Chương trước
Chương sau
Edit :Ry

Đêm nay trăng sáng sao thưa, chắc hẳn mai sẽ là một ngày đẹp trời hiếm thấy.

Bé gái ôm chó con nằm ngủ trên sô pha đột nhiên nghe được tiếng cửa chống trộm mở ra ken két, trước cửa sáng lên ánh đèn vàng yếu ớt, loáng thoáng có tiếng ai sột soạt đổi giày ---

Chó con tỉnh, liếm lên mặt bé gái. Cô bé cũng nhập nhèm dụi mắt nhổm dậy, mông lung nhìn về phía người đi tới.

"Chị." Giọng em mềm mại, còn ngái ngủ, rất đáng yêu. "Chị về rồi à? Hôm nay cũng muộn thế."

Người phụ nữ mặc chiếc áo khoác da lại gần, định xoa đầu em gái. Nhưng nghĩ tay mình còn lạnh nên dừng lại, cuối cùng thu về, thở dài. Sau đó chị ôn hòa hỏi: "Sao vẫn còn chờ vậy, chị dặn em về phòng ngủ trước rồi mà?"

"Không có chị em không ngủ được." Bé gái chủ động sà tới ôm chị gái làm nũng, bắt đầu cằn nhằn: "Về sau ngày nào chị cũng phải mệt vậy ạ?"

"..."

Người phụ nữ im lặng, đột nhiên ngồi xổm xuống ôm bé gái vào lòng. Khí lạnh bám trên áo khoác dường như bao trùm lấy cô bé, nhưng ngay sau đó là hơi ấm cơ thể.

Chị nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm của em gái, dường như là nói chuyện với em, lại như đang nói với chính mình ---

"Chị sắp hết bận rồi." Chị lẩm bẩm: "Tiểu Tường, chị sẽ bảo vệ em."

"Nhất định đấy."

"Cả Tiểu Kỳ nữa." Gần đây chị gái thường xuyên nói những lời này nên Tiểu Tường không thấy lạ, cũng chẳng có cảm giác gì, còn tít mắt cười bổ sung. Tiểu Kỳ là tên chú cún bọn họ nuôi.

Vẻ u sầu trên mặt người phụ nữ nhanh chóng tan biến, dường như là bị bé gái chọc cười, nhẹ nhàng bổ sung: "Ừ, được, cả Tiểu Kỳ nữa."

...

"Anh."

Một cậu bé mặc bộ đồ thể thao, tay chân đeo bao bảo vệ chạy tới, trông mong nhìn cậu ta: "Có phải anh muốn đi tìm anh trai xinh đẹp kia không?"

Thiếu niên không nói gì.

Cậu nhóc không hề xấu hổ, hí hửng cười rất là ngứa đòn: "Anh, cho em đi với, đi mà đi mà, em vẫn chưa có dịp cảm ơn anh xinh xinh đó."

Thiếu niên không dao động, lười biếng vỗ đầu cậu nhóc, sau đó xoay thằng nhóc lại để nó vào bóng râm hóng mát: "Tụi anh đi nói chuyện người lớn, không mang trẻ con theo được, ngoan nào."

"Với cả." Cậu ta liếc xéo thằng nhóc: "Gọi thân thiết gớm, nghe còn tưởng người ta mới là anh em đấy*."

*Nhóc này gọi anh mình là "ca", gọi Nguyên Dục Tuyết là "ca ca xinh đẹp", ca ca trong tiếng Trung nó kiểu ngọt ngào thân thiết hơn.

"Đâu có đâu có." Miệng nhóc con cứ như được bôi mật: "Anh ghen tị à? Hì hì, em đảm bảo là ---"

Sắc mặt thiếu niên đầy khả nghi đỏ lên, xấu hổ bảo: "Ghen cái gì mà ghen? Anh mày còn chưa gặp..."

Em trai: "..."

Em trai nhỏ nhẹ bổ sung: "Ý em là anh ghen với người ta, vì em gọi anh ấy là anh..."

Thiếu niên: "..."

Em trai: "..."

"Anh ---"

"Cấm gọi!" Thiếu niên thẹn quá hoá giận, dã man cốc đầu nhóc em, rất không có chính kiến cũng cực kì quả quyết: "Đi!"

