🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Nhiều dân chúng đổ xô kéo đến, nhà nào còn khả năng gom được chút tiền để mua gạo đều không bỏ lỡ.

Nhưng Từ Linh Phủ phát hiện, vẫn có người không thể kham nổi khoản chi này.

Ngoài rìa đám đông, một ông lão đã gần đất xa trời, tay nắm c.h.ặ.t một chiếc túi vải, bước chân run rẩy lẫn trong dòng người.

Ông tóc bạc phơ, thân hình gầy gò, đôi mắt mờ đục, vô hồn nhìn những cái đầu chen chúc. Ông không tiến lên mua gạo, chỉ bất lực dõi theo các thương nhân lần lượt đổ gạo vào túi của người mua.

Khuất Nguyên Đình thấy được ánh mắt của Linh Phủ, liền khẽ gật đầu đồng tình.

Từ Linh Phủ vòng qua đám đông, tiến đến bên ông lão, khẽ hỏi:

“Lão trượng, ngài muốn mua gạo phải không?”

Đôi môi khô nứt của ông lão mấp máy, bàn tay run run đưa lên chiếc túi vải, thì thào:

“Không đủ... vẫn là không đủ...”

Từ Linh Phủ nhẹ giọng hỏi:

“Là vì bạc không đủ sao?”

Đôi mắt mờ đục của ông lão chậm rãi chuyển sang nhìn Linh Phủ. Giọng ông cũng chậm rãi và khàn khàn:

“Đứa nhỏ à, sao gạo giờ lại đắt như vậy? Lão phu còn nhớ năm ta bảy mươi tuổi, lúc Hoàng thượng đại xá thiên hạ, một đấu gạo chỉ mười hai văn tiền thôi, mười hai văn tiền đó...”

Trong giọng nói run rẩy và thở dài của ông lão, ẩn chứa một nỗi nhớ nhung dịu dàng nhưng cũng xót xa với một thời đại huy hoàng đã qua.

Khuất Nguyên Đình đi theo, nhìn thấy trong túi vải của ông lão chỉ có vài chục đồng tiền, lòng không khỏi nhói đau.

“Dám hỏi lão trượng năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

“Lão phu đã tám mươi hai.”

Khuất Nguyên Đình lại hỏi:

“Ngài tuổi cao như vậy, sao không để con cháu trong nhà ra ngoài mua đồ? Hay bọn chúng không nghe lời?”

Ông lão lắc đầu, thở dài, để lộ hàm răng trơ trọi, chỉ còn vài chiếc lưa thưa:

“Con trai ta nhiều năm trước mắc bệnh qua đời, chỉ để lại một đứa cháu. Nhưng khi chiến loạn xảy ra, nó bị quân phản loạn bắt đi làm lính... từ đó không có tin tức. Hẳn giờ nó đã thành bộ xương vô danh nơi nào rồi.”

Nghe những lời này, Từ Linh Phủ không khỏi đau lòng.

Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh đã là bi kịch nhân gian, mà người đầu bạc lại cô độc không nơi nương tựa, nghèo đến mức không đủ tiền mua gạo...

Thế đạo này, quả thực tàn nhẫn vô cùng.

Khuất Nguyên Đình đỡ lấy cánh tay run rẩy của ông lão, hơi nâng cao giọng vì sợ ông không nghe rõ:

“Lão trượng, ngài đã tám mươi hai tuổi. Theo lệnh đại xá của tiên hoàng, người tám mươi tuổi trở lên được ban hai thạch gạo, năm đoạn vải lụa, còn được cấp một người hầu cận. Ngài không nhận được những khoản ban thưởng này sao?”

Ở thời cổ, tuổi thọ trung bình không cao, nên các triều đại đều có chính sách ưu đãi dành cho người cao tuổi. Đại Tuyên triều cũng không ngoại lệ.



Nhưng ông lão chỉ buồn bã lắc đầu:

“Ngày nay, còn ai ban phát những thứ ấy nữa đâu...”

Khuất Nguyên Đình ôn tồn đáp:

“Có, có chứ! Lão trượng, ta là tân nhiệm huyện lệnh của huyện Sở Ấp. Mời ngài theo ta về nha môn, ta sẽ thay ngài lo liệu bổ sung các khoản ban thưởng ấy.”

Ông lão chậm rãi quay sang nhìn Khuất Nguyên Đình, trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc:

“Ngươi... ngươi là huyện lệnh đại nhân?”

