Chương trước
Chương sau
Edit: Ry

Bởi vì tình huống đặc biệt của cậu út, bên cạnh dinh thự nhà họ Nguyên xây sẵn một cái lầu dùng riêng cho việc chữa bệnh, không khác gì một cái bệnh viện thu nhỏ, đầy đủ các loại dụng cụ chữa bệnh tinh vi nhất. Thậm chí còn xây dựng phòng bệnh đắt đỏ, trang thiết bị ngang ngửa đội ngũ chuyên nghiệp, có sẵn y tá trực ban, chính là để đảm bảo có thể đối phó với mọi loại tình huống khẩn cấp, để cậu chủ nhỏ nhà họ không xảy ra bất trắc ---

Bây giờ thì không tới nỗi là khẩn cấp.

Nguyên Dục Tuyết nửa nằm trên giường bệnh, mái tóc đen rũ xuống khiến khuôn mặt càng thêm nhợt nhạt.

Cậu hơi nghiêng đầu sang bên cạnh, hàng mi cong khép lại, yếu ớt bệnh tật. Tay áo mềm mại được xắn lên để lộ cổ tay nhỏ gầy, thậm chí còn thấy được cả hình dạng hướng đi của gân mạch xanh xanh bên dưới làn da mỏng manh.

Nguyên Dục Tuyết nghe lời nhận kiểm tra, hết sức phối hợp, có điều lúc rút máu xét nghiệm thì Giới Chu Diễn lại là người không phối hợp, bị Nguyên Dục Tuyết kéo về.

Quản gia Tề đứng canh giữ. Mái tóc bạc màu của ông được cẩn thận chải vuốt, khuôn mặt đã có nếp nhăn nhưng vẫn rất dễ nhìn căng lên, thể hiện sự uy nghiêm khiến người ta không dám thở mạnh.

Nguyên Dục Tuyết thử nhìn ông mấy cái, lặng lẽ rụt về.

... Vị quản gia này lúc giận lên thật khó đối phó, đáng sợ chẳng giống con người gì hết.

Quản gia Tề chưa từng nói là mình giận, cái này là tự Nguyên Dục Tuyết nhận ra, có thể thấy khả năng phán đoán cảm xúc của cậu đã tăng lên, chẳng qua là vẫn không rõ quản gia Tề giận cái gì.

Kết quả chẩn đoán có rất nhanh, bác sĩ tới báo cáo: "Số liệu cơ thể của cậu chủ không thay đổi nhiều, không phải vấn đề lớn. Có vẻ như là dạo gần đây bị mệt, ra ngoài hóng gió cảm lạnh xong sốt nhẹ thôi."

Thậm chí không cần uống thuốc, nằm nghỉ hai ngày là khỏi. Các số liệu đều có máy móc theo dõi, nếu tình huống thay đổi thì có thể truyền nước biển.

Cái này cũng giống với chẩn đoán ban đầu. Thật ra là lúc thấy sắc mặt khó coi căng thẳng của quản gia, họ còn tưởng cậu chủ nhỏ có vấn đề, đã sẵn sàng để cấp cứu, kết quả người tới, tập thể cạn lời.

... Hình như cũng đâu có sao đâu?

Tuy là dáng vẻ cậu chủ mệt mỏi chợp mắt cũng khiến người ta lo lắng thật.

Có báo cáo xét nghiệm, khuôn mặt căng cứng của quản gia Tề mới thả lỏng hơn chút.

Ông đã chăm sóc Nguyên Dục Tuyết rất nhiều năm, nói là nghiêm chứ thực tế cũng rất chiều cậu, Nguyên Dục Tuyết chỉ cần nói vài câu ông đã mềm lòng để cậu ra ngoài chơi, còn không đi theo.

Tất cả là tại Giới Chu Diễn!

Quản gia Tề lườm Giới Chu Diễn một cái, thầm nghĩ cậu cả hứa thì hay lắm, kết quả lôi cậu út chạy khắp nơi, để cậu ấy mệt như thế, còn ốm, thế mà bảo là chăm sóc chu toàn.

Ông còn thấy là cậu chủ nhỏ của ông gầy đi rồi đây này!

Vô dụng!

Oán khí trong lòng quản gia Tề đặc đến độ có thể triệu hồi quỷ, ông ta nghiêm nghị nhìn Nguyên Dục Tuyết: "Cậu chủ..."

Định răn dạy vài câu, nhưng thấy Nguyên Dục Tuyết ngoan ngoãn tựa vào gối, nghiêng mặt nhìn ông, hàng mi cong yếu ớt rủ xuống, tức giận trong lòng lập tức tan biến, hóa thành xót xa. Cuối cùng ông đau lòng nói: "Cậu phải nhanh chóng khỏi bệnh."

Nguyên Dục Tuyết giương mắt: "Vâng."

"Ngài Giới."

