Tưởng huyện thừa cười nịnh bợ nhìn về phía Cao huyện úy, nói:
“Cao huyện úy, việc này có liên quan đến quân đội, ngài lại vừa hay có thể ném đi củ khoai nóng bỏng tay này!”
Cao huyện úy nghĩ ngợi một lát, vui mừng vỗ đùi đánh đét:
“Huyện thừa đúng là cao kiến! Lần này Cao mỗ có thể thoát thân, đúng là ngài đã giải được mối nguy cho ta!”
“Haha, ngài và ta đều là đồng liêu, cần gì phải khách sáo!” Tưởng huyện thừa nhìn Cao huyện úy bằng ánh mắt sâu xa, cười nhạt:
“Chỉ mong Cao huyện úy không quên tâm nguyện ban đầu, chúng ta sau này tất sẽ đồng tâm hiệp lực.”
Cao huyện úy gật đầu, đáp ứng. Trong phòng bỗng chốc yên ổn, hòa thuận.
---
Sau khi Lý Nghiệp rời đi, Khuất Nguyên Đình mỉm cười nhìn về phía Linh Phủ, Linh Phủ cũng đúng lúc đang nhìn hắn.
Hai người ánh mắt giao nhau, Linh Phủ khẽ gật đầu:
“Đại nhận trở về an ổn, thật là tốt.”
Lòng Khuất Nguyên Đình ấm áp hẳn lên. Lời của Linh Phủ ngắn gọn, nhưng lại khiến hắn cảm thấy ở đất Sở Ấp này, mình không cô đơn. Ít nhất, có một người thật lòng mong hắn bình an thuận lợi.
Hắn cười rạng rỡ:
“Giờ cũng không sớm nữa, chúng ta đi lấy đồ ở xuyên đường (nhà ngang),sau đó ta đưa ngươi vào nội nha để ổn định.”
Dọc theo phía đông huyện nha, băng qua sân thứ hai và sân thứ ba, cả hai đến trước cánh cổng nội nha nằm sâu nhất trong phủ nha.
Nội nha là nơi ở của huyện lệnh cùng gia quyến, bên trong đã có các tạp dịch và người làm trước đó phụ trách quản lý.
Cánh cổng nội nha là một ranh giới nghiêm ngặt. Từ đây trở vào, sai dịch bên ngoài không được phép bước qua, còn người bên trong cũng không thể tùy tiện đi ra.
Khuất Nguyên Đình rút chìa khóa từ trong áo mở cửa lớn của nội nha.
Trong nội nha vốn có người trông cửa, nghe tiếng mở khóa đã biết huyện lệnh đại nhân đã hạ nha trở về, lập tức mở cửa lớn.
Một người giữ cổng hơn bốn mươi tuổi và một tạp dịch đứng đó chờ.
Khuất Nguyên Đình liền căn dặn tạp dịch:
“Gọi nữ quản sự trong nội nha đến gặp ta một chuyến.”
“Vâng.” Tạp dịch nhận lệnh đi ngay.
Khuất Nguyên Đình dẫn Linh Phủ bước vào nội nha. Lúc này, Linh Phủ mới biết nội nha lại lớn đến vậy.
Không chỉ có các gian nhà, còn có đình đài, hành lang, hoa viên với những khối đá kỳ lạ. Cảnh trí nơi đây thật tinh tế, hoàn toàn không mang vẻ nghiêm nghị của nha môn, mà giống như hậu hoa viên của một gia đình quan lại nào đó.
Trong viện có một hồ nước trong xanh, bờ hồ được xếp từ đá vàng, uốn lượn tự nhiên, cao thấp xen kẽ. Trên mặt hồ là một chiếc cầu nhỏ, khiến mặt nước như một khe sâu, gợn sóng theo cơn gió, càng thêm trong trẻo.
Bên bờ hồ, cây cối xanh tốt, giả sơn và đình tạ sắp đặt ngẫu nhiên, phảng phất vẻ đẹp của một khu vườn tinh xảo.
