Chương trước
Chương sau
Edit: Ry

Beta: chuông

Các người chơi lần đầu tiên biết được, hóa ra không làm gì hết, chỉ chờ đợi cũng là một chuyện rất mệt nhọc.

Họ không phải muốn kêu khổ, vì so với... Những gì đám điên kia phải đối mặt, họ chỉ nằm trong khu vực an toàn đúng là không phải chuyện gì khổ sai.

Chỉ là có hơi sốt ruột.

Trong thủy kính, thường xuyên sẽ xuất hiện hiện tượng không theo kịp Nguyên Dục Tuyết, nhưng vẫn loáng thoáng thấy được lưỡi đao rét lạnh và vệt đỏ bắn trên không trung.

Rõ ràng đẫm máu như vậy, nhưng nghĩ đến việc cậu đang làm... Dường như cũng không đáng sợ tới vậy.

Trong không gian yên tĩnh vang lên tiếng bật lửa lách cách, có người châm điếu thuốc, khói lượn lờ bay lên, quá sặc. Nhưng thật lạ là không ai kháng nghị, tất cả đều ngẩn người.

Đúng là.

So với vị người chơi số 1 Thần cản giết Thần Phật cản giết Phật này thì bọn họ mới là người đáng sợ hơn.

Đầu nghĩ như vậy, đôi mắt nhìn thấy vài hình bóng lướt qua trong thủy kính.

*

Nguyên Dục Tuyết đã không quan tâm gì khác.

Cậu trở thành món vũ khí sắc bén nhất, ôm sát khí giết chóc trùng thiên. Trong lòng chỉ có một chữa duy nhất ---

Giết.

Và trong đầu cũng chỉ tồn tại ý nghĩ này.

Cậu không rảnh để do dự, cũng không thể chần chừ. Dưới sát ý càng lúc càng nồng, Nguyên Dục Tuyết lại không đánh mất ý chí. Hành động của cậu đã rất chậm, nhưng không hề có sai lầm, vẫn chuẩn xác đâm vào chỗ trí mạng của những con quái vật kia. Thỉnh thoảng xác vụn sẽ có ánh lửa liếm qua, cậu đạp lên Lam Diễm, lửa bùng lên bao trùm bóng dáng gầy gò.

Vô số quái vật bị mùi máu của Nguyên Dục Tuyết hấp dẫn chạy tới, sau đó là hung tính bị giết chóc đánh thức, hoặc là bị một loại ý thức mơ hồ nào đó ảnh hưởng, chúng không còn là chiến đấu vì bị mê hoặc, mà chỉ còn một mục tiêu ngay thẳng.

Xé rách hắn!

Ăn thịt hắn!

Số lượng quái vật đông đảo khiến Nguyên Dục Tuyết như bị bao phủ trong thủy triều.

Dù vậy, nơi ánh đao lướt qua, không quái vật nào có thể tiến thêm nửa bước. Ranh giới cậu đặt ra có pháp tắc là không thể xâm phạm.

Thiếu niên trông suy yếu lắm rồi, yếu ớt tưởng như một giây sẽ bị ngọn gió tanh thốc tới ngã khuỵu, rồi sẽ bị con quái nào đó hung hăng nhào lên cắt nát cổ họng. Chẳng qua là những thứ này áp dụng với cậu đều là vọng tưởng. Mặt mày hờ hững không gợn sóng, dù yếu thì vẫn là một khối xương cứng khó gặm, xé ra đường sống. Cậu khiến thứ trốn trong góc tối hận đến nghiến răng, vô số lần nó nỉ non "hắn sắp chết", dự đoán rồi khẳng định, Nguyên Dục Tuyết lại vẫn kiên cường chống cự. Màn tra tấn lặp đi lặp lại này khiến chính nó cũng dần hoài nghi.

Nguyên Dục Tuyết sẽ chết thật ư?

Cậu ta sẽ thật sự chết chứ?

Tại sao vẫn còn chưa ngã xuống?

Thế là thanh âm quái dị kia lại kết nối với não Nguyên Dục Tuyết.

"Nó" điên cuồng thét gào, phát ra những âm thanh vô nghĩa. Nhưng trong tiếng hét nhiễu loạn đó lại vẫn phân tích được ra vài câu nói cụ thể.

[Mi biết mà? Nhiều quỷ như vậy mi không giết hết được đâu. Chỉ cần ta muốn, bọn nó sẽ tiếp tục cuồn cuộn tiến vào thế giới này.]

[Tại sao phải giãy giụa như vậy? Kết quả đã được định sẵn rồi.]

[Mi sẽ chết. Cơ thể của mi sẽ bị xé rách, nội tạng sẽ bị móc ra nhấm nuốt, máu sẽ bị hút sạch không chừa một giọt. Giờ giãy giụa sẽ chỉ kéo dài đau khổ, mi cuối cùng vẫn sẽ chết... Dừng lại cơn đau đi, đừng khiến mọi việc thêm khó khăn nữa. Từ bỏ đi, đây chính là vận mệnh của mi, mi thấy mà, đúng không?]

