Ăn cơm xong, Nhạc Cẩn Ngôn cùng Lục Thận Hành thu thập đồ đạc, Lục Thận Hành nói: “Cẩn Cẩn, đêm nay ta muốn ngủ cùng ngươi.” Nhạc Cẩn Ngôn nhìn y, Lục Thận Hành liền tiến lên hì hì cười: “Vừa đến mùa đông thì tay chân ngươi lại lạnh lẽo, ta đến ủ giúp ngươi.” Nhạc Cẩn Ngôn trong lòng đau xót, gật đầu nói: “Được rồi, ngươi luôn có rất nhiều chủ ý.”
Sáng sớm hôm sau, Nhạc Cẩn Ngôn cùng Lục Thận Hành ăn xong điểm tâm, tiểu tư tiến vào nói: “Nhạc đại phu, kiệu đã chuẩn bị xong rồi, hai vị có thể xuất môn.”
Nhạc Cẩn Ngôn chần chờ một chút, nói với Lục Thận Hành: “Thận Hành, chúng ta đi từ biệt Vương gia đi.” Lục Thận Hành thầm nghĩ: “Vương gia người ta cũng không muốn gặp ta.” Gãi gãi đầu nói: “Cẩn Cẩn, ta không đi đâu, sợ làm Vương gia tức giận.”
Nhạc Cẩn Ngôn nghĩ nghĩ, đưa hành lý cho Lục Thận Hành nói: “Vậy ngươi chờ ta một chút.” Rồi chắp tay với tiểu tư kia: “Tiểu ca này, tại hạ muốn chào từ biệt Vương gia, không biết tiểu ca có thể đưa ta đi được không?”
Tiểu tư kia đồng ý, dẫn Nhạc Cẩn Ngôn đến vườn sau.
Khánh vương đang luyện kiếm ở vườn sau, kiếm quang như ngân, bay bổng như chim nhạn, dũng mãnh như du long. Nhạc Cẩn Ngôn nhìn đến ngây người, thầm nghĩ: “Hắn múa kiếm cũng đẹp như vậy.”
Đang nhìn mê mẩn, Khánh vương thu thế, trên mặt lộ ra mỉm cười. Nhạc Cẩn Ngôn vừa định lên tiếng thì nghe được một âm thanh trong trẻo: “Kiếm pháp của Vương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-lam-lam/3204451/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.