Chương trước
Chương sau
Hai cô gái xinh đẹp cùng đỡ lấy nhau bước nhanh trên một con đường đầy chông gai. Suốt dọc đường, để giữ cho bản thân tỉnh táo, hai cô gái không ngừng trò chuyện với nhau. Lúc thì Tiểu Tình nói luyên thuyên, cô kể về khoảng thời gian sau khi cưới của cô và Phó Quân Hạo, chuyện về quá khứ của cô và rất nhiều những chuyện khác nữa. Nhưng đôi lúc thì Tiểu Tình lại dò la đôi chút về chuyện riêng tư của Diệp Diệp.
Tiểu Diệp không biết có phải vì quá cô đơn hay không nên cảm giác thấy sự nhiệt tình của cô gái này lại khiến cho cô thật sự thả lòng bản thân rất muốn yêu chiều một chút. Vì thế, cô cũng không ngần ngại kể về những chuyện lúc nhỏ của mình, cả hai thành thật kể về những đau buồn, mật ngọt, đắng cay trong quá khứ mà họ đã trải qua.
Có hoan hỉ
Có bi ai
Có nước mắt
Có nụ cười
Có thất vọng
Có trầm luân
Tiểu Diệp nói rằng "Kể từ lúc gặp Vương Minh Hàn năm đó, cuộc đời tôi như một đóa hoa nở từ trong địa ngục, bỗng chốc tôi tự tìm được cho mình một con đường đi. Cuộc sống này có quá nhiều bước ngoặc, có những chuyện thật sự chúng ta không thể nào lường trước được"
Thấy tính cách của Tiểu Tình bộc trực, dám nghĩ dám làm, cô lại càng thấy ưng ý hơn "Là con gái đừng như hoa dâm bụt. Có sắc mà không có hương. Nhất định phải như hoa hồng, có sắc, có hương mà lại có gai nữa"
Tiểu Tình nghe thấy những lại giáo huấn này, cảm giác cứ như cô ấy rất có thâm niên trong nghề. Nói gì ra cũng đều là chân lý.
Cả hai cứ thế mà hướng thẳng về phía ánh sáng trước mặt mà đi thẳng tới. Nhưng mà bước chân của họ ngày càng trĩu nặng hơn, cảm giác vô cùng khó khăn ngay ở từng bước đi.
Càng đi, từng cơn gió mạnh bạo lại thổi ngược hướng khiến cho từng nấc da thịt trên cơ thể họ như bị gió cuốn ngược về sau. Cơ thể họ đau buốt, cả hai người cực lực bám víu lấy nhau mà cố gắng vượt lên
"Tình, giữ chặt lấy tôi"
"Không được, tôi sẽ liên lụy chị mất" Tiểu Tình nói chưa dứt câu liền bị gió mạnh tạt vào người khiến cô mất thăng bằng mà chao đảo như gã say rượu. Diệp Diệp phản ứng cực nhanh mà đưa tay chộp lấy cổ tay của Tiểu Tình kéo cô lại...
Diệp Diệp cau mày đanh mặt nghiêm khắc "Nếu đã cùng nhau đến đây thì còn nói gì tới liên lụy hay không. Cùng nhau đến thì phải cùng nhau trở về"
Cô dứt khoát nắm chặt cổ tay của Tiểu Tình kéo cô ấy vượt gió lớn mà đi về phía trước. Bóng dáng cả hai cứ lúc ẩn, lúc hiện trong cơn bão gió cuồng cuộn.
Sức mạnh của thiên nhiên lại tàn nhẫn ngấu nghiến nhai nhừ cơ thể họ, sự đau rát thấm nhuần vào tận trong từng tế bào huyết mạch. Cả hai mệt đến mức đôi lúc họ thật sự muốn buông xuôi vì sức chịu đựng đang dần dần bị bào mòn, nhưng ý chí sinh tồn vẫn mãnh liệt cháy và càng nung nóng quyết tâm của hơn.
Tình, chúng ta phải sống
Được, nhất định được...
Chúng ta thử cược tính mạng với mẹ thiên nhiên xem, chúng ta có thể thắng không?
Thắng, nhất định thắng...
Họ cứ như vậy mà không ngừng mang theo hi vọng của bản thân rồi gửi gấm đến khoảng cách trước mặt.
