Chương trước
Chương sau
553. Quy tắc 1: "Vậy chúng tôi giám sát động tĩnh của Nguyên Dục Tuyết, công bố cho tất cả mọi người cũng không vấn đề gì chứ?"

Nguồn gốc của quái vật, dù là văn bản Egmiro cổ ghi chép kĩ càng thảm họa cũng chưa từng đề cập.

Chúng đột nhiên xuất hiện, từ trên trời giáng xuống.

Nó giống như là trừng phạt từ trời cao, chịu tải ý chí của Thần, quét sạch nhân loại đã gây tội ác khỏi cõi đời.

Nó không có cách nào và không thể bị ngăn cản. Nhân loại không thể sản sinh tâm tư phản kháng, cách duy nhất để tự cứu là trốn vào nơi trú ẩn.

Thực tế thì nơi trú ẩn là lựa chọn duy nhất, cái kiểu phản kháng như Nguyên Dục Tuyết mới là dị chủng.

Đủ loại dấu hiệu về sau xuất hiện đều ám chỉ điều này. Ví dụ như người chơi giết chết quái vật, quái vật lại ăn thịt đồng loại để tiến hóa lên đẳng cấp cao hơn. Mọi thứ đều nhắc nhở cậu ---

Phản kháng, là sai lầm.

Cũng không ai nghĩ tại sao bọn quái vật lại xuất hiện, chúng từ đâu tới.

Người chơi không nghĩ tới chuyện này là rất bình thường. Dưới góc độ của họ thì người chơi trời sinh đã có thể tiếp nhận các sự kiện siêu nhiên, việc làn sóng quái vật đột nhiên bùng nổ là chuyện bình thường trong mắt họ. Đây là phó bản, mà phó bản thì sẽ có nguy cơ và tai nạn. "Tận thế", "thiên tai" xuất hiện là chuyện đương nhiên, họ không có gì phải thắc mắc.

Nhưng ở dưới góc độ là người dân của thành phố A ---

Không một ai cảm thấy kì lạ, ngạc nhiên hay muốn ngược dòng tìm hiểu khởi nguyên của cơn bão quái vật này.

Thậm chí không ai muốn tập trung lực lượng để phản kháng... Lực lượng cá nhân đối đầu với quái vật tất nhiên là quá yếu ớt. Nhưng Nguyên Dục Tuyết biết, nhân loại là một chủng tộc kì lạ, họ sở hữu một đặc tính cực kì bền bỉ, như thể họ sinh ra đã không có khái niệm "ngồi chờ chết".

Cư dân ở thành phố A không phải quá nhiều, nhưng trong thành phố vẫn dự trữ một ít vũ khí. Hỏa lực của khoa học kỹ thuật có thể thuần phục những quái vật này không, không một ai biết... Nhưng đến cả thử cũng không làm, như thể trời sinh họ không có ý nghĩ đó, thì có phải là quá kì quái rồi không?

Nguyên Dục Tuyết rất nhạy bén về mặt này.

Người chơi khác vì lập trường mà có điểm mù thị giác, Nguyên Dục Tuyết lại không.

Cậu nhắm mắt.

Che lấp, thao túng, khống chế tinh thần. Kẻ có thể làm được chuyện này ---

"Quy tắc." Cậu nhẹ nhàng nói: "Mi là 'quy tắc'."

Không ai đáp lời, những con quái vật cũng không ngừng công kích, Nguyên Dục Tuyết chỉ có thể tiếp tục.

Cậu thành thạo tránh né, điêu luyện chém nát chúng, máu tanh hôi bắn đầy lên người, Nguyên Dục Tuyết lại vẫn lạnh lùng hờ hững như đỉnh núi trắng màu tuyết, giống cành trúc giữa ngày đông vẫn xanh ngời, đung đưa tỏa mùi thơm ngát khắp núi.

Tay Nguyên Dục Tuyết vẫn rất ổn định, không hề nương tay, căn cứ vào cường độ giết chóc, không một ai dám ác ý phỏng đoán cậu đã sắp cùng đường.

Năng lượng sắp hết rồi.

Mà trong quá trình dài dằng dặc, liều chết chiến đấu này, Nguyên Dục Tuyết vẫn đều đều nói chuyện, không hề dừng lại để thở dốc ---

"Chỉ có mi mới có thể điều quái vật từ các thế giới khác tới đây, đúng chứ?"

Quái vật không thuộc về thế giới này!

Chúng xuyên qua vô số phó bản, vô số không gian, từ "cầu nối" lung lay sắp đổ giữa khe hở thời không, tràn vào đây!

Chỉ nháy mắt sau, quái vật bị chọc thủng. Chúng hiện nguyên hình, vẫn là hình thù quỷ dị khiến người ta khiếp sợ. Nhưng chúng không phải quái vật, chúng là hàng ngàn hàng vạn, nhiều không đếm xuể như cát sỏi, ma quỷ ở thế giới khác!

