Yêu không chỉ là nói, là thề thốt…chân chính ái tình, chỉ cần lẳng lặng lắng nghe, lẳng lặng cảm nhận, ngươi cùng ta vượt mọi gian nan, ngươi đau ta thay ngươi rơi lệ, ngươi vui ta vì ngươi nở nụ cười, ngươi mệt mỏi, ta ôm lấy ngươi…ngươi trốn tránh sự thật phủ phàng, ta không thúc giục ngươi, chỉ lẳng lặng chờ ngươi trở lại, bởi vì ta tin, ngươi vĩnh viễn sẽ không bỏ ta lại một mình. Yêu là tin tưởng, là trân trọng, cũng có thể là chấp niệm thật sâu
Tình là gì? Yêu là gì? Huyền Trần cùng Huyền Ca, hai người cả một đời không hiểu. Có lẽ chưa từng gặp, có lẽ chưa từng biết, có lẽ chưa từng cảm nhận cho nên không biết, không hiểu.
Từ nhỏ cho đến lớn, chỉ thấy các nữ nhân của phụ thân thi nhau tranh giành sủng ái, dở mọi thủ đoạn minh đấu, ám đấu, tàn sát lẫn nhau cũng chì vì quyền lực, cũng chỏ vì vinh hoa phú quý, mẫu thân của hai người cũng bị chết trong những mưu toan của những nữ nhân đó, trong sự vô tình của phụ thân bọn họ, cho nên từ nhở hai hài tử này tối không tin nhất chính là hai chữ ‘ ái tình’. Khi trưởng thành, nữ nhân bên cạnh nhiều như mây nhưng cũng chẳng có ai khiến cho bọn hắn động tâm, nguyện ý trả giá nhu tình, bởi lẽ vì vậy mà bọn hắn cũng vĩnh không tin trên thế gian này tồn tại hai chữ ái tình này đi. Lần này đến trung nguyên, vì bảo vật nhưng lại khiến cho bọn họ cả một đời cũng không thể quên. Tình sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-khuynh-thanh/3214594/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.