Không cần gửi đầu xa, khoảng cách bước đi chính là khoảng cách xa nhất đối với họ ngay lúc này. Tính mạng là sống hay chết đều bị quyết định bởi một lần họ nhấc chân mà bước về phía trước.
Đốm sáng đó rõ ràng khi nãy cách họ không xa, nhưng càng lúc họ lại càng thấy mình khó lòng mà đi về đích được. Vốn là hi vọng nằm ở trước mắt nhưng sao lại chông gai đến vậy.
Diệp Diệp hướng mắt nhìn về đốm sáng ở xa xăm, mơ mơ hồ hồ đến mức gần như sắp không nhìn thấy được nữa rồi.
Cơn cuồng phong này lớn quá. Thật sự muốn bào mòn ý chí của cô hay sao...
Diệp Diệp nắm chặt tay của Tiểu Tình không buông, bàn tay họ nắm chặt nhau đến mức tưởng chừng như không điều gì có thể tách họ ra được nữa.
Cả hai người cũng không ngờ lại rơi vào hoàn cảnh đồng mệnh tương lân, phải chống chịu với sự phẫn nộ của thiên nhiên. Đối với Diệp Diệp cô, súng đạn bom dược cũng chỉ là thứ cỏn con so với cơn giận dữ của đất trời này.
Thiên nhiên gần như nuốt chửng cả hai vào bụng. Tiểu Diệp sợ nhất là ý chí của cô và Tiểu Tình dần dần bị thiên nhiên gậm nhấm. Cô rất sợ việc một trong hai người sẽ có một người vì không đựng nổi mà bỏ cuộc, một người bỏ cuộc sẽ dàng dàng khiến người còn lại rơi vào cảnh tương tự.
Lê lếch tấm thân tàn tạ mãi đến gần sáng, hai người mới thoát khỏi khu vực có cuồng phong tạt qua. Cả hai tìm bừa một vách đá rồi nằm đó ngủ thiếp đi vì quá mệt mỏi, toàn thân thể gần bị trận gió đêm qua rút cạn sức lực...
...
Đoàn xe của Vương Minh Hàn nối đuôi nhau vượt qua mười mấy con đường đèo, suốt đêm chạy không ngừng nghỉ, cuối cùng cũng đến được nơi họ cần tìm. Chiếc xe hôm qua mà Liễu Trang Như nhìn thấy vẫn còn đỗ ở ngay đó, Vương Minh Hàn nhìn vào biển số FG.XXYY liền biết bản thân đã tìm đến đúng nơi.
"Chiếc xe này là của gã đàn ông đã bắt cóc Tiểu Diệp"
Sau đó, Liễu Trang Như chỉ tay về cây cầu dây nằm lắc lẻo giữa không trung "Phó tiên sinh, Tiểu Tình...cậu ấy đã đuổi theo gã ta bằng con đường này"
Mọi người đồng loạt nhìn về hướng tay của Liễu Trang Như
Giờ đây, trước mắt họ là một hẻm vực sâu vạn trượng, cây cầu dây này đúng thật là phần quá nguy hiểm. Vương Minh Hàn giơ tay ra lệnh cho từng người một đi qua, không nên cùng kéo nhau đi một lượt, như vậy sẽ rất nguy hiểm vì họ không chắc chắn được tải trọng của cây cầu là bao nhiêu...
Vương Minh Hàn vì nóng lòng nên là người tiên phong tiến lên trước, đối với anh những việc băng rừng lội suối này là quá quen thuộc rồi, trước đây vận chuyển vũ khí hay buôn lậu đều đi những con đường trùng trùng, điệp điệp nguy hiểm thế này để tránh tai mắt của Ngụy Hồng. Cho nên, không phải là quá khó khăn để di chuyển.
Vương Minh Hàn cẩn thận dẫm lên từng phiến gỗ phẳng nằm bên dưới, anh đi nhanh qua một cách dễ dàng. Sau đó là đến lượt của Phó Quân Hạo cũng đi nhanh qua, tiếp đến là từng người, từng người nối tiếp nhau. Tất cả đều dễ dàng đi qua mà không gặp bất kỳ nguy hiểm gì. Người gặp khó khăn đôi chút vẫn là Liễu Trang Như nhưng vì sợ trễ nãi việc cứu người nên cô đã gồng mình mà chạy một mạch qua khỏi cây cầu dây
Bây giờ đây trước mắt họ là một cánh rừng hoang vu rộng lớn, ở nơi này nếu bị lạc thì xác định. Vì thế, Vương Minh Hàn không dám để mọi người đi cách xa nhau, cứ cẩn thận vẫn hơn mặc dù trong lòng anh đang rối bời.
