Thật may vì hôm nay tôi chọn một cái áo rộng nên việc không có áo ngực cũng không còn quá lộ liễu.
Cũng bởi vậy mà tôi rất tự tin chạy thẳng lên tầng hai để mặc tiếng cười hô hố của Vũ Mộc ở đằng sau.
Vũ Mộc à? Bao giờ thì anh sẽ coi tôi là em gái nhỏ bé mà đối xử đây?!
Có phải là "never forever" không? Huhu. Ông trời cớ sao lại bất công như vậy.
Tôi gục mặt vào gối đau khổ bắt đầu chửi mắng trách nhiệm làm anh của Vũ Mộc. Anh là hơn tôi hơn tuần liền, tại sao không đối xử tốt với tôi? Là do tôi không phải em ruột sao? Nhưng mà chẳng phải không có em ruột thì sẽ quý em họ sao? Các nhà khác anh em đều rất tốt cơ mà. Huhu.
Đang tính làm đà điểu luôn trên giường thì lại bị tiếng gọi khoái trí của Vũ Mộc làm cho bừng tỉnh: "Thanh Ngàn, sắp đến giờ học rồi"
Mà có vẻ sợ tôi không nghe rõ nên anh ta vô cùng hảo tâm chạy lên mở cửa phòng toan định lặp lại.
Tại sao tôi biết ư? Thanh Ngàn này có thể học dốt nhưng tai rất thính nha, tiếng bước chân nhanh như vậy không phải của anh ta thì là của ai được.
Đương nhiên, tôi đối với cơ hội ngàn năm có một này không thể bỏ lỡ, cửa vừa "cạch" một cái liền lấy hết sức bình sinh phi thẳng con gấu bông vào phía anh ta.
Này nha, tôi không có ngốc, con gấu này là thằng em trai chơi đểu tặng tôi, nó phải gọi là cứng hơn đá, lực sát thương nhất định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-khuc-tinh-ca/126527/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.