Edit: Ry
Có lẽ là bởi vì cảm xúc quá kích động, nói xong tiến sĩ Nguyên lại ho. Cô giơ tay che miệng, ho khù khụ một hồi, liếc nhìn lòng bàn tay.
Tiến sĩ Nguyên nhíu mày.
Thiếu niên Nguyên Dục Tuyết ló đầu ra khỏi phòng ngủ, vô cảm nhìn hai người. Mái tóc đen trượt xuống, gần như che kín bắp chân xinh đẹp.
Cậu nhóc lẳng lặng quan sát, như một vệ sĩ không lời.
"Cục cưng, sao vậy?" Tiến sĩ Nguyên tươi cười đi tới, sau đó như nhớ ra cái gì, liếc người đằng sau.
"Tiến sĩ Phùng. Tôi sẽ không tiễn." Cô thẳng thừng đuổi khách.
Tiến sĩ Phùng duy trì phong độ của mình, gật đầu chào.
Nhưng vừa quay đi, sắc mặt ông ta đã sa sầm.
Lên chức làm phó viện trưởng viện nghiên cứu...
Một nhà nghiên cứu thiên tài rất có giá trị.
Ông ta mỉm cười... Đấy là nếu như cô ả có thể sống được tới khi đó.
Cùng lúc đó, Phùng Tuấn cũng có một sự tò mò chưa từng có với Nguyên Dục Tuyết ---
"Nguyên Dục Tuyết" thật sự có năng lực tư duy, có trí tuệ và tình cảm như con người ư?
Ông ta quyết định làm một thí nghiệm.
*
Mặc dù quyền nghiên cứu A001 đã giao hết cho tiến sĩ Nguyên, nhưng tiến sĩ Phùng cùng cấp bậc với cô, muốn tạm thời điều động chút tư liệu cũng không phải việc khó.
Phùng Tuấn tranh thủ lúc tiến sĩ Nguyên đang làm thí nghiệm nghiên cứu khác, đưa Nguyên Dục Tuyết tới sân huấn luyện ngoài trời.
Thiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-khi-hinh-nguoi/3649701/chuong-604.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.