Chương trước
Chương sau
Edit: Ry

Nguyên Dục Tuyết không phải người máy y tế, nhưng cậu vẫn có vài chức năng chữa bệnh.

Ban đầu cậu cho rằng mấy phương pháp chữa bệnh sơ cấp này không có tác dụng với mình, huống hồ đáng lẽ cậu không thể mắc mấy bệnh vặt của con người, đây chắc là lỗi chương trình tạo thành.

Còn chương trình lỗi ở đâu thì... Nguyên Dục Tuyết chưa tìm được.

Giới Chu Diễn rõ ràng phải biết việc này, hắn cũng biết Nguyên Dục Tuyết không yếu ớt như vậy, cậu không phải hoa hồng sẽ bị gió tuyết làm lụi tàn. Nhưng lần này hắn lại không chiều theo ý Nguyên Dục Tuyết, thật sự coi cậu như cái gì đó cực kì mong manh dễ vỡ, cần được cẩn thận bảo vệ, cứng nhắc đòi cậu làm theo lời dặn của bác sĩ.

Từ kiểm tra sức khỏe rườm rà mỗi ngày, cho tới các chi tiết khác trong cuộc sống, cậu chỉ cần tằng hắng một tiếng cũng khiến hắn chăm chú quan sát hồi lâu, bảo bọc quá độ.

Đã thế Giới Chu Diễn còn cực kì hay để Nguyên Dục Tuyết... Uống nước nóng.

Nguyên Dục Tuyết hiếm khi từ chối hắn, nhưng mà tần suất Giới Chu Diễn đưa nước quá cao.

Nguyên Dục Tuyết thích đồ ăn của con người, cậu gần như thích tất cả đồ uống có vị ngọt.

Nhưng vì không có nhu cầu hấp thụ nước nên với nước ấm chẳng có vị gì, xin thứ lỗi cho kẻ bất tài này. Từ ngày cậu bị ốm, Giới Chu Diễn kiểu gì cũng sẽ xuất quỷ nhập thần xuất hiện bên cạnh cậu, sau đó im lặng đưa cho cậu một cốc nước với nhiệt độ thích hợp.

Đồng thời nước ấm mà Giới Chu Diễn đưa kiểu gì cũng có thêm dược liệu với mùi kì lạ. Nó không đậm lắm, nhưng với vị giác nhạy bén thì Nguyên Dục Tuyết vẫn nếm ra được. Cái này khiến vị của nước luôn lẫn một chút chát chát, thơm nhưng lại đắng.

Nguyên Dục Tuyết luôn có kiên nhẫn cực cao, cho dù là hành vi nguy hiểm đi ngược lại với mong muốn của bản thân, cậu cũng luôn thích ứng rất tốt. Chỉ là uống một chút nước ấm đăng đắng thôi, cũng không phải chuyện gì to tát. Nhưng chính vì người ép cậu làm vậy là Giới Chu Diễn...

Giới Chu Diễn gần như chẳng bao giờ bắt cậu làm việc cậu không muốn.

Hắn luôn vô điều kiện đứng về phía Nguyên Dục Tuyết. Lần này phải nói là quá khác thường, cho nên mỗi lần Giới Chu Diễn làm vậy, tâm trạng Nguyên Dục Tuyết sẽ luôn gợn sóng một chút.

Cậu không ý thức được cảm xúc đó tồn tại, vì thiếu niên đã bao giờ biết giận, hiếm lắm mới có trường hợp để tâm tình cậu trập trùng.

Cậu không giận, càng sẽ không giận Giới Chu Diễn, chỉ là hơi... Buồn một chút.

Giới Chu Diễn cũng nhận ra.

Tuy là kĩ năng "tâm linh tương thông" của cả hai đôi khi sẽ xuất hiện trục trặc, nhưng lần này thì hắn nhận ra rất nhanh, đồng thời tìm ngay được mấu chốt.

"..."

Hắn bắt đầu chột dạ.

Nhưng đến thế rồi Giới Chu Diễn vẫn không đổi hành vi cứng nhắc "uống nhiều nước nóng" này. Dù vô nghĩa, nhưng với người bệnh thì đây là một phương thức để bổ sung năng lượng. Mỗi lần đưa nước cho Nguyên Dục Tuyết, hắn sẽ luôn đứng cạnh, vô cảm uống hết một cốc nước ấm với vị chan chát.

Khác với Nguyên Dục Tuyết, Giới Chu Diễn là người không có hứng thú với đồ ăn của con người. Hành vi bắt uống nước này lại càng khó hiểu.