Khu rừng này rộng lớn lắm đấy, sở dĩ hai cô gái kia chạy ra được bìa rừng là vì họ may mắn chứ không phải biết đường gì cả. Lúc đó chạy trốn là giữa đêm khuya, trong rừng thì khó có thể thấy trăng hay sao mà định hướng đường đi, cho dù may mắn nhìn thấy thì đã chắc gì họ biết dựa vào trăng, sao để tìm lối ra. Đều là vận khí hai cô gái này quá cao thôi.
Vương Minh Hàn vốn không biết phải đi hướng nào, chỉ có thể cầu vào vận mạng mình, trực giác không ngừng mách bảo anh phải đi thẳng về phía trước. Nhưng càng đi lại càng không thấy gì cả ngoài cây và cây.
"Lão đại, cứ tiếp tục thế này không ổn chút nào...Hay là chúng ta chia ra tìm, nếu có xảy ra chuyện gì cứ dùng súng bắn chỉ thiên làm tín hiệu"
Vương Minh Hàn gật đầu, anh không còn lựa chọn nào khác ngoài cách phân bố ra tìm để tránh mất thời gian "Được, vậy Tiểu Phó cùng Ứng Khiêm, Liễu tiểu thư, Bạch Hổ, Chu Tước một nhóm đi về hướng đó. Còn lại Thanh Long, Huyền Vũ theo ta"
Trước khi chia nhau, Vương Minh Hàn còn căn dặn Chu Tước và Bạch Hổ phải bảo vệ an nguy của mọi người, tuyệt đối không được để họ gặp nguy hiểm.
Phân công nhiệm vụ và tín hiệu xong xuôi, cả hai nhóm chia nhau ra tìm người.
....
Hừng đông, vài vệt sáng đầu tiên rơi xuống mặt đất, khí trời giá lạnh thất thường, cái giá lạnh thấu xương dưới nền đất cộng với tảng đá to hấp thụ hàn khí của đêm qua lại càng khiến cho cơ thể hai cô gái vì đau nhứt mà choàng tỉnh giấc.
Họ bị đánh thức bởi chính sự lạnh giá ở nơi đây
"Tình, có phải đột nhiên rất lạnh không?"
Tiểu Tình mặt mũi tiều tụy, xanh xao nhíu mày "Ừm. Đúng là rất lạnh. Sao lạ vậy? Thời tiết ở đây sao bất thường quá"
Tiểu Tình và Diệp Diệp tiến đến con suối đã chạy dọc theo họ suốt quãng đường, họ muốn tận dụng sự trong lành của nguồn nước trong suốt, tự nhiên để giúp họ tỉnh táo.
Nhưng mà
Dòng suối bên dưới lại bị đóng băng một mảng lớn, cảm giác giống như nước trong tủ lạnh ở giai đoạn đầu của sự ngưng tụ vậy. Bên trên mặt dòng suối phủ mỏng một phiến băng, nhưng chỉ câng chúng ta dùng tay gõ nhẹ lên liền có thể khiến lớp băng đá mỏng đó vỡ ra tan tành.
"Ở đây nước sẽ lạnh đến đóng băng sao?"
Cả hai đưa tay xuống dòng suối, ngay khi tầng da mỏng đầu tiên chạm xuống mặt nước thì cái lạnh thấu tim làm cho xúc giác bị kích ứng mảnh liệt. Cả hai đồng loạt theo phản xạ tự nhiên mà rụt hẳn tay về
Ngay sau đó, cả hai người không biết gì mà chỉ có thể đưa mắt nhìn nhau.
Dù là không nói nhưng hai người xem ra có vẻ rất hiểu nhau. Họ tự động chầm chậm đưa hai bàn tay của mình xuống rồi liên tục tạt nước vào mặt để tìm sự tỉnh táo
Diệp Diệp cảm thấy Tiểu Tình có gì đó không đúng, cô kéo Tiểu Tình đứng ra trước mặt mình mà quan sát
"Cô... Kém sắc quá. Không khỏe sao?"
