Chương trước
Chương sau
Edit: Ry

Beta: chuông

Nguyên Dục Tuyết nhìn sang Kiếm Thiên Sư: "..."

Cô bé cũng nhìn theo Nguyên Dục Tuyết, chớp chớp mắt, tuy không nói lời nào nhưng vẻ mặt lại toát lên sự chờ mong, như là chim non trong ổ đợi đồ ăn ---

Kiếm Thiên Sư không biết nói gì, tự dưng cảm thấy cảnh này thật buồn cười.

Rõ ràng là hai người khác nhau, nhưng hai cặp mắt nhìn y chằm chằm lại có một sự tương đồng vi diệu.

Rốt cuộc y nhịn được, nghiêm mặt bảo: "Mọi người đã tới đây rồi thì cùng ăn chút gì đi."

Nguyên Dục Tuyết vốn chuẩn bị đi, nhưng đám Giới Chu Diễn đã tới đây làm rối loạn kế hoạch của cậu, nghe vậy do dự vài giây rồi cũng gật đầu theo vào.

Vật tư trong nơi trú ẩn 09 dư dả hơn những nơi khác, nhưng thành phần chủ yếu vẫn vậy, thứ nhiều nhất là mì ăn liền.

Kiếm Thiên Sư không đói, nên hỏi ý kiến vài người rồi đi chuẩn bị bữa ăn khuya theo nhân số.

Giới Chu Diễn không ăn - đúng như dự đoán.

Tiểu Tử kêu gào mình đói từ nãy rồi, cậu ta còn ăn nhiều nữa, phải chuẩn bị hẳn hai cốc mì ăn liền.

Bạn nhỏ thì cho một cốc là đủ.

Kiếm Thiên Sư nhìn sang Nguyên Dục Tuyết, tiếng hỏi thăm cũng nhẹ nhàng hơn, toát lên sự dịu dàng.

"... Không cần đâu."

Nguyên Dục Tuyết bình tĩnh đáp.

"Được."

Thế là chốt lại chỉ chuẩn bị đồ ăn cho ba người ---- Một mình Tiểu Tử ăn bằng hai người.

Đồ ăn cũng đơn giản, không cầu kì, ba cốc mì ăn liền kèm với vài gói rau quả khô, thêm hai cái lạp xưởng hun khói.

Mì ăn liền nở trong nước sôi, mùi hương bay lên. Bé gái ngồi trên ghế hơi thấp một chút, phải rướn thẳng, ngửa đầu lên mới đủ. Cái bàn này quá cao so với em... Nhưng thôi dùng tạm vẫn được.

Ít khi được ăn mấy thứ này nên động tác dùng nĩa của cô bé không quá thuần thục. Cái tay nhỏ mềm mềm cầm không được nĩa nhựa, vụng về ăn, sợi mì sẽ nghiêng xuống, rơi khỏi cái nĩa dặt dẹo.

Nhưng mọi người ở đây rất tốt, không ai mắng em là ngu dốt, cũng không ai cướp đồ ăn của em vì ăn chậm, hoặc là tới muộn quá nên không có thìa nĩa để dùng... Cô bé nơm nớp nhìn quanh, thấy mọi người đều thản nhiên như không, nhất là Nguyên Dục Tuyết vẫn còn đang bên cạnh em, cảm giác an toàn tăng cao, tiếp tục chầm chậm ăn mì.

Nhưng rồi em lại bất an.

Vì em phát hiện Tiểu Tử ngồi đối diện ăn rất nhanh, thoáng cái đã húp sạch hai cốc mì, còn uống cạn cả nước dùng. Chỉ có mình em loay hoay, rất kì. Cô bé cảm thấy mình như vậy sẽ làm trễ nải chuyện quan trọng, thời gian rất quý giá ---

Nhưng em không muốn lãng phí đồ ăn, cố gắng đẩy nhanh tốc độ, nước dùng cay xè chảy vào họng khiến em ho sặc sụa, mặt xanh lét, không thở được.

Nguyên Dục Tuyết phản ứng nhanh nhất, cậu lập tức vỗ nhẹ lưng cho cô bé, sau đó nghĩ tới phương pháp hữu hiệu hơn, năng lượng lẳng lặng thông qua tiếp xúc truyền vào cơ thể nhỏ bé.

Tiếng ho kịch liệt lập tức lắng xuống, chỉ còn chút nước mắt ở khóe mi do ho mạnh quá. Nguyên Dục Tuyết không nói gì, rót cho em cốc nước, còn cố tình làm nóng rồi mới đưa tới.

Cậu nghiêm túc dặn dò: "Ăn từ từ thôi, không sao hết."

"Vâng, em sắp xong rồi ạ." Cô bé lí nhí đáp, ánh mắt vô thức nhìn Tiểu Tử ở đối diện ---

"Cậu chưa no đúng không?" Kiếm Thiên Sư đột nhiên đứng dậy, tinh ý nói: "Tôi đi lấy thêm cho cậu một hộp."

"Hả?" Tiểu Tử ngẩng đầu, ngơ ngác không hiểu.

