Edit: Ry 
Trời đã tối. 
Giày vò cả một ngày, sắp 5 giờ chiều rồi. Đương là tháng 9 nên trời tối sớm, hiện tượng rất bình thường. Nhưng đây là màn đêm đột ngột kéo tới. 
Mới giây trước trời còn sáng trong thăm thẳm, ráng mây xa xa bị ánh hoàng hôn nhuộm đỏ rực, từng tầng mây cuồn cuộn giống vảy cá ánh kim. Nhưng đột nhiên, bầu trời xanh thẳm, hoàng hôn, không còn gì hết --- Mọi thứ bỗng bị một mảng tối tăm che giấu. 
Nó khoa trương như thể ông trời tiện tay giật một tấm màn, phủ lên bầu trời. 
Không một dấu hiệu. 
Sắc trời tối đen không giống bị mây đen bao phủ, mà là "tối mịt", không một tia sáng, tăm tối tưởng như chảy được ra nước. 
Quá kì lạ. 
Nhóm dân chúng tập trung ở mé ngoài nhìn qua cửa và kính thủy tinh thấy cảnh này đều trố mắt. 
Nhóm dân ở bên trong, bị người người chen lấn bực bội cũng cảm nhận được xung quanh đột nhiên tối xuống, thời gian bỗng nhảy từ hoàng hôn tới đêm khuya, tầm mắt bị che phủ. Nhân viên kịp thời mở đèn khiến trong nhà sáng trưng, nhưng vẫn khó mà xua tan bóng tối ở bên ngoài. 
Bọn họ nhao nhao thảo luận. 
Chuyện gì vậy, chẳng lẽ họ... Gặp "tận thế"? 
Những nơi ẩn núp ở ngoài trời thì càng cảm nhận rõ hơn. 
Không có mái nhà, họ có thể trực diện nhìn thấy sự biến hóa kì lạ này. 
Đèn trong công viên sáng lên, nhưng giữa bóng đêm tăm tối, ánh đèn màu xinh đẹp trở nên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-khi-hinh-nguoi/3646220/chuong-510.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.