Tiểu Tình lắc đầu "Không có, chỉ là cảm thấy thời tiết thay đổi đột ngột quá. Tạm thời chưa thể thích nghi"
Thấy cô gái đi cùng có chút lo lắng, Tiểu Tình vội giục "Không sao đâu. Chúng ta nhanh chống rời khỏi đây đi"
Cả hai lại tiếp tục đi về hướng mà tối qua họ nhắm đến. Hiện giờ, bụng của cả hai đang đói meo, dạ dày không ngừng làm nũng khiến hai người họ cũng hết cách.
Cả một ngày qua họ có được một chút gì vào bụng đâu. Còn phải vật lộn với cơn cuồng phong đêm qua nữa, đừng nói là con người, dù có là máy móc thì cũng sắp cạn hết nhiên liệu rồi.
Diệp Diệp và Tiểu Tình không ngừng nương tựa nhau một hai bước về phía trước. Quả thật ông trời sẽ không phụ người có lòng, họ cuối cùng cũng đến được nơi mà họ muốn đến.
Trước mắt họ là một ngôi nhà trông có vẻ khá ổn. Tuy được xây dựng bằng gỗ nhưng lại ngay hàng thẳng lối, chắc chắn vô cùng, mỗi trụ gỗ của ngôi nhà cũng đều là loại tốt.
Diệp Diệp khoác vai Tiểu Tình đứng trước cửa, không có chuông, chỉ có một chuỗi dây thòng ra từ bên trong cửa
Diệp Diệp đưa tay nắm lấy chuôi dây rồi giật mạnh một cái, một tiếng chuông leng keng phát ra từ trong nhà.
Đợi một lúc thì cánh cửa bên trong cũng từ từ mở ra. Tiếng kẽo kẹt của gỗ khiến cho hai người họ tràn đầy hy vọng, thật may mắn vì đây không phải là một căn nhà hoang. Có người tức là có thức ăn...
"Các người cần gì sao?" Người xuất hiện trước mặt họ cũng chính là vị chủ nhân của ngôi nhà này là một cô gái trong có vẻ khá trẻ tuổi, tóc thắt thành hai bím đuôi sam xõa nhẹ theo hai bên bả vai. Đặc biệt thứ mà khiến cho cả Tiểu Diệp và Tiểu Tình đều giật mình ngay lần đầu chạm mặt chính là nước da của cô ấy có màu trắng bệt, một màu trắng của sự xanh xao không khác gì một xác chết, còn đôi mắt của cô ấy mang theo một sự ưu sầu khó diễn tả.
"Xin chào cô, chúng tôi bị lạc đường, không biết cô có thể giúp đỡ chúng tôi không?" Diệp Diệp vừa nói vừa liếc nhìn Tiểu Tình "Còn đây là bạn tôi, cô ấy bị bệnh rồi, lại có vẻ rất nghiêm trọng, quanh đây lại không có nhà nào khác, thành thật xin lỗi vì đã làm phiền cô"
Cô gái kia quan sát sắc mặt yếu ớt của hai người khách lạ, trong lòng lại có chút thương cảm "Thôi được rồi, nếu không ngại nhà tôi bần hàn thì mời hai người vào trong"
Tiểu Tình vội vàng lắc đầu "Không ngại, không ngại, cảm ơn cô"
Sau khi cả hai bước vào trong, quanh nhà đều là gỗ, bên trong góc là vài bếp lò cũng có chất liệu từ đất nung. Ngoài ra thì còn một bộ bàn ghế phục vụ cho việc học tập hay làm việc gì đó đặt ở cuối góc nằm đối diện giường ngủ. Nội thất không phải là quá nhiều nhưng đầy đủ tuyệt đối.
"Hai cô có thể ngồi trên giường nghỉ ngơi, để tôi đi tìm cho hai người một ít thức ăn" Nói rồi cô gái đó lẳng lặng quay người đi.
"Không biết phải gọi cô thế nào?" Tiểu Diệp lên tiếng hỏi cho tiện bề xưng hô.