Đúng là cậu ta chưa no thật, nhưng cũng lưng lửng rồi, không nhất thiết phải ăn thêm. Cậu ta cũng không thích mì của nhãn hiệu này lắm.

Tiểu Tử đang định bảo không cần, lại chú ý tới cô bé con bồn chồn ăn mì ở đối diện, vừa hay Nguyên Dục Tuyết cũng im lặng nhìn cậu ta.

"."

Nguyên Dục Tuyết không nói gì, lẳng lặng giương mắt. Đôi con ngươi như loại ngọc quý giá nhất phản chiếu vẻ mặt khờ khạo của Tiểu Tử, dường như cũng chứa đựng sự chờ mong không lời.

"... Ờ." Tiểu Tử sửa miệng, vẻ mặt hơi gượng gạo khó xử: "Vẫn hơi đói, cho tôi thêm cốc nữa đi."

Còn nhìn Kiếm Thiên Sư: "Ha ha."

Kiếm Thiên Sư không tỏ vẻ gì, đi lấy thêm cốc mì nữa, còn tiện thể cầm về hai hộp sữa chua trẻ em.

Thấy mọi người nhìn tay mình, y giải thích: "Không phải vật tư. Trên đường đi gặp một cô, cô nói cảm ơn tôi... Sau đó cho tôi."

Danh vọng của Kiếm Thiên Sư ở nơi trú ẩn này rất cao, còn là được xây dựng trong thời gian ngắn. Lí do cũng thật dễ doán, bị một bầy quái vật đáng sợ đe dọa, sau đó Kiếm Thiên Sư xuất hiện dễ dàng giết sạch chúng, nghiễm nhiên trở thành anh hùng trong mắt rất nhiều người.

Bà cô kia kín đáo đưa y cốc sữa chua rồi chạy, Kiếm Thiên Sư cũng không kịp từ chối. Y hơi bối rối trước sự yêu mến này, cuối cùng quyết định cầm về.

Có hai hộp, Kiếm Thiên Sư rất tự nhiên bẻ một hộp ra đưa cho bé gái.

Một đứa nhỏ gầy như vậy cần phải được bổ sung dinh dưỡng.

... Tuy là sữa chua thì cũng không nhiều dinh dưỡng lắm, nhưng trong lúc vật tư không phong phú thì có còn hơn không.

Một hộp khác thì rất "tiện tay" đặt xuống trước mặt Nguyên Dục Tuyết.

Tiểu Tử đang hì hục ăn cho hết mì: "?"

Rada lập tức réo inh ỏi.

Là ai? Là ai dám lén lấy lòng đại lão! Ông đây không cho phép không gian này xuất hiện một người còn simp đại lão hơn mình!

Tiểu Tử cố tình bắt bẻ, vừa gõ bàn vừa nói: "Ở đây chỉ có hai người ăn thôi mà, tôi tưởng cậu sẽ chia cho tôi chứ --- Làm thế là sao hả?"

Cái thứ tâm tư không chính đáng!

Mặt Tiểu Tử gần như viết hết ý nghĩ trong đầu.

Kiếm Thiên Sư hơi cau mày, ra vẻ ngạc nhiên: "Cậu cũng muốn à? Vậy bảo Nguyên Dục Tuyết cho cậu."

Giới Chu Diễn luôn bàng quan đột nhiên nhìn sang, ánh mắt rét lạnh.

Nguyên Dục Tuyết thì không thấy vấn đề gì, cậu nghiêng đầu, đưa cốc sữa chua trước mặt tới: "Cho c..."

Tiểu Tử: "!"

Tiểu Tử phải nhảy xa tới hai mét, trong lòng thầm chửi cái tên Kiếm Thiên Sư kia chắc chắn không phải thứ gì tốt đẹp, bụng một bồ dao găm.

"Không cần đâu!" Tiểu Tử lớn tiếng thể hiện lập trường, sao cậu ta có thể cướp đồ của Nguyên Dục Tuyết được: "Tôi bị dị ứng sữa chua! Không uống được!"

Sau đó bổ sung lấy lòng: "Sếp uống đi! Ngọt thân anh đẹp lòng em!"

Nguyên Dục Tuyết: "..."

Cậu không biết phải nói gì.

Đúng là cậu rất có hứng thú với các loại đồ ăn thức uống có vị ngọt của con người, nhưng cậu tự nhận là cũng không thèm khát tới độ viết hết lên mặt. Tự dưng nói vậy làm cậu... Bị ngại.

Nguyên Dục Tuyết bình tĩnh chuyển cốc sữa chua sang cho bé gái.

Cả đám: "..."

Tiểu Tử quay đi, ở nơi Nguyên Dục Tuyết không thấy được, dùng khẩu hình chửi.

"Đồ simp chết tiệt".

Tất nhiên bị Kiếm Thiên Sư tinh mắt nhìn thấy. Y vô cảm dùng khẩu hình trả lời.

"Cậu cũng không kém đâu."

Giới Chu Diễn chứng kiến tất cả, kiểu ---

Giới Chu Diễn: "?"

Tác giả có lời muốn nói:

Viêm Khớp Vai bị bài trừ khỏi cuộc thi: ?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.