Nhưng hắn uống rất tự nhiên, không hề gượng gạo miễn cưỡng, giống hệt tín đồ trung thành của lối sống dưỡng sinh.

Nguyên Dục Tuyết cũng phát hiện.

Thiếu niên cầm tách trà màu xanh ngọc, ánh nước sóng sánh, lượng nước chứa mùi thuốc trong cốc vẫn còn một nửa, hơi nước bốc lên dính vào bờ mi. Dù không nói lời từ chối, thiếu niên vẫn chậm chạp mãi không chịu uống.

Hơi nước ấm áp bao trùm lấy môi cậu, khiến bờ môi đỏ thắm càng thêm căng mọng, ướt át, rất gây chú ý.

Thỉnh thoảng Giới Chu Diễn sẽ nhìn vào đó, lơ đãng như vô tình, rồi vội quay đi như chuồn chuồn lướt nước.

Nếu thật sự vô tình thì sao lại không dám nhìn.

Nguyên Dục Tuyết nhấp một chút nước, không để ý hành vi tránh né của Giới Chu Diễn, sự chú ý của cậu tập trung hết vào một vấn đề.

Nguyên Dục Tuyết suy luận, Giới Chu Diễn cũng uống cái này.

Tức là...

Cậu đoán là Giới Chu Diễn thấy nó... Ngon?

Nên mới suốt ngày cho cậu uống.

... Khẩu vị của anh ấy lạ thật.

Nhưng nghĩ vậy, Nguyên Dục Tuyết coi như vui vẻ chịu đựng.

Giới Chu Diễn không biết khẩu vị của mình đang bị hạ thấp, cùng Nguyên Dục Tuyết uống xong nước thuốc rồi mới bắt đầu khâu "bù đắp" thường ngày ----

"Hôm nay có tôm đông lạnh đánh bắt từ hồ Bắc Leah, lần trước em khen nó ngon nên anh dặn họ đánh bắt nhiều chút, làm món tôm nướng em thích."

Nguyên Dục Tuyết cầm cốc trà, mắt hơi sáng lên.

"Nho ở Lương Vụ Thu cũng chín rồi. Vận chuyển tới đây hơi dập nát một chút, không còn đẹp như trước, nhưng rất thơm, cực kì ngọt. Còn có giống mới, hơi chua nhẹ, nhưng vị sẽ đậm hơn. Em nếm thử xem, không thích thì lần sau không mang tới nữa."

Nho tự nhiên khi chín có mùi thơm rất nồng, ngọt như vũng mật, lại thơm vị trái cây hơn mật. Nho ở Lương Vụ Thu là ngon nhất, danh tiếng vang xa, giống mới bồi dưỡng chắc chắn cũng sẽ ngon.

Tình yêu của Nguyên Dục Tuyết với hoa quả không hề ít.

"Đồ tráng miệng sau cơm chiều là bánh trứng phồng hương thảo. Anh đã hỏi bác sĩ và quản gia rồi, em bây giờ được phép ăn một chút kem, nên đầu bếp cũng đã chuẩn bị một ít kem hương thảo."

"Một ít" kem dúng thật là "một ít", không hơn không kém. Dạ dày của Nguyên Dục Tuyết bây giờ ăn lạnh thì không tốt, chẳng qua là cậu hỏi nên bác sĩ nói có thể nhấm nháp một chút, đầu bếp mới làm thêm.

Mắt Nguyên Dục Tuyết càng sáng, không hề phát hiện mình đang vui.

"Dạ."

Vui lên là tự động uống hết cốc trà, khóe mắt lông mày đều thể hiện rõ tâm trạng hào hứng. Giới Chu Diễn thu hồi ánh mắt, nghĩ... Vui hơn một chút rồi.

Dễ dỗ thật đấy.

Thật đáng yêu.

...

Bởi vì đang trong thời kì đặc biệt, Nguyên Dục Tuyết mới ốm được mấy ngày, ai cũng lo, từ quản gia Tề tới Giới Chu Diễn đều theo dõi cậu gắt gao.

Nguyên Dục Tuyết lại là tính cách không thể buông thả cho bản thân hưởng thụ, thiết lập chương trình của cậu không có thứ này.

Nên vừa khỏi bệnh là Nguyên Dục Tuyết muốn ra ngoài, tiếp tục tiến trình nhiệm vụ.

Giới Chu Diễn lại luôn có thể hoàn hảo đoán được cậu muốn làm gì. Rõ ràng còn chưa đi, nhưng mỗi lần Nguyên Dục Tuyết mở miệng đề cập tới bước tiếp theo của kế hoạch, kiểu gì hắn cũng sẽ bảo: "Anh làm xong rồi."