"Tôi tên Khuynh Thành, gọi tôi là Khuynh Thành được rồi. Tôi chỉ vừa mười sáu tuổi thôi. Đừng cô này cô nọ, tôi chắc chắn nhỏ hơn hai chị, tôi sẽ dùng kính ngữ" Cô gái nói xong vẫn không quên nhoẻn miệng cười một cái rồi mới rời đi
Tiểu Tình mỉm cười nhướng mày "Cô ấy rất lễ phép. Người ở đây văn minh còn hơn một số người ở chỗ chúng ta"
Diệp Diệp gật đầu đồng tình, thật hiếm khi mà hai người có chung một tư tưởng lớn...
Tiểu Tình lấy điện thoại ra xem, màn hình hiển thị chỉ còn một phần trăm pin, cô lén lút thở dài. Diệp Diệp nhìn thấy biểu hiện này, chỉ còn biết khịt mũi cười mà trêu chọc "Nhớ ông xã rồi sao Phó phu nhân?"
Tiểu Tình nhoẻn miệng cười, cô nhẹ nhàng chớp mắt, biểu hiện thoáng qua vẻ an tâm "Có đại mỹ nhân như chị ở đây, tôi còn nhớ nhung ai được nữa"
"Cái miệng này của em thật khiến người khác phải bức rức"
Hai người tìm được nơi náo thân liền quên hết sóng gió vừa trải qua. Tình cảm thân thiết chị em đột nhiên lại trở thành loại tình cảm đặc biệt trên tình bạn mà dưới tình yêu con bà nó rồi.
Một lúc sau, Khuynh Thành mang theo hai đĩa thức ăn đầy rau xanh bước đến giường "Ở đây tôi không có thịt cá, chỉ có rau thôi, hai chị ăn tạm vậy. Mai nếu trời ít tuyết, tôi sẽ lên làng tìm thịt về"
"Làng? Tuyết sao?" Diệp Diệp cau mày nhìn Khuynh Thành, sau đó cô đứng vậy vén màng nhìn ra bên ngoài, vài hạt bụi tuyết đang không ngừng rơi xuống, thoáng chốc dưới đất là điểm vài mảng tuyết trắng
"Ôi trời, có tuyết thật kìa. Ở đây là cái loại thời tiết quỷ quái gì thế này. Hôm qua còn gió lốc, hôm nay thì tuyết trắng"
Khuynh Thành gật đầu xác nhận "Chuyện này ở đây rất bình thường. À...Làng mà tôi nói cách đây không xa lắm, ở đó có bán rất nhiều thứ"
Cả hai người đều rất vui mừng khi mà ở đây không phải nơi hoang vu, hóa ra là có nhà, còn có làng, như vậy chắc hẳn sẽ có rất nhiều người, họ sẽ được an toàn thôi. Nhưng Diệp Diệp lại có chút khác lạ, cô cảm thấy có gì đó không ổn lắm
"À Khuynh Thành à, tại sao chỉ có một mình em ở đây vậy, sao không ở làng với bọn họ?"
Khuynh Thành gượng nở lấy một nụ cười "Họ xa lánh tôi"
Tiểu Tình vừa ăn rau vừa không ngừng thắc mắc "Tại sao lại xa lánh em?"
"Chắc vì tôi bị bệnh" Khuynh Thành chậm rãi trả lời nhưng cách nói chuyện lại rất qua loa. Diệp Diệp mang theo ý tứ thăm dò lại hỏi tiếp
"Bệnh? Em bệnh thì liên quan gì đến bọn họ mà xa lánh em?"
Khuynh Thành mỉm cười rồi đứng dậy "Tôi ra ngoài một chút, hai chị cứ tự nhiên"
Ý tứ này rõ ràng là đang né tránh câu hỏi của cô, chuyện này là sao vậy...
Cả ngày hôm đó, Khuynh Thành mang rất nhiều củi khô ra đốt lò như để sưởi ấm cho hai vị khách mới quen. Tiểu Tình và Diệp Diệp cảm giác thấy cô gái này tuy bản tính hướng nội, ôn nhu nhưng lại rất hiếu khách, còn rất lương thiện nữa. Cơ mà sức khỏe của cô ấy trông qua rất có điều bất ổn, sắc mặt có gì đó giống như một người sắp chết vậy
Tối đến, ba người ngồi quanh lò sưởi thô sơ cho đỡ lạnh, ngoài trời tuyết vẫn đang rơi dày đặc, cơn bão tuyết trắng xóa cả một vùng trời rộng lớn
"Em sống ở đây một mình sao Khuynh Thành?"
