Hai ngày sau, Khang vương cho Nhạc Cẩn Ngôn biết, Khánh vương đã đến Chiết Giang, đang trên đường đến doanh trại thủy quân, thấy trên mặt Nhạc Cẩn Ngôn lộ ra thần sắc lo lắng liền an ủi: “Chương nhi, ngươi không cần lo lắng, từ trước đến nay lão Tứ là người mưu trí, võ công lại cao, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu.” Nhạc Cẩn Ngôn cười nhẹ một tiếng nhưng trong lòng vẫn lo lắng không thôi. Khang vương đưa cho y một tờ giấy nhỏ, cười nói: “Đây là lão Tứ đưa cho ngươi, ta cũng không đọc lén đâu.” Nhạc Cẩn Ngôn mừng rỡ không thôi, nhận tờ giấy kia mở ra một cái liền đỏ mặt, vội vàng chạy ra ngoài.
Khang vương nhìn bóng lưng Nhạc Cẩn Ngôn cười cười, Khang vương phi đi vào: “Vương gia, Chương nhi vừa rồi vội vàng chạy đi thấy ta cũng không ngẩng đầu, ngươi có biết là chuyện gì không?”
Khang vương cười cười: “Ta cũng không biết.” giúp vương phi ngồi xuống, “Mấy ngày nay nàng nghỉ ngơi cho tốt.” Trong lòng thầm nghĩ: “Lão Tứ a lão Tứ, hai tờ giấy bồ câu đưa đến này, tờ cho Chương nhi còn to hơn tờ cho hoàng thượng, rồi xem hắn cho ngươi biết mặt.”
Nhạc Cẩn Ngôn một mạch chạy đến đình viện, ngồi lên tảng đá bên cạnh hồ, mở tờ giấy kia ra xem, Khánh vương chỉ viết một câu, bên cạnh vẽ hai cái mặt. Nhạc Cẩn Ngôn nhìn hai cái mặt kia, mặt lại bắt đầu đỏ lên, thình lình có một cánh tay thò ra từ sau lưng, cướp lấy tờ giấy.
Lục Thận Hành bắt được tờ giấy kia, nhảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-lam-lam/3204500/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.