Máu
Tất cả là màu đỏ, đỏ tươi, đỏ của huyết
Đỏ đến bi thương, đến ghê rợn, trong ánh nhìn của nó giờ này đây chẳng có cái màu sắc nào ngoài cái màu khủng khiếp ghê rợn ấy.
Tối, thật tối! nó muốn chạy thật nhanh, nhưng điểm sáng mà nó nhìn thấy ngày càng xa càng xa, nó có cố gắng chạy nhanh đến đâu cũng không thể với tới nguồn ánh sáng kia.
Nó sợ, thật sự sợ, xung quanh nó chẳng có ai, chỉ mỗi mình nó. Hốt nhiên cảnh vật như sáng lên, xung quanh nó la liệt toàn những xác chết, tất cả đã chết, máu lan tràn xung quanh nó. Nó muốn gọi to nhưng âm thanh cứ nghẹn lại trong cổ họng, thốt chẳng nên lời.
Nó là ai? Đây là đâu, tại sao nó lại ở nơi này, rốt cuộc nó là ai, là ai nha? Nó điên cuồng tự vấn bản thân, nhưng mà mãi không có câu trả lời. Mọi cảm xúc đau, bi, sợ…điều tập trung trong trí óc non nớt của nó, khiến nó như muốn nổ tung. Tất cả như thác lũ vỡ ra rồi bóng tối bao trùm lại, nó chẳng biết gì cả..!!!
“ Tỉnh rồi sao” âm thanh mềm nhẹ dịu dàng khiến cho nó cảm thấy ấm lòng hơn bao giờ hết. Nó nghi hoặc nhìn thiếu nữ ôn nhu cười nhìn mình. Là tiên nữ tỷ tỷ sao?
Vũ Khuynh Thành có chút giật mình nhìn tiểu hài tử ánh nhìn lạnh như băng như một búp bê vô hồn trên giường. Trời ạ! Đứa nhỏ này rốt cuộc đã gặp chuyện gì mà ánh nhìn lại trống rỗng như vậy, cho nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-khuynh-thanh/3214645/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.