Thích một người là khi người ấy không có bên cạnh, vẫn thấy ấm lòng khi nhớ đến người đó, yêu một người là khi mỗi khi có chuyện vui, chuyện buồn điều nhớ đến người đó trước tiên, mỗi nhăn mi mày cười của người đó điều tác động đến xúc cảm bản thân, luôn cảm thấy người đó đẹp nhất, tốt nhất, hận không thể đem cả thế giới dâng lên trước mặt người đó
“ Cô Phong, ở trong Liễu phủ mấy tháng trước được tặng một gốc đào mộc ngàn năm phải không…” Tiêu Dạ Thần vấn.
“ Đúng vậy, có chuyện gì sao?” Liễu Cô Phong ôn hòa cười
“ Gốc đào mộc đó còn chứ, ta cần…”
“ Ở trong phòng bảo khố ấy, ngươi cứ việc cầm đi”
“ Cảm tạ”
“ Không có gì, giữa chúng ta còn cần hai chữ này sao”
“ Tiêu dạ thần cười khẽ, vỗ vỗ vai Liễu Cô Phong, đúng vậy, giữa cảm tình của bọn hắn, vốn không cần hai chứ tạ ơn, vì hắn là Tiêu Dạ Thần, y là Liễu Cô Phong, là tri kỉ, là huynh đệ. Cùng trưởng thành, năm năm thời gian, không dài cũng không phải là ngắn, hắn và y cũng cảm tình còn thân hơn huynh đệ ruột thịt, chỉ là không nói mà thôi. Bởi lẽ Tiêu Dạ Thần và Liễu Cô Phong, trong lòng bọn họ tự hiểu…
“ Nhưng mà ngươi dùng gốc đào mộc đó làn gì a..” Liễu Cô Phong bỗng dưng tò mò
“ Không có gì…” Tiêu Dạ Thần khóe môi cong lên nét cười ôn nhu, tuy hắn nói không có gì nhưng mà Liễu Cô Phong nhìn thôi cũng hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-khuynh-thanh/3214621/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.