Khuất Nguyên Đình hơi cúi người:

“Không dám nhận tôn xưng của ngài. Ta là huyện lệnh của huyện này.”

Đôi môi ông lão mấp máy, dường như không biết phải nói gì.

Khuất Nguyên Đình quay sang Từ Linh Phủ:

“Ngươi ở đây chăm sóc lão trượng, ta đi thuê một chiếc xe đưa lão về nha môn.”

Từ Linh Phủ gật đầu. Khuất Nguyên Đình nhanh chóng thuê một chiếc xe bò. Chiếc xe chở ba người họ về đến nha môn.

Khuất Nguyên Đình dặn nha dịch sắp xếp cho ông lão nghỉ ngơi tại quán tân khách bên phía đông cổng lớn, mang trà và điểm tâm cho ông dùng, rồi cùng Từ Linh Phủ vào Nhị đường, sai người gọi Phí hiệu úy, Lý chủ bộ và ba vị tư hộ tá đến.

Phí hiệu úy nghe thấy huyện lệnh đại nhân gọi mình, trong lòng lập tức cảm thấy không ổn.

Hắn ta sớm đã nghe mật báo từ tâm phúc, biết được Tưởng huyện thừa đổ tội không đón tiếp tân huyện lệnh lên đầu hắn ta. Trong bụng, hắn ta đã chuẩn bị sẵn những lời ngụy biện, dự tính tìm đủ mọi lý do để đối phó.

Từ Bách Hưng theo chân Phí hiệu úy bước vào Nhị đường. Trong lòng y vẫn đang nghĩ đến những lời khiêu khích đêm qua tại Phan gia, vì vậy không khỏi đặc biệt để ý đến trạng thái giữa Khuất Nguyên Đình và Từ Linh Phủ.

Hả? Chỉ qua một đêm, sao Từ Linh Phủ lại thay đổi đến vậy?

Từ Linh Phủ hôm qua cũng mặc nam trang, nhưng lại mang theo một nét đẹp hút hồn, đầy phong vị đặc biệt. Hôm nay, nàng bỗng nhiên trở nên anh khí mà đơn thuần, tựa như mất đi chút mỵ hoặc kia. Y thầm nghĩ, liệu Tào quản gia còn tin lời mình chăng?

Thế nhưng, không ai trong sảnh để ý đến những suy nghĩ đen tối trong lòng y. Tất cả đều lắng nghe Khuất Nguyên Đình nghiêm giọng nói với Phí hiệu úy:

“Phí hiệu úy, ngươi phụ trách ba phòng Công, Hộ, Thương của huyện. Bổn quan muốn ngươi cùng với ba vị tư hộ tá chỉnh lý danh sách chi tiết.”

“Danh sách phải nêu rõ số hộ trong huyện, tổng nhân khẩu, bao gồm nam giới trưởng thành, trẻ nhỏ, phụ nữ; diện tích đất canh tác, số tiền thuế phải nộp, lượng lương thực trong kho, tình hình nông tang tại địa phương, cùng số lượng lương thực trong kho Thường Bình. Tất cả phải được phân loại và báo cáo rõ ràng trong vòng ba ngày.”

Phí hiệu úy ngạc nhiên há miệng:

“Ba ngày? Thuộc hạ làm sao có thể chỉnh lý xong được?”

Khuất Nguyên Đình thẳng thừng:

“Những việc này vốn là trách nhiệm của ngươi, bình thường phải luôn ghi chép kịp thời. Nếu sau ba ngày không giao đủ, bổn quan sẽ dâng sớ lên châu phủ, tố cáo ngươi tội lơ là chức trách!”

Hắn tiếp tục hỏi:



“Bổn quan hỏi ngươi, các kỳ lão (người cao tuổi) trong huyện có nhận được đầy đủ vật phẩm triều đình ban thưởng hay không?”

Phí hiệu úy khó xử đáp:

“Bẩm huyện lệnh đại nhân, ngài cũng biết, vừa mới trải qua loạn quân, huyện nha hỗn loạn trăm bề, chỗ này thiếu, chỗ kia hỏng, thuộc hạ thực không lo xuể...”

Khuất Nguyên Đình đập mạnh bàn:

“Loạn quân đã rút lui từ mấy tháng trước, ngươi còn chưa lo xuể? Không biết những tháng qua Phí hiệu úy bận rộn việc gì?”

