Nếu như có một ngày trẫm không còn tại thế, xin hãy yêu thương hài tử ấy nhiều hơn nữa, thêm một phần cảm tình của trẫm dành cho hài tử đó
Đôi bàn tay thanh mãnh, trắng nõn nhưng không phải là đôi tay của nữ nhân, đôi bàn tay tuy trắng trẻo xinh đẹp nhưng hữu lực vô cùng, từng ngón tay điều điều lả lướt trên từng dây đàn, tạo nên những thanh âm tuyệt đẹp! này âm thanh như nỉ như non như âm thanh của gió vui đùa trong từng cành cây chiếc lá, lúc lại mạnh mẽ hùng tráng như tiếng đao kiếm va chạn giữa chiến trường, thanh âm trong nhu có cương, trong sự mạnh mẽ dứt khoát lại không thiếu ba phần ôn nhuận, từng dây đàn khẽ rung, những ngón tay thoăn thoắt gãy tạo nên nhất khúc thiên âm, nhân gian mê đắm, thiên hạ cho rằng một khúc cầm âm của tiêu đại công tử đáng giá ngàn vàng quả nhiên danh bất hư truyền.
Vũ Khuynh Thành mỉm cười nhìn bạch y nam tử yên lặng gãy cầm, người đánh đàn người lẳng lặng thưởng thức, mặc dù thật sự mà nói Vũ Khuynh Thành nàng không hiểu lắm cầm âm nhưng những rung cảm trong lòng khi nghe y tấu mỗi khúc nhạc điều đọng lại sâu lòng, âm thanh ấy thật đẹp khiến cho nàng dường như quên đi mọi chuyện buồn chán nhân thế, chỉ còn mình nàng cùng hắn, cứ lẳng lặng như vậy, Vũ Khuynh Thành chợt nghĩ, nếu như thời gian lúc này đây cứ dừng lại thì hay biết mấy? hàng mi mắt rủ xuống, che đi đôi con ngươi nhàn nhạt lo lắng, dạo này nàng thường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-khuynh-thanh/3214563/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.