...

Một góc khác trong thành phố.

Vị công tử luôn ăn chơi trác táng đợt này không đi chơi với bạn gái, nhưng vẫn tiếp tục vung tiền. Không biết là tiêu vào đâu mà tiền ra cứ như nước chảy, khiến cha mẹ gã nghi ngờ con mình dính phải tệ nạn, ba ngày hai bữa gọi mắng vốn.

Công tử có vẻ chột dạ, ngoan ngoãn nghe mắng, mỗi ngày đều im re nghe chửi, nhưng chết cũng không đổi, như thể cầm tiền sẽ phỏng tay, liên tục vứt ra ngoài.

Gã mới vừa quẹt thẻ xong đã nhận được cuộc gọi của cha, vuốt mặt bắt đầu nghe chửi, còn khúm núm nhỏ giọng nịnh nọt: "Vâng vâng, ba nói rất đúng. Ầy, tại con hư mà, ba lớn tuổi vậy rồi khoan dung cho con đi --- Rồi con xin lỗi, không nói nữa được không? Không phải con cố ý chọc giận ba."

"Con có ở quán bar đâu, chỗ đàng hoàng mà!" Công tử trăng hoa lập tức biện minh, nghe được bên kia nói câu gì đó lại lộ vẻ chần chừ: "... Số tiền đó á, con tiêu rồi."

Ngay sau đó là một tràng chửi bới, công tử bị chửi cho rụt cả cổ, lại không dám cúp máy, sợ cha mẹ già tức quá xảy ra chuyện, lúng túng giải thích: "Rồi rồi rồi, con là cái đồ ăn tàn phá hại. Thôi nào, tiêu thì mới có chứ, về sau ba sẽ hiểu."

Từng câu chửi ngắt quãng vang lên, gã không dám mạnh miệng nữa.

Trước khi cúp máy, công tử trăng hoa nghe được đối diện nói gì đó, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm trọng: "Không được."

"Trong khoảng thời gian tới ba và mẹ đừng đi đâu hết." Gã nghiêm túc nhấn mạnh. Thanh niên hơi cúi đầu, gò má khuất trong bóng tối, toát lên sự tàn nhẫn: "Hãy ở yên trong nhà, đừng đi bất cứ đâu hết --- Có chuyện gì con tới đón hai người ra ngoài."

Gã cứng rắn lặp lại: "Thời gian tới thành phố sẽ không được yên bình, ba đừng gây thêm phiền."

...

Đây đúng là một phó bản đặc biệt.

Trong những nhiệm vụ trước, dù tình thế có phức tạp hơn thì NPC trong phó bản chỉ là công cụ người chơi có thể lợi dụng, hoặc là kẻ thù chữ đỏ của họ.

Quan hệ giữa người chơi và NPC chưa bao giờ là hòa hợp, nếu nhất định phải có liên hệ thì cũng là lợi dụng đề phòng lẫn nhau.

Nhưng trong phó bản này --- Có lẽ là do kí ức bị phong ấn, biết rõ những gì họ trải qua đều là "giả dối". Nhưng với rất nhiều người chơi, cái giả này, cái thân phận người bình thường mấy chục năm này, lại tạo sự đồng cảm hơn thân phận người chơi của họ rất nhiều.

Yêu hận cuồng si, không còn có thể đối đãi như bình thường.

Dù biết tất cả chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, là bong bóng nước một thoáng sẽ vỡ tan, các người chơi lại bằng lòng để thể xác lẫn tinh thần mình bị trói buộc.

--- Họ muốn sống, cũng muốn cứu bạn bè người thân trong thế giới này.

Cho dù là sau này họ sẽ rời khỏi đây... Cũng không biết thế giới này có còn mở ra nữa không, thì với bọn họ, những con người này đã từng thật sự tồn tại, không thể dứt bỏ khỏi máu thịt mình.

Lòng người khó dò, và khó khống chế nhất cũng là lòng người.

Ánh trăng bị che đi.

Trời đêm mới ban nãy còn sáng tỏ, nháy mắt đã mịt mù ảm đạm.

Nguyên Dục Tuyết bước trong bóng đêm trở lại xe, Giới Chu Diễn mở cửa xe cho cậu rồi mới ngồi vào trong.