Hắn chỉ ra ngoài cửa:

“Tại quán tân khách giờ đang có một lão nhân sống neo đơn. Ta chỉ hỏi ngươi một câu, nếu đó là phụ thân ngươi, ngươi cũng không lo nổi sao?”

Phí hiệu úy chỉ biết cười khổ:

“Huyện lệnh đại nhân nói vậy, quả thực làm khó cho thuộc hạ.”

Khuất Nguyên Đình đứng dậy, giọng nói càng thêm nghiêm nghị:

“Phí hiệu úy, ngươi không đón tiếp bổn quan thì không sao. Nhưng nếu ngươi dám lười biếng, để mặc bách tính dưới quyền mình chịu khổ, coi thường quốc pháp và đạo trời, bổn quan tuyệt đối không tha! Bây giờ, ngươi hãy lập tức giao vật phẩm cho lão nhân kia, sau đó chuẩn bị danh sách.”

Phí hiệu úy chạm phải ánh mắt sắc lạnh của Khuất Nguyên Đình, thấy rõ rằng hắn không chấp nhận bất kỳ lời biện hộ nào, đành vội vàng đáp ứng, dẫn theo Từ Bách Hưng và các tư hộ tá rời đi.

Trước khi đi, Từ Bách Hưng vẫn không quên liếc nhìn Từ Linh Phủ với vẻ ngạc nhiên, nhưng liền bị nàng lạnh lùng lườm lại.

Lý chủ bộ nhìn theo bóng lưng mấy người vừa rời khỏi, biết rằng tiếp theo sẽ đến lượt mình đối diện với Khuất Nguyên Đình.

Lý Nghiệp, người từng ngâm mình trong kinh điển thánh hiền, luôn ôm chí muốn làm quan để rạng danh tổ tông và tạo phúc cho muôn dân. Ông tự nhận mình không như phe cánh họ Tưởng, chuyên đàn áp bách tính. Vì vậy, ông bình tĩnh quay lại, đối diện ánh mắt của Khuất Nguyên Đình.

Khuất Nguyên Đình nói:

“Lý chủ bộ, ngươi là câu giám quan, phụ trách kiểm tra sai sót trong chính sự huyện nhà. Ngươi có trách nhiệm giám sát các vấn đề của huyện, tại sao lại để mặc chính sự ở Sở Ấp suy bại đến mức này mà không có hành động gì?”

“Bổn quan biết ngươi không cùng một giuộc với Tưởng, Phí. Ngươi là tiến sĩ khóa Long Bình năm thứ mười ba, theo vai vế, ngươi còn là huynh trưởng của bổn quan. Nguyên Đình thực sự mong muốn có thể cùng ngươi chấn chỉnh chính sự, giải cứu bách tính.”

Nhìn vào ánh mắt chân thành của Khuất Nguyên Đình, Lý Nghiệp không khỏi khẽ cúi đầu.

Nếu Khuất Nguyên Đình chỉ trích ông làm điều xằng bậy, ông nhất định sẽ thẳng thắn đáp trả. Nhưng khi bị chỉ trích vì thiếu trách nhiệm giám sát, không làm tròn bổn phận, ông lại không biết nói gì để biện minh.

Ông tự biết mình tính cách không đủ cứng rắn, lá gan cũng không lớn. Sau vài lần bị Tưởng huyện thừa đe dọa, ông đã phải nhắm mắt làm ngơ, buông bút không can thiệp, để mặc đám tham quan lộng quyền.

Nhưng hôm nay, trời lại ban xuống một minh quan như Khuất Nguyên Đình. Tấm lòng ông vốn đã phủ bụi nay bỗng nhen nhóm lên một tia hy vọng. Những lời nói của Khuất Nguyên Đình khơi dậy chí hướng ban đầu của ông.

“Hạ quan bấy lâu hổ thẹn tại vị, không lập được công lao, quả thực có lỗi với sự tín nhiệm của triều đình. Nay nguyện nghe theo sự điều phối của huyện lệnh đại nhân, để chuộc lại lỗi lầm.”

Khuất Nguyên Đình khẽ gật đầu:

“Nếu vậy, ta có việc quan trọng muốn nhờ chủ bộ giúp sức.”

Ánh mắt Lý Nghiệp sáng lên, ông bước lên một bước, nghiêm cẩn nói:

“Huyện lệnh đại nhân xin cứ phân phó!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.