Trong những lời khuyên bảo líu lo không ngừng, Nguyên Dục Tuyết không hề bị ảnh hưởng, tiếp tục tàn sát quỷ quái. Cậu rủ mi, khẽ chớp, sau đó rút ra một xíu sức lực trả lời nó.

"Mi ồn quá."

[...]

Nó dễ dàng bị ba chữ này đánh tan, lại la hét một hồi mới lại tiếp tục nói.

[Ta là quy tắc! Ta có thể ra lệnh cho mọi thứ trong thế giới này! Ta thấy tương lai của mi, mờ tối, vô vọng, đẫm máu... Không, mi căn bản không có tương lai.]

[Quy tắc đã quyết định mi phải chết, mi sẽ vĩnh viễn chôn thây ở đây!]

[... Mi đúng ra không nên xuất hiện ở đây, mi mới thật sự là quái vật, mi...]

Nguyên Dục Tuyết khẽ thở dài.

Tiếng thở khẽ khàng như lông vũ trôi nổi, lặng lẽ không dễ bị phát hiện.

"Nói nhiều quá." Cậu thành thật nói, ánh mắt bình thản tới nỗi vô tội: "Sợ à?"

[...]

Nó không ngừng nhấn mạnh mình là quy tắc, không gì không làm được.

Nguyên Dục Tuyết lại luôn nhạy bén bóc ra được cảm xúc dị dạng trong đó.

Nó có vẻ đang rất sốt ruột.

Vậy nó đang lo lắng điều gì?

Nguyên Dục Tuyết nói xong câu kia, tiếng rít gào vô nghĩa tăng lớn âm lượng, lực phá hoại lớn hơn trước nhiều.

Nguyên Dục Tuyết: "..."

Lần đầu tiên cậu thấy hối hận, đáng lẽ mình không nên thẳng thắn như vậy.

Nguyên Dục Tuyết mang lại kích thích quá lớn.

Nó rơi vào trạng thái bất an lo nghĩ, dường như có thứ gì đó vô hình đã thoát khỏi tầm kiểm soát, cảm giác nguy cơ không ngừng thúc giục nó phải làm gì đó.

Trong giãy giụa cực đoan này, "quy tắc" quyết định ---

Phá vỡ "mặt tường thứ 4".

Trò chơi đương nhiên phải công bằng một chút thì mới có ý nghĩa chứ, đúng không?

*

Dân chúng trong nơi trú ẩn rất bất an.

Khi tận thế đến, xung quanh là quái vật, bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ chết đi, thảm họa còn không biết bao giờ mới kết thúc... Dù là người lạc quan nhất cũng không vui nổi.

Nhưng quá kì lạ.

Người quản lý và nhân viên trong các nơi ẩn núp sẽ luôn nhanh chóng duy trì trật tự, nhưng giờ, chí ít là những người quản lý thần bí lại siêu mạnh kia, lâu lắm rồi không ai thấy bóng dáng họ, ít nhiều khiến vài người nhạy cảm ngửi được mùi mưa bão sắp tới.

Suy đoán này là vô lý, có người còn tự thấy áy náy vì mấy thuyết âm mưu mình tự đặt ra. Bọn họ vẫn đang an toàn mà, xung quanh nơi trú ẩn cũng không có mấy con quái vật khủng bố khiến họ sợ mất mật bồi hồi.

Nhưng rồi chuyện kì lạ xảy ra.

Phần lớn người đã chấp nhận tận thế tới, cùng với chuyện thiếu khoa học như trong số họ xuất hiện các siêu nhân sở hữu siêu năng lực. Nhưng với cái "bảng" mờ mờ được ghép từ hai chùm sáng bạc và vàng đột nhiên xuất hiện trước mặt, họ vẫn rất là khó hiểu.

Rất nhiều người hết hồn, cho đến khi nhận ra người xung quanh cũng có cái bảng kì lạ này thì mới bắt đầu nhỏ giọng bàn tán.

Bảng sử dụng một loại chữ kì diệu, thế nên dù người mù chữ hay biết ít chữ cũng có thể hiểu được nó viết gì.

Tiếc là thông tin trên đó cực ít, có mỗi câu chào hỏi "xin chào người dân thành phố A đáng kính", trong lúc mọi người bàn tán, nhiều chữ hơn xuất hiện.

Bọn họ không thể đi vòng qua cái bảng này, nó xuất hiện ở mọi ngóc ngách của tầm mắt. Tuy là không ảnh hưởng tới các loại hoạt động, nhưng cũng buộc họ phải đọc những dòng chữ chầm chậm hiện lên.

Từng gương mặt đang mờ mịt lo lắng, tất cả cảm xúc dần đông lại ở khiếp sợ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.