Chăn lông được sức mạnh không tên ủ ấm, phủ lên người cậu. Nguyên Dục Tuyết hơi trở mình, nửa người như chìm trong cái chăn mềm.

Dễ chịu thật.

Thiếu niên đẹp tuyệt trần khẽ than một tiếng, cả cơ thể lắng lại, âm thanh yếu ớt ấy chỉ giây lát đã tan vào màn đêm.

Cậu khép đôi mắt có phần mông lung.

"Cảm ơn anh." Nguyên Dục Tuyết nói.

"..." Lạnh lùng chưa được hai giây đã bị phá vỡ, Giới Chu Diễn lại nhìn Nguyên Dục Tuyết, muốn nói gì đó.

Hắn cường điệu: "... Lần cuối cùng thức đêm."

Theo lý mà nói lúc này Nguyên Dục Tuyết nên dỗ dành người ta. Khổ nỗi cậu không biết dỗ ---

Im lặng một hồi, thiếu niên ậm ờ đáp lại.

Không bảo được hay không được.

Đây là từ chối khéo, vì không thể là "một lần cuối" được...

Mấy hôm nay là thời kì mấu chốt, quá bận.

Giới Chu Diễn: "..."

Nhưng hắn lại không có cách.

Với Nguyên Dục Tuyết, hắn luôn bó tay chịu chết như vậy, lặng lẽ thở dài. Hắn muốn giận, nhưng cũng chẳng giận nổi, chủ động ngồi dịch sang, chỉ cách Nguyên Dục Tuyết một tấc ---

Hai người sát gần nhau, nhưng không hoàn toàn chạm vào, như có như không cách nhau vài centimet.

Giới Chu Diễn ngồi thẳng lưng, cơ bắp cũng gồng cứng, gân xanh nổi lên trên cổ tay.

Hắn có vẻ câu nệ, tướng ngồi rất ngay ngắn, tiêu chuẩn như sách giáo khoa. Giới Chu Diễn giống người đang dự một buổi giảng đạo quan trọng, sắc mặt giá lạnh, nghiêm nghị không thể xâm phạm.

Nhưng mà người hắn thì không có lạnh.

"Em dựa vào người anh đi." Giới Chu Diễn nói, rất thản nhiên như thể chỉ thuận mồm nhắc: "Nhắm mắt nghỉ một chút."

Không gian trong xe khá rộng, Nguyên Dục Tuyết nằm luôn ra ghế ngủ cũng được. Nhưng có thứ để gối đầu thì luôn thoải mái hơn.

Nguyên Dục Tuyết quả nhiên không ngại, "ừ" một tiếng rồi dựa tới. Người Giới Chu Diễn lại càng cứng, lớp cơ tràn đầy sức mạnh căng lên rắn chắc, tựa vào không được êm cho lắm. Thiếu niên lại quen rồi, mùi hương của Giới Chu Diễn luôn khiến cậu cực kì yên tâm, thả lỏng mọi cảnh giác đã thành bản năng.

Cậu khẽ cựa quậy điều chỉnh chăn, nhịp thở dần đều đặn.

Đúng ra thì giấc ngủ chỉ là hành vi bắt chước, Nguyên Dục Tuyết không thể bổ sung năng lượng từ nó. Nhưng có lẽ là tác dụng tâm lý, hoặc là debuff mà phó bản này gắn cho, cậu đúng là ốm yếu lắm bệnh, giấc ngủ thật sự trở thành phương pháp giúp cậu thả lỏng.

Sắc mặt Giới Chu Diễn vẫn lạnh lùng, nhưng thấy Nguyên Dục Tuyết gối lên đùi mình, hắn cụp mi, thoáng lộ vẻ dịu dàng.

Hoàn toàn khác với điệu bộ mọi ngày.

... Cũng không biết Giới Chu Diễn làm cách nào, nhưng sáng hôm sau Nguyên Dục Tuyết mở mắt ra đã thấy mình ở trong phòng ngủ.

Ăn bữa sáng theo thường lệ, cậu tính ngày, xác định ---

Ngày mai.

Ngày hôm đó, tất cả cư dân thành phố A nhận được một thông báo kì lạ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.