Sáng hôm sau Ngô Chinh nấu cơm trưa xong Nhạc Cẩn Ngôn còn đang ngủ, gọi như thế nào cũng không tỉnh, cuối cùng Ngô Chinh nhéo mũi y mới tỉnh. Nhạc Cẩn Ngôn mơ màng mở mắt ra, Ngô Chinh cúi đầu nhìn y, cười nói: “Đồ lười, rời giường.” Nhạc Cẩn Ngôn từ ổ chăn vươn tay ra ôm lấy cổ Ngô Chinh, Ngô Chinh dùng sức một cái kéo y lên. Nhạc Cẩn Ngôn cười ha ha, ngửa mặt ra rồi lại ngã xuống, nói: “Ngô đại ca, lại đến.”
Nhạc Cẩn Ngôn rất thích cùng Ngô Chinh chơi như vậy, lúc còn nhỏ y có thể dán cả người lên Ngô Chinh, Ngô Chinh kéo y lên rồi lại buông trở về, làm không biết mệt. Ngô Chinh cũng cười, lại kéo Nhạc Cẩn Ngôn lên, nói: “Lớn rồi mà vẫn ngốc như vậy.” Ngô Chinh mỉm cười xem Nhạc Cẩn Ngôn rửa mặt chải đầu, nói: “Tỉnh rượu rồi chứ? Cơm nước xong chúng ta đi lấy miên bào (áo khoác) lần trước đặt.” Nhạc Cẩn Ngôn gật đầu, ăn cơm xong, hai người liền đến cửa hàng may.
Ngày tuyết rơi nên không có sinh ý, chưởng quầy đang ngồi xem sổ sách, thấy Ngô Chinh cùng Nhạc Cẩn Ngôn tiến vào liền thật cao hứng, cùng Ngô Chinh hàn huyên vài câu rồi lấy ra miên bào. Nhạc Cẩn Ngôn thay miên bào, nhìn tròn vo giống cái bánh bao, Ngô Chinh nhìn cười không ngừng. Chưởng quầy cũng cười, nói: “Ta may nhiều lớp, hơi dày một chút nhưng rất ấm áp.” Nhạc Cẩn Ngôn biết ý tốt của chưởng quầy, cảm kích nói: “Ấm áp là được rồi, ta sợ nhất là lạnh. Cảm ơn chưởng quầy.” Nhạc Cẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-lam-lam/3204430/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.