Phủ đáp:

“Chính sảnh không có việc gì cho ta, ta đến giúp bà pha trà.”

Điền bà tử liếc nhìn nàng, ra vẻ ý tứ mà nói:

“Vị Khuất huyện lệnh này thật khách sáo, cô xem, mang theo biết bao nhiêu lễ vật.”

Linh Phủ bất lực liếc nhìn đống hộp quà chất đống. Lúc ấy nàng đã ngăn cản hết sức, thật sự đã cố hết sức.

Nhưng không ngăn nổi.

Khuất Nguyên Đình nói là đến đây xác nhận danh sách, không phải hắn quên rồi chứ? Hắn thật sự xem mình là con cháu đến thăm họ hàng sao?

Nàng mệt mỏi ôm trán, bỗng nhiên nhớ đến một chuyện, khẽ thốt lên:

“Chết rồi!”

Không màng ánh mắt kinh ngạc của Điền bà tử, Linh Phủ vội vàng chạy ra khỏi bếp.

Làm sao mà ta quên mất chuyện đó!

Hồi trước, để tránh Cù thị về sau cứ đoán già đoán non không dứt, nàng từng thuận nước đẩy thuyền thừa nhận với mẫu thân rằng mình có cảm tình với Khuất Nguyên Đình. Lúc đó nàng nghĩ hai người bọn họ cũng không có cơ hội gặp mặt, nên không suy nghĩ nhiều.

Ai ngờ hôm nay Khuất Nguyên Đình lại bất ngờ đến đây! Đã vậy nàng còn quên béng mất chuyện này!

A a a, tiêu rồi, tiêu thật rồi!

Hồi nãy còn cảm thấy lời nói cử chỉ của Cù thị có chỗ nào đó kỳ lạ, giờ thì hiểu ra rồi. Đó là cảm giác của một “nhạc mẫu” đang âm thầm cân nhắc “con rể” đây mà!

Thật là... Lỡ như...

Không không không, đừng nghĩ đến chuyện xấu...



Linh Phủ hít sâu một hơi, với tốc độ nhanh nhất đời mình chạy đến chính sảnh.

Căng thẳng khiến nàng thở không ra hơi...

Cù thị và Khuất Nguyên Đình đang trò chuyện rất vui vẻ. Thấy nữ nhi hấp tấp chạy vào, Cù thị cười, trách nhẹ:

“Con đấy, đã là đại cô nương rồi, sao vẫn không biết trầm ổn chút nào. Tuy nói rằng Khuất công tử không phải người ngoài, nhưng như thế cũng không ổn, sẽ bị người ta cười cho.”

Cái gì? Đã thành “Khuất công tử” rồi sao?

Trong lòng Linh Phủ thầm hét:

Mẫu thân, nếu người cứ nói như vậy, con sẽ thực sự thành trò cười đấy!

Nhưng ngoài mặt, nàng chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu, thở dốc đáp:

“Mẫu thân, người ra đây một chút, con có chuyện muốn nói với người.”

Cù thị nhướng mày:

“Nha đầu này, sao có thể để khách ngồi một mình mà kéo nhau ra ngoài nói chuyện. Có gì thì nói ngay đây.”

Linh Phủ suýt nữa ngửa mặt lên trời thở dài:

Mẫu thân! Người thật sự không phải cố ý chứ?

Nhưng nàng có thể làm gì đây? Cù thị không phối hợp, nàng chỉ có thể ngoan ngoãn nhẹ nhàng thỉnh cầu một lần nữa:

“Mẫu thân, người ra đây một chút thôi mà!”

Khuất Nguyên Đình cảm thấy dáng vẻ của Linh Phủ có chút buồn cười, hắn khẽ nhếch môi cười.

Này, ngài đừng cười nữa có được không!

Từ Linh Phủ quyết định phớt lờ phản ứng của Khuất Nguyên Đình, bước lên nắm lấy cánh tay của Cù thị, làm nũng mà lắc lư hai cái.

Cù thị đã nhiều năm chưa từng thấy con gái mình làm nũng thân thiết như vậy, trong lòng bỗng mềm mại ngọt ngào, miệng lẩm bẩm:

“Được rồi, được rồi.”

Sau đó quay sang Khuất Nguyên Đình:

“Ta thất lễ một lát, xin lỗi Khuất công tử.”

Khuất Nguyên Đình mỉm cười đứng dậy:

“Phu nhân đừng khách khí, xin cứ tự nhiên.”

Linh Phủ kéo Cù thị vào phòng mình, đóng cửa lại, nghiêm túc nói:

“Mẫu thân, người với Khuất huyện lệnh đã nói gì thế?”

Cù thị liếc nàng một cái, nửa như trách mắng, nửa cười:

“Nha đầu này, gấp cái gì, mẫu thân đang dò hỏi giúp con mà!”

Trời ơi, cứu mạng ta với.