Khuynh Thành tuy tính tình trầm ổn nhưng mà chỉ cần những câu hỏi không liên quan đến bệnh tình của cô thì cô ấy rất sẵn sàng trả lời. Cô ấy kể rằng trước đây là ở cùng với một người anh trai sống trong làng nhưng anh trai của cô ấy rất bận, cứ đi đi rồi về về như vậy. Hai năm trước, đột nhiên cả làng xảy ra rất nhiều vụ giết người, anh trai của Khuynh Thành lại là người thường hay đi lại nên đã bị cho rằng là hung thủ sau những vụ thảm sát đó. Tuy nhiên, họ không có bằng chứng gì cáo buộc cho anh trai cô nên đã dần dần xa lánh luôn cả cô.
Nói đến đây, Khuynh Thành chợt đa sầu đa cảm, trầm mặc khóc "Tôi đã trách anh trai mình, tôi mắng anh ấy, xua đuổi anh ấy nhưng mà trong thâm tâm tôi lại tin rằng anh ấy không làm những chuyện vô nhân tính đó. Sau đó, tôi đã tự mình tìm đến ngôi nhà này để sống cô độc. Sau đó, tôi không thấy anh trai mình trở về nữa"
Diệp Diệp và Tiểu Tình ngồi nghe kể chuyện, trong ba năm qua Diệp Diệp ngủ say nên cô không hề biết rằng đã từng có một khoảng thời gian xảy ra những vụ thảm sát liên hoàn. Nhưng Tiểu Tình lại không lạ gì những câu chuyện này, cho đến nay hung thủ gây ra những vụ thảm sát đó vẫn chưa hề lộ mặt.
"Giết vài mạng thôi mà, sao lại làm ra thành nghiêm trọng như vậy?" Diệp Diệp bình thản hỏi như một người chẳng thấy gì là quá đáng cả.
Khuynh Thành và Tiểu Tình tròn xoe mắt kinh hãi nhìn thái độ của cô. Diệp Diệp cảm giác bản thân hơi bị cuồng sát rồi, cô bất đắc dĩ cười hì hì như để chữa sai
"Không phải, ý tôi là giết người đúng thật là rất nghiêm trọng, nhưng chưa tìm ra hung thủ mà, tại sao lại đổ oan cho người khác có phải không?"
"..." Lật mặt còn nhanh hơn bánh tráng nữa....
Hì Hì, thông cảm một chút đi. Bỏ nghề lâu quá nên đôi khi hơi nhớ...
Sau đó, Khuynh Thành còn kể rất nhiều về người anh trai của mình, hai cô gái kia đều nhìn thấy được trong đáy mắt của Khuynh Thành lại hiện lên rất nhiều thái độ của sự sùng bái hết mực. Nhưng lại vì những lời vu cáo mà ra nông nổi này
Trời lạnh như vậy, lại ngồi quây quần bên bếp lửa phập phồng, sẽ chẳng còn thú vị nếu không chơi vài trò chơi mạo hiểm nhỉ.
Diệp Diệp đề xướng thử trò kể chuyện ma
Tiểu Tình xanh mặt mũi "..." Khốn kiếp, bà đây sợ nhất là ma đó, có biết không hả???
Thật không ngờ một cô gái hướng nội như Khuynh Thành lại lập tức đồng ý, Tiểu Tình vì liêm sỉ của bản thân mà miễn cưỡng ứng thí. Nhưng mà...chơi cho vui thôi, không phạt đâu đó
Tiểu Tình không muốn bị phạt vì cô biết chắc mình sẽ thua, còn Diệp Diệp và Khuynh Thành cũng đồng ý là chỉ kể chuyện cho vui thôi, không hình phạt gì được lập ra cả. Nhờ như vậy mà Tiểu Tình nhà ta ưng thuận mà chấp nhận thách đấu.