Nguyên Dục Tuyết khẽ cười.

Trong tình thế tồi tệ này mà cậu vẫn còn có thể cười ra tiếng, đúng là chuyện lạ.

Nguyên Dục Tuyết tiếp tục đặt câu hỏi.

Cậu nói rất ít, nhưng mỗi từ nói ra đều khiến một vài thứ sợ vỡ mật ---

"Mi phải dùng những quái vật này giết chết chúng ta... Cái này thật sự không phạm luật à?" Nguyên Dục Tuyết bình tĩnh nói. Trên môi vẫn có ý cười, nhưng ánh mắt lại rét lạnh. Cậu nhìn chăm chú vào khoảng không, như thế muốn rút sự tồn tại kia ra từ đó, rút gân lột xương nó: "Phạm luật, cố tình phá rối, thiếu công bằng, mi còn có thể được gọi là ... 'Quy tắc' nữa không?"

Im ngay!

Dừng lại!

Dừng lại!!

Giọng nói kia đâm thẳng vào đầu Nguyên Dục Tuyết như nhũ băng bén nhọn, muốn thọc cho não người thành một bãi bùn với máu thịt. Nguyên Dục Tuyết lại chỉ thấy... Cái này khá giống cách Giới Chu Diễn nói chuyện với cậu. Khá quen với loại hình thức đối thoại này, Nguyên Dục Tuyết không cảm thấy đau đớn hay khó chịu, chỉ là nhói nhói chút là qua, không có gì khác với "đối thoại" bình thường.

Cậu cũng chỉ khựng lại một tích tắc, sau đó tiếp tục không hề trở ngại tước đầu một con quỷ.

"Quy tắc" tiếp tục gào thét trong đầu cậu, nhưng Nguyên Dục Tuyết biết ---

Vì đã bị nắm đằng chuôi, nên nó mới điên cuồng như vậy.

*

Một thời gian khác.

Khi mà Nguyên Dục Tuyết mới bắt đầu tàn sát quái vật, các người chơi muốn phá hủy nơi trú ẩn bị ngăn cản. Bên ngoài những nơi trú ẩn kia đều có người trông giữ, còn là đao súng không ăn thua, toàn hàng khó nhai, cấn răng vô cùng.

Các người chơi phản đối hành vi của Nguyên Dục Tuyết đen mặt, cảm thấy lũ cao thủ này điên hết rồi, tính kéo tất cả cùng chết hay gì?

Tóc Quăn vừa nghịch lửa vừa sầm mặt, mất kiên nhẫn nói: "Tao bảo gì? Cho chút thời gian. Muốn hi sinh đám người kia thì ít nhất đợi Nguyên Dục Tuyết..."

Gã không nói tiếp.

Đợi Nguyên Dục Tuyết chết ư?

Rốt cuộc trong lòng gã vẫn là ích kỉ. Dù gã hiểu được lựa chọn của cậu, lại không thể thật sự mặc kệ ngồi nhìn, còn đang kiếm cơ hội chuồn đi... Nếu Nguyên Dục Tuyết mất năng lực chiến đấu, gã sẽ mang cậu về.

Đây không phải là điều Nguyên Dục Tuyết hi vọng.

Nhưng Nguyên Dục Tuyết không sợ chết... Đám Tóc Quăn sợ cậu chết.

Gã hi vọng Nguyên Dục Tuyết là anh hùng chứ không phải liệt sĩ.

Máu chảy ở đây, thanh danh lại không ai biết.

Tóc Quăn im lặng, đám người phản đối lại mất kiên nhẫn, có người lầu bầu: "Chờ nó? Ai biết thằng đó làm cái gì, lỡ nó chạy thì sao, cả lũ ngồi chờ chết à..."

"Nghĩ bằng chân cũng biết nhiều quái vật như thế sao mà giết hết ----"

"Lỡ nó chết rồi thì sao?"

"Im!"

Cùng lúc đó, hai người đồng thời mở miệng.

Đội trưởng Hành luôn lạnh lùng, lúc này trong mắt lại tràn đầy sát ý. Mà Váy luôn mặt nam mô bụng một bồ dao găm, giờ cũng không cười nữa, vô cảm nhìn kẻ vừa phát biểu ---

"Sủa thêm câu nữa tao cho mày nín vĩnh viễn luôn."

Kẻ vừa nói run rẩy, mồ hôi lạnh chảy xuống.

Ý thức được hai người thật sự nổi sát ý, một người trong nhóm phản đối đề nghị: "Vậy chúng tôi giám sát động tĩnh của Nguyên Dục Tuyết, công bố cho tất cả mọi người cũng không vấn đề gì chứ?"

Y nơm nớm nói: "Chẳng lẽ chúng tôi không được biết ư... Cũng không thể quá bị động được."

Có lẽ đây mới chính là ý đồ của những kẻ này.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.