Tới trước cửa vương phủ, đại môn đang mở rộng, không thấy một thủ vệ trông cửa nào, trong lòng Thụy Vương đại hỏa, xuống ngựa vào theo thị vệ vọt vào. Mấy người vừa đi vào tiền thính liền thấy một người ngồi trên ghế, nha hoàn đứng ở phía sau đang đấm lưng cho y, trên bàn là rất nhiều điểm tâm, một nha hoàn khác đang bón cho y, người nọ híp mắt ra vẻ hưởng thụ, Lưu bá quản gia thì ngã ngồi ở một bên ghế, vài tên tiểu tư thì ngã nghiêng ngả dưới đất.
Thụy Vương nhìn người nọ khoảng hai mươi tuổi, một đôi mắt cực kỳ linh hoạt, thầm nghĩ người này không phải là sư đệ của Nhạc Cẩn Ngôn sao, sao lại chẳng giống chút nào vậy. Lục Thận Hành thấy Thụy Vương tiến vào, nhìn hắn ăn mặc đẹp đẽ quý giá lại bị rách một mảnh, tướng mạo tuấn mỹ nhưng một bên còn có vết năm ngón tay đánh, không khỏi cười ha ha: “Ngươi chính là Thụy Vương sao? Bộ dáng thật ra không tồi, đáng tiếc có chút chật vật.”
Lưu bá ở một bên tuy là không đứng lên được nhưng vẫn quát: “Ngươi là đồ bất hảo, thấy Thụy Vương gia còn không mau hành lễ!”
Lục Thận Hành nhảy xuống, đi đến trước mặt Thụy Vương dạo một vòng, đánh giá một phen: “Này, Thụy Vương gia, ta là Lục Thận Hành, Tiểu Cẩn Cẩn nhà ta bị các ngươi giấu đâu rồi, mau để y ra gặp ta.”
Thụy Vương tuy rằng bất mãn với Lục Thận Hành nhưng trong lòng hắn tràn đầy áy náy với Nhạc Cẩn Ngôn, đối với sư đệ của y
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-lam-lam/3204442/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.