Tiểu Tình bé gan nên xin được kể trước "Chuyện kể về một cô gái nọ đi đêm về, lúc đi ngang qua nghĩa địa thì gặp một người lái xe, cô ấy đã xin đi nhờ và kết quả là người lái xe nói với cô gái ấy rằng "Đừng sợ mà. Lúc tôi còn sống, đi qua nghĩa địa này cũng sợ lắm, giờ quen rồi"...Thật đáng sợ quá" cô vừa kể vừa kéo tấm chăn mỏng phủ kín cả đầu
Diệp Diệp và Khuynh Thành bậc cười "Trời ơi, chúng ta thi kể chuyện mà chứ không phải chuyện cười. Tôi thật không biết đã nghe câu chuyện này bao nhiêu ngàn lần rồi"
Tiểu Tình mặc kệ hai người kia cười nhạo mình, cô vẫn quyết tâm trung thành với tấm chăn mỏng kia.
Giờ đến lượt hai người còn lại. Khuynh Thành xin phép kể sau, vì thế là đến lượt Tiểu Diệp. Cô mang theo một ân giọng ma mị mà kể rằng
"Chuyện này kể về một gia đình nọ gồm hai vợ chồng và một cô con gái vừa chuyển đến sống tại một thị trấn. Nhà thì ở sát nhau nên đôi khi cô con gái vẫn hay thường nhìn sang nhà hàng xóm bên cạnh. Nhưng mà cô bé phát hiện ra bên cạnh nhà mình có một bà lão rất lập dị. Bà ấy suốt ngày không làm gì cả, chỉ ngồi ở cái ghế trước cửa nhà, bàn tay thì vuốt vuốt trên một khoảng không trung cách đùi tầm hơn một gang tay người lớn, nhưng kỳ lạ là ở trên đùi bà ấy không hề có con chó hay con mèo nào hết, nhưng bà lão ấy cứ ngồi mà vuốt vuốt như vậy, miệng thì không ngừng lẩm bẩm nói ngoan nha, ngoan nha"
Tiểu Tình nghe đến đây thì run cầm cập. Diệp Diệp còn cố tình diễn lại cảnh tượng bà ấy ngồi ở đó có chỉ vuốt ve như thế nào khiến cho Tiểu Tình sợ đến trùm kín cả người lại
"Tiểu Diệp, chị kể tiếp nghe xem" Tiểu Tình vội giục
Khuynh Thành lại khịt mũi cười rồi đoán "Là một con mèo ma sao?"
Tiểu Diệp không trả lời đáp án, sau đó cô lại tiếp tục kể
"Rồi một buổi tối nọ, cô gái đang ngủ thì cảm giác như có một cái gì đó rất nhiều lông nằm bên cạnh. Cô gái giật mình nhảy khỏi giường thì thoáng trong khóe mắt nhìn thấy một cái gì đó tròn tròn bay vụt ra ngoài cửa sổ. Sau khi hoàn hồn, cô gái bước đến cửa thì lại nhìn thấy lão bà hàng xóm đang đứng ở sân bên kia trực diện trừng mắt nhìn vào cô gái khiến cho cô bị dọa đến mức quay trở lại giường nằm trùm chăn mà ngủ"
Khuynh Thành cong miệng cười "Chính xác là một con mèo ma của bà ấy nuôi rồi"
Diệp Diệp vội ngăn lại "Nghe hết câu chuyện đã"
Sau đó, cô lại kể tiếp "Ngày hôm sau, cô bé đi ngang qua nhà bà ấy thì vẫn thấy bà ấy ngồi ở trước cửa như thường lệ, bà ấy còn nói lẩm bẩm những câu đại loại thế này "Thấy chưa, tối qua chạy lung tung làm cho con bé nó sợ quá rồi kìa", cô bé nghe vậy thì sợ lắm rồi bỏ chạy. Sau khi đi học về, gặp một người khách ghé thăm nhà, đó là một viên cảnh sát đã nghỉ hưu. Viên cảnh sát đó đã nói rằng bà lão ấy đã giành hơn nửa cuộc đời của mình để ở trong tù và bệnh viện tâm thần, mãi đến gần đây mới được đưa về ngồi nhà bên cạnh đó mà sống đến cuối đời"
Tiểu Tình hứng thú ngắt ngang "Tại sao thế?"