Những gian nhà lợp ngói giao nhau, hành lang quanh co, giữa chừng có bóng dáng tạp dịch và tôi tớ qua lại, đều khom người hành lễ với Khuất Nguyên Đình.
Hắn quay sang Linh Phủ, nói:
“Phủ nha này vốn là nơi cáo lão hồi hương của một vị quan triều trước. Năm Long Bình thứ chín, hậu nhân của ông ta chuyển cả nhà đến Giang Nam, thế nên đại trạch này trở thành nha môn của huyện.”
Quan nha (nơi ở của quan lại) của Đại Tuyên, thậm chí đến các châu phủ, cũng không phải tất cả đều do triều đình xây dựng. Đặc biệt là huyện nha, không ít nơi được tu sửa từ các phủ đệ hiện có của những quan chức cấp cao để lại.
Linh Phủ cảm thán:
“Vị quan này thật có nhã hứng, khu vườn này làm rất đẹp. Nhưng vừa rồi vì sao huyện lệnh đại nhân không gõ cửa mà lại tự dùng chìa khóa mở cửa? Ở đây có quy tắc gì đặc biệt chăng?”
Khuất Nguyên Đình bật cười:
“Đúng là có quy tắc như vậy. Vì nội nha thường là nơi gia quyến của quan lại cư ngụ, để tránh người ngoài xâm phạm hoặc gây bất tiện, nên giữa nội nha và tiền nha có một cánh cửa lớn ngăn cách. Chìa khóa cửa này chỉ do quan phụ trách giữ.”
“Thì ra là vậy.” Linh Phủ gật đầu.
Khuất Nguyên Đình lại nói:
“Chỉ tiếc bổn quan không mang theo gia quyến, mỗi ngày lại phải giữ thứ phiền phức này.”
Nơi ở của Khuất Nguyên Đình là một tòa nhà hai tầng rộng rãi ở góc đông bắc nội nha. Khi hắn và Từ Linh Phủ bước vào, gia nhân đã dâng trà. Không lâu sau, một nữ tử mặc váy vàng nhạt cung kính bước vào, trông khoảng hơn ba mươi tuổi.
Nữ tử hơi nhún mình hành lễ:
“Quản sự nội nha, Tiết Tố, bái kiến huyện lệnh đại nhân.”
Khuất Nguyên Đình nói:
“Tiết quản sự, đây là Từ Linh Phủ, trợ thủ đắc lực của bổn quan. Sau này nàng sẽ thường xuyên ở nội nha. Ngươi hãy dọn dẹp gian phòng phía đông để nàng ở, chọn thêm hai nha hoàn cẩn thận để chăm sóc hàng ngày.”
“Vâng.” Tiết Tố cúi đầu đáp lời, đồng thời kín đáo quan sát Từ Linh Phủ một lượt rồi cáo lui.
Trước mặt Tiết Tố, Từ Linh Phủ không tiện từ chối ý tốt của Khuất Nguyên Đình. Đợi đến khi Tiết Tố rời đi, nàng mới nói:
“Huyện lệnh đại nhân, ta vốn là tùy tùng của ngài, sao có thể để nha hoàn hầu hạ được? Ta không cần đâu.”
Ở đây chỉ cần có chỗ ở như ký túc xá là đủ, hà tất phải bày vẽ như vậy?
Ai ngờ Khuất Nguyên Đình lại hơi nhíu mày, nghiêm túc nói:
“Ta muốn cùng ngươi thỏa thuận hai điều.”
Từ Linh Phủ thoáng ngạc nhiên:
“Huyện lệnh đại nhân, xin cứ nói.”
“Thứ nhất, đừng lúc nào cũng nhắc đến hai chữ 'tùy tùng'. Trong lòng ta, ngươi và ta có thể đối xử với nhau một cách chân thành và bình đẳng. Thứ hai, khi đã vào nội nha, đừng gọi ta là huyện lệnh đại nhân. Ta không thích.”
Từ Linh Phủ thầm nghĩ: Với tám quan tiền mỗi tháng, ngài nói gì ta cũng nghe.