“Mẫu thân, mẫu thân,” Linh Phủ cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh, “Người hiểu lầm rồi, không phải, không phải... Là con khiến người hiểu lầm. Ý con là, hôm đó con nói không phải sự thật!”

Cù thị nghe mà đầu óc mơ hồ:

“Cái gì thật với giả, con nói rõ đi.”



Linh Phủ gật đầu:

“Được, con nói rõ đây. Hôm đó người hỏi con, có phải con có tình cảm khác thường với Khuất huyện lệnh không, đúng không? Phản ứng lúc đó của con là cố ý khiến người hiểu lầm!”

Cù thị chớp mắt vài cái:

“Ta hiểu lầm cái gì?”

“Người không phải nghĩ rằng con thích Khuất Nguyên Đình sao?”

“Khuất huyện lệnh tuấn tú tài hoa, khiêm tốn lễ độ, tuổi trẻ đầy triển vọng, con không thích hắn sao?” Giọng Cù thị không tự chủ được mà cao lên mấy phần.

Linh Phủ vội vàng giơ tay lên:

“Mẫu thân, người nhỏ tiếng thôi. Hôm đó con làm vậy là vì không muốn người cứ mãi lo lắng cho con. Nói trắng ra, con sợ người lải nhải, nên cố tình tỏ vẻ xấu hổ, như thể con thích hắn vậy.”

Niềm vui rạng rỡ trên mặt Cù thị lập tức bị điều gì đó dập tắt.

“Ý con là, con không thích Khuất huyện lệnh?” Giọng Cù thị dần chậm lại.

“Xin lỗi, mẫu thân, con không nên lừa người.” Linh Phủ cúi đầu, không dám nhìn vào đôi mắt thất vọng của Cù thị.

Cù thị sững sờ nhìn nàng một lúc lâu, rồi thở dài một tiếng, không nói lời nào mà lặng lẽ mở cửa đi ra ngoài.

Linh Phủ bỗng nhiên cảm thấy hơi hoảng hốt, vội vàng đuổi theo, nắm lấy tay áo Cù thị:

“Mẫu thân, người nghe con nói, con, con mua một món quà tặng người.”

Nàng vội vàng lấy từ trong tay áo ra một chiếc hộp gấm, cẩn thận mở ra, để lộ cây trâm bạc nằm yên tĩnh bên trong.

Cù thị nhìn cây trâm một cái, nhưng dường như tâm trạng không chút thay đổi, chỉ nhàn nhạt hỏi:

“Con lấy tiền đâu để mua cái này?”

Linh Phủ vội đáp:

“Khuất huyện lệnh cho con tiền lương, mỗi tháng tám quan. Mẫu thân không cần vất vả dệt vải nữa, ngày mai để Điền bà tử chờ con ngoài nha môn, con sẽ bảo bà ấy mang tiền về, người giữ lấy.”

Cù thị ngước mắt nhìn ánh mắt tha thiết của con gái, môi mấp máy nhưng lại chẳng nói được lời nào, chỉ thở dài bất lực rồi quay người trở lại chính sảnh.

Linh Phủ cảm thấy trong lòng bỗng dưng trống rỗng, như thể nàng đã làm gì đó không đúng, nhưng nhất thời lại không rõ sai ở đâu.

Khuất Nguyên Đình thấy Cù thị trở lại, thần sắc rõ ràng khác trước, không khỏi có chút nghi hoặc.

Cù thị chậm rãi ngồi xuống, trong thoáng chốc không biết nên nói gì với Khuất Nguyên Đình trước mặt.

Khuất Nguyên Đình tuy không rõ Linh Phủ đã nói gì với Cù thị, nhưng nhận ra nếu tiếp tục ngồi đây chỉ khiến bầu không khí thêm kỳ lạ, bèn đứng dậy nói:

“Khuất mỗ hôm nay đường đột, quấy rầy phu nhân đã lâu, xin cáo từ tại đây.”

Cù thị nhìn gương mặt tuấn tú xuất chúng của Khuất Nguyên Đình, trong lòng không khỏi tiếc nuối: Nếu Linh Phủ thật sự có thể cùng hắn thành đôi thì tốt biết mấy!

Nhưng chuyện như thế không thể cưỡng cầu, Cù thị thu lại cảm xúc tiếc nuối trong lòng, nở một nụ cười đúng mực:

“Khuất huyện lệnh công việc bận rộn, dân phụ không tiện giữ lại, nếu Linh Phủ có điều chi không phải, mong ngài rộng lòng bỏ qua.”

Khuất Nguyên Đình chắp tay:

“Phu nhân khách khí.”

Hắn cất bước ra ngoài, thấy Linh Phủ đứng thẫn thờ ngoài cửa, dáng vẻ như vừa phạm lỗi, liền dịu giọng nói:

“Hãy ở lại bầu bạn với mẫu thân ngươi nhiều hơn. Ta đi dạo quanh đây một chút, đêm nay không bận, cũng không cần vội về nha môn.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.