Giới Chu Diễn sẽ không nói dối, nhất là với Nguyên Dục Tuyết.

Hắn bảo xong tức là xong thật, không cần phải lo có vấn đề gì hết.

Nguyên Dục Tuyết ngẩn ra: "Ừm."

"Còn..."

Giới Chu Diễn cẩn thận lắng nghe, đợi cậu nói xong rồi bảo: "Ừ, cũng xong rồi."

Hắn rất hiếm khi nhúng tay vào nhiệm vụ của Nguyên Dục Tuyết, nhưng lần này là trường hợp đặc biệt, mà đã nhúng tay thì tất nhiên phải làm cho thỏa đáng.

Trừ những việc trên, Giới Chu Diễn còn chủ động báo cáo mình đã làm những gì. Lượng công việc lớn đến mức khiến người nghe phải hoài nghi mấy cái này thật sự có thể hoàn thành trong một ngày?

Nguyên Dục Tuyết: "Cảm ơn anh."

"Không cần cảm ơn." Giới Chu Diễn đáp.

Giữa bọn họ đúng là không cần lời cảm ơn.

Nhưng Nguyên Dục Tuyết thật sự không thể ngồi yên một chỗ. Tuy là các mục tiêu cần hoàn thành trong kế hoạch đều đã được Giới Chu Diễn làm thay. Nhưng chuẩn bị trước chưa bao giờ là thừa, cậu bắt đầu lập bước tiếp theo của kế hoạch.

Giới Chu Diễn không cản, nhưng sẽ nhẹ nhàng hỏi Nguyên Dục Tuyết có thể trì hoãn kế hoạch một chút, cùng hắn hoàn thành vài việc ---

Cái này không tính là chậm trễ tiến trình, dù sao thì nhiệm vụ của ngày hôm nay đã hoàn thành, cái này có thể nói là việc ngoài lề. Giới Chu Diễn đã giúp cậu rất nhiều, lần này đến phiên cậu, tất nhiên Nguyên Dục Tuyết sẽ không từ chối.

Nói là giúp Giới Chu Diễn, thực tế chẳng phải cái gì to tát, chủ yếu là cùng hắn đi dạo trong vườn, tiện tay cắt tỉa hoa cỏ một chút. Thỉnh thoảng là đọc sách, giảng thơ giảng văn... Văn học của nhân loại có rất nhiều nội dung Giới Chu Diễn không thể nào hiểu nổi. Mặc dù về mặt tình cảm Nguyên Dục Tuyết cũng không phân tích nổi, nhưng trong kho dữ liệu có rất nhiều bài giải thích, cậu cũng chân thành truyền đạt lại, ra dáng ra hình.

Việc làm nhiều nhất vẫn là bị gọi vào bếp thử đồ ăn do Giới Chu Diễn nấu.

Giới Chu Diễn biết nấu, còn nấu rất giỏi.

Mặc dù không phải cái gì phức tạp, nhưng hắn lại rất am hiểu mấy món đồ ngọt tráng miệng, tiện tay là làm được.

Mà Nguyên Dục Tuyết lại thích nhất là mấy món đồ ngọt đó, mỗi lần đều bị Giới Chu Diễn chuẩn xác bắt bài.

Lúc ăn thử, cậu nheo mắt, đánh giá luôn cực cao, khen Giới Chu Diễn siêu lợi hại.

Thế là Giới Chu Diễn luôn lạnh lùng thỉnh thoảng sẽ cong môi, lặng lặng vui vẻ.

Bếp trưởng chuyên món tráng miệng được bỏ tiền cao mời về: "..."

Hồi đầu nghe tin cậu cả muốn học tay nghề của mình, ông vừa mừng vừa sợ, nhưng tiếp tục thế này sợ là thất nghiệp mất...

Giúp Giới Chu Diễn xong, Nguyên Dục Tuyết lại phát hiện những chuyện mình muốn làm đều đã được Giới Chu Diễn yên lặng hoàn thành. Trong mắt người thường thì chuyện này rõ ràng rất bất thường, vì hắn chưa từng rời khỏi Nguyên Dục Tuyết. Nhưng cậu biết được thì cũng chỉ im lặng nói cảm ơn với hắn.

"Vất vả cho anh rồi."

"Không vất vả." Giới Chu Diễn rất quả quyết.

Mọi chuyện kì diệu rơi vào vòng tuần hoàn như vậy. Điểm khác biệt duy nhất có lẽ là tới tối, cứ đúng 10 giờ là Nguyên Dục Tuyết sẽ bị Giới Chu Diễn giục đi ngủ.

... Lịch sinh hoạt còn quy luật hơn cả người già.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.