Thế là nàng thuận theo:
“Được.”
Khuất Nguyên Đình lúc này mới mỉm cười:
“Họ cần chút thời gian để thu xếp, không bằng dùng bữa tối ngay tại đây, ngươi thấy thế nào?”
Từ Linh Phủ đã bận rộn cả ngày, quả thực đói bụng. Nghĩ mình đã ở nội nha, cũng chẳng cần câu nệ, bèn đáp:
“Được.”
Khuất Nguyên Đình mỉm cười ôn hòa:
“Vậy ngươi ngồi đây đợi một lát, ta đi thay quan phục.”
Từ Linh Phủ bước ra cửa, nhìn trời một lúc. Khuất Nguyên Đình thay y phục xong quay trở lại.
Nghe tiếng, nàng quay đầu lại, thoáng ngẩn người khi thấy hắn mặc thường phục.
Lúc này, Khuất Nguyên Đình đã tháo mũ quan đội cả ngày, mái tóc đen như mực được búi gọn trên đỉnh đầu bằng một chiếc trâm ngọc xanh. Hắn mặc một bộ trường bào tay rộng màu trắng ngà, vẻ ngoài thêm phần thanh thoát, phong nhã.
Gia nhân dọn sẵn bàn ăn. Không bị ràng buộc bởi quan phục, Khuất Nguyên Đình trông vô cùng thoải mái, khẩu vị cũng tốt hơn hẳn.
Sau bữa ăn, Tiết Tố dẫn hai nha hoàn bước vào:
“Bẩm huyện lệnh đại nhân, phòng ốc đã được thu dọn chỉnh tề. Hai nha hoàn này đã ở huyện nha nhiều năm, làm việc rất chu đáo. Xin huyện lệnh đại nhân xem qua.”
Khuất Nguyên Đình thấy hai nha hoàn trạc tuổi Từ Linh Phủ, cử chỉ đoan trang, dung mạo đoan chính, bèn gật đầu:
“Ngươi đi xem thử. Nếu cần gì thì cứ nói với ta.”
Từ Linh Phủ đành nhận lời, theo Tiết Tố đến gian phòng phía đông.
Tiết Tố đẩy cửa, nghiêng người mời:
“Bên trong đã thu dọn xong xuôi. Mời tiểu thư nghỉ ngơi tại đây. Nếu thiếu gì, xin cứ nói. Ta ở ngay phòng bên cạnh.”
Nàng lại chỉ vào hai nha hoàn:
“Đây là Anh Nữ, còn đây là A Vân. Tiểu thư có thể giao mọi việc thường nhật cho họ.”
Từ Linh Phủ thấy trong phòng bài trí đầy đủ, hiển nhiên đã được sắp đặt kỹ lưỡng, bèn nói:
“Làm phiền rồi. Phòng này không thiếu thứ gì.”
“Nếu vậy, để Anh Nữ và A Vân giúp tiểu thư thu xếp. Tiểu nữ xin cáo lui.” Tiết Tố khẽ nhún mình, rời đi.
Từ Linh Phủ bước vào phòng, nhìn quanh một lượt, thấy Anh Nữ và A Vân vẫn đứng đợi, bèn nói:
“Ta không quen có người hầu hạ. Hai người chỉ cần nói cho ta biết nơi nào lấy nước rửa mặt, chỗ nào nhận cơm nước, là được.”
Anh Nữ và A Vân liếc nhìn nhau, rồi Anh Nữ cúi đầu đáp:
“Tiểu thư, những việc này là bổn phận của bọn nô tỳ. Nếu tiểu thư cần nước rửa mặt, chúng nô tỳ sẽ đi lấy ngay.”
Hai nha hoàn khẽ nhún người, rồi ra ngoài.
Hoàng hôn buông xuống, ánh nến trong phòng bừng sáng.
Nhìn căn “ký túc xá” mới tinh này, Từ Linh Phủ biết rằng, nàng đã đặt bước chân đầu tiên lên con đường lập thân an cư...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]