Edit: Ry 
Beta: chuông 
Ban ngày mà ảm đạm tăm tối kì lạ. 
Trong gió táp có mùi tanh, tựa như nước mưa xối xả, ẩm ướt dính nhớp trong từng hơi thở. 
Cái tanh này không chỉ là về khứu giác, mà còn là sự khó tả về xúc giác. 
Chỉ có người máy chiến tranh am hiểu giết chóc nhất, sở hữu trực giác được rèn luyện từ vô số cuộc chiến, mới có thể bắt được thứ mùi dị dạng này. 
Nguyên Dục Tuyết cảm giác được. 
Năng lực của cậu có đôi khi không chỉ là sức chiến đấu vượt trội, mà còn là tiềm chất đáng sợ bị nghiền ép ra nhờ vô số lần liều chết, gần như bị đẩy vào đường cùng. Cậu giống như sợi dây dung được điều chỉnh tới mức tinh tế nhất, có thể bắn ra được mũi tên bay xa nhất. 
Chính vì quá mạnh, đã lâu rồi Nguyên Dục Tuyết không bị ép vào đường cùng. Năng lượng cạn kiệt không được tính là đường cùng với cậu. 
Ở "một thời điểm nào đó" tiến tới, Nguyên Dục Tuyết đã sẵn sàng. 
Cậu rất bình tĩnh, vô cùng bình tĩnh. Tựa như vùng đất không dấu chân người bị băng tuyết bao trùm. Không một ai có thể thấy được kho báu được phong ấn bên dưới tuyết trắng mênh mông. 
Tất cả cảm xúc được chôn vùi, một ít đặc chất mềm mại giống con người được gói kín. 
Cậu đứng giữa đất trời bao la, vô cùng rực rỡ, giống thanh đao đã rời vỏ, cũng là vũ khí mạnh nhất của nhân gian. 
Cậu đã từng là món vũ khí hình 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-khi-hinh-nguoi/3648581/chuong-551.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.