Lục Thận Hành cùng Tiêu Hoài Chân đã sớm không đợi được, ngồi chờ ở đại sảnh, vừa thấy Khánh Vương cùng Nhạc Cẩn Ngôn đi vào liền ra đón, nháo muốn đi. Khánh Vương xoa thái dương, “Hai người các ngươi cũng phải cho ta dặn dò lại một tiếng, đây là một cái nhà đông người đó.”
Lời còn chưa dứt, Lăng Tiêu nhảy vào phòng cười nói: “Vương gia yên tâm, tỷ muội chúng ta đã sớm thương lượng xong, ngày hôm nay chúng ta tự mình vui chơi.” Quay đầu lại gọi: “Các tỷ muội, mau vào thỉnh an Vương gia, người ta đã sớm đợi không được, đang vội đó.”
Một tiếng gọi lên, năm sáu cô nương xinh đẹp tiến vào đứng trước mặt Khánh Vương, khom người, đồng loạt hô: “Tiện thiếp thỉnh an Vương gia! Chúc vương gia xuân mới vui vẻ đại phúc, quang vinh bình an, vạn sự như ý!”
Mặt Khánh Vương thoạt đỏ thoạt trắng, hai mắt liếc nhìn Nhạc Cẩn Ngôn, thấy y cúi đầu không rõ thần sắc, lại quay qua trợn mắt nhìn Lăng Tiêu một cái, lúng túng cười một tiếng, đáp lễ: “Đa tạ các vị ái… đa tạ các vị tỷ tỷ, cùng vui, cùng vui.” Cũng không biết làm sao, chạy tới kéo tay Nhạc Cẩn Ngôn, nhẹ giọng nói: “Ngôn nhi, đây đều là các nàng hồ nháo, ngươi đừng tức giận.”
Nhạc Cẩn Ngôn cười nhạt nói: “Mấy vị tỷ tỷ đến thỉnh an Vương gia, ta làm sao lại tức giận.”
Lăng Tiêu đến kéo tay Nhạc Cẩn Ngôn tới trước mặt các cô nương, “Tiểu Nhạc, ngươi nhận ra các vị tỷ tỷ này không?”
Nhạc Cẩn Ngôn lắc đầu nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-lam-lam/3204470/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.