Giang sơn và mỹ nhân, ngươi chọn cái nào, đây là câu hỏi quá quen thuộc, giang sơn tươi đẹp như họa cùng mỹ nhân ngươi yêu, chọn cái nào từ bỏ cái nào điều khó khăn. Trăm năm trước Thiên cổ nhất đế Chu Khánh vì giang sơn quên đi tình của ái nhân, đợi cho đến khi nàng nhắm mắt lìa đời hối hận không ngớt, lúc đó vứt bỏ cả giang sơn ôm nàng tìm kiếm một Chu giáng hồng. Trăm năm sau, hậu duệ của người, cả một đời mưu toan tính kế chung quy cũng chỉ là một chữ tình ấy mà thôi…
Chu đế để tay lên trán, nhàn nhạt thở dài, mâu quang một mảnh xa xăm mờ mịt, yêu hận một đời, điều khiến cho ngài mệt mỏi. Đế vương một nước chí cao vô thượng nhưng mà lại không thể bảo vệ nữ nhân mà mình yêu nhất, quyền khuynh thiên hạ lớn như vậy, rốt cuộc cũng chỉ như thế mà thôi. Ngài thê lương cười, ánh nến nhàn nhạt tỏa ánh sáng hoặc nhân, như xa như gần như ẩn như hiện hình bóng nữ nhân.
Bạch y tuyệt trần, mi mục thanh tú, nàng nở nụ cười ôn nhu nhìn ngài, đôi con ngươi tràn đầy linh khí, hàng lông mày cong cong tiếu ý tràn đầy phong tình, nữ tử bạch y, dung mạo không khuynh thành khuynh quốc nhưng giơ tay nhấc chân điều tràn đầy ôn nhu cùng noãn ý. Hốt nhiên Chu đế mở mắt thật lớn, đôi môi khô khốc lên tiếng: “ Nhan nhi…”, ngài đưa tay như muốn nắm chặt lấy giai nhân trước mặt, chỉ là thoáng chốc tất cả không còn, căn phòng hoa quý lạnh lẽo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-khuynh-thanh/3214588/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.