"Viên cảnh sát đó kể rằng cách đây hơn ba mươi năm bà ta cũng có chồng và sống rất hạnh phúc, một hôm nọ, bà ấy phát hiện chồng mình ngoại tình. Vì quá tức giận mà bà ấy đã giết hai người và đỉnh điểm là bà ấy đã dùng dao chặt đứt đầu chồng mình. Đến khi cảnh sát ập đến thì thứ họ nhìn thấy chính là bà ta ngồi ở trước nhà, còn đầu của chồng bà ta thì được bà ấy đặt trên đùi và vuốt ve"
Tiểu Tình nghe xong thì lập tức muốn tự sát. Diệp Diệp quá biến thái, muốn giết chết sự can đảm của cô đây mà.
"Tiểu Diệp chị ngưng ngay đi, tôi sắp chết rồi đây"
Khuynh Thành nghe đến đây mới chợt cảm thấy sởn gai ốc. Hóa ra thứ cô tưởng là con mèo ma thì ra lại là đầu của chồng bà ấy. Biến thái quá...
Diệp Diệp nhìn thấy thái độ sợ như gà mắc đẻ của Tiểu Tình làm cô cười nghiêng ngã. Nhưng Khuynh Thành lại bình tĩnh đến kỳ lạ nha.
Đến lượt Khuynh Thành. Cô mỉm cười tự tin
"Được. Tôi sẽ kể về một câu chuyện có thật ở tại nơi này. Ngay trên vùng đất mà chúng ta đang ở...Ưm.. Đã từ rất lâu rồi, có gia đình kia sống sau sườn đồi. Vợ chồng họ rất yêu thương nhau, mọi chuyện vẫn yên ổn cho đến khi họ sinh được đứa con trai đầu lòng. Cậu con trai vừa sinh ra đã không bình thường. Rất hay đi ngược lại với suy nghĩ của một người bình thường, làm việc gì cũng rất kỳ lạ. Vợ chồng họ lo lắng nên đã đưa cậu con trai của mình đi khám bệnh mà biết rằng cậu bé bị mắc bệnh về thần kinh. Sau đó, họ đã mang cậu bé vào viện tâm thần để chữa trị. Bẵng đi một thời gian rất lâu sau, cho đến khi người vợ lại có thai. Lần này, họ lại sinh ra một cô con gái hoàn toàn bình thường vì thế họ đã dành hết tình thương cho cô con gái. Và dần dần họ cũng quên mất mình từng có một người con trai"
"Cha mẹ tàn nhẫn thế?"
Khuynh Thành chớp mắt một cái, cô lại tiếp tục câu chuyện của mình "Cậu bé ấy bệnh ngày càng nặng cho đến khi cậu bé trốn khỏi viện tâm thần và lẫn trốn xã hội. Sau đó không còn ai tìm kiếm cậu bé nữa thì cậu bé đã hoàn toàn mất tích. Rồi đến khi cậu ta trưởng thành trở thành một người đàn ông to lớn, cậu ấy đã quay về giết chết cha mẹ mình rồi đưa cô em gái đi mất tâm, không ai còn biết chuyện gì đã xảy ra sau đó.
"Diệp Diệp có tính hiếu kỳ nên đã tò mò hỏi "Thế là tên sát nhân còn sống?"
Khuynh Thành gật đầu "Nhưng đã lâu rồi không còn bất kỳ ai nhìn thấy bóng dáng của hắn nữa. Có người nói hắn đã chết rồi"
Tiểu Tình nghe một hồi lại cảm thấy hai người này điên hết rồi, sao lại kể những chuyện thế này chứ
Khuynh Thành trầm lặng như nước, có lẽ kể từ lúc chuyển đến đây ở, hôm nay là lần đầu tiên cô nói chuyện nhiều như vậy...
Trò chuyện đến giữa khuya cũng đã thấm mệt. Khuynh Thành nhường giường cho hai vị khách quý, còn mình thì lên ghế ngủ trong tư thế ngồi. Tuy là rất mệt nhưng lại cảm thấy rất vui
Tiếng gió rít bên ngoài làm Tiểu Tình không dám ngủ mà rụt đầu vào trong vòng tay của Diệp Diệp. Thấy cô gái này bị dọa cho sợ như vậy, cô chỉ còn cách cố gắng xoa dịu một chút bằng những cử chỉ bảo vệ.
Đây là lần đầu tiên Diệp Diệp và Tiểu Tình ngủ chung giường với nhau. Thật khiến người khác muốn hiểu lầm.
Bên ngoài, từng đợt sóng tuyết lớn rơi dày phủ kín cả mặt đất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.