Quản gia Tề quay sang Giới Chu Diễn, lần này ngữ điệu rõ ràng lạnh hơn nhiều.

"Ngài đã từng cam đoan với tôi sẽ bảo vệ cậu chủ."

Câu này đúng là Giới Chu Diễn đã từng nói.

Hắn im re.

Thật ra quản gia Tề vẫn sợ Giới Chu Diễn, kiêng kị từ gia thế thân phận của hắn tới chính bản thân hắn. Bản năng của con người khiến ông cảm thấy Giới Chu Diễn là một nhân vật cực nguy hiểm, dù chính ông cũng không hiểu nỗi sợ ngấm sâu vào máu này từ đâu tới.

Nhưng lúc này thì sự giận chó đánh mèo đã vượt lên nỗi sợ, giống như thú mẹ có thể bùng nổ sức mạnh để bảo vệ con mình, ông ta hất cằm, sắc bén chất vấn ---

"Rõ ràng là ngài không hoàn thành hứa hẹn. Cậu chủ nhỏ vốn yếu người, mới khỏi bệnh chưa được mấy ngày ngài đã mang cậu ấy ra ngoài ---" Quản gia hơi dừng lại, lửa giận càng dâng cao: "Nên cơ thể cậu ấy không chịu nổi, mệt tới nỗi sốt cao, chẳng lẽ ngài không hề cảm thấy gì à? Xem ra ngài bất cẩn tới mức, hoặc là không quan tâm tới sức khỏe của cậu chủ như ngài nói."

Nguyên Dục Tuyết: "??"

Đây đúng là giận chó đánh mèo, vì trước khi ngã bệnh, Nguyên Dục Tuyết chẳng có dấu hiệu gì hết. Chính bản thân cậu còn không phát hiện cơ thể mình có vấn đề, chứ đừng nói là Giới Chu Diễn.

Huống hồ hắn có khi còn không biết biến hóa sinh lý của con người khi "ngã bệnh".

Nguyên Dục Tuyết ngơ ngác, cố gắng nghĩ xem nên giải thích từ đâu ---

Đúng là Giới Chu Diễn đã từng nói sẽ bảo vệ cậu, nhưng mà chuyện bị ốm thì đâu phải thứ Giới Chu Diễn có thể khống chế?

Lại còn nói là Giới Chu Diễn mang cậu ra ngoài nên cậu mới mệt tới đổ bệnh --- Nguyên Dục Tuyết không ngừng hồi tưởng.

... Hình như lúc ấy mình mới là người đòi ra ngoài.

Ký ức của Nguyên Dục Tuyết tất nhiên không có sai lệch, mục đích cậu ra ngoài vốn là để xác định các địa điểm trú ẩn, lấy quyền sử dụng, chứ không phải là vì Giới Chu Diễn dẫn đi chơi. Bản thân cậu không mê chơi, "hoạt động giải trí" duy nhất khi ra ngoài cũng chỉ có thưởng thức món ngon ở thành phố A, mà cái đó cũng cực kì hiếm.

Nhưng dù lí do có là gì thì hình như đều không phải là... Giới Chu Diễn xúi giục cậu?

Quản gia Tề không phải cố ý làm khó Giới Chu Diễn, chủ yếu là filter của ông quá dày, sai mấy thì sai cũng không thể là cậu chủ nhỏ của ông sai, vậy thì tội chỉ có thể đổ cho người khác.

Giới Chu Diễn chính là người phải gánh hết.

Nguyên Dục Tuyết ngây ra vài giây, trong đầu hiện đủ loại suy nghĩ. Lúc cậu chuẩn bị thanh minh thay Giới Chu Diễn: "Anh ấy..."

"Là lỗi của tôi."

Giới Chu Diễn vẫn luôn im im không nói gì đột nhiên lên tiếng.

Sắc mặt hắn rất lạnh, là cái lạnh hờ hững bàng quan, dường như không thứ gì có thể lọt nổi vào mắt hắn, cũng không thứ gì có thể khiến cảm xúc của hắn dao động. Nhưng đôi mắt đen hút như vực thẳm lại lóe lên cảm xúc khác thường.

Hắn mím chặt môi, nhìn Nguyên Dục Tuyết nửa nằm trên giường, nhìn cánh tay tái nhợt mới bị rút máu, chậm rãi lặp lại từng chữ: "Là lỗi của tôi. Anh xin lỗi Nguyên Dục Tuyết."

"Sẽ không có lần sau."

Ngón tay hết mực cẩn thận như thể đang chạm vào động vật sơ sinh yếu ớt, chạm vào cổ tay Nguyên Dục Tuyết. Hắn như gần như xa mơn trớn làn da mềm mại, rồi kiềm chế thu tay lại.

Giới Chu Diễn trịnh trọng nói: "Anh không nên để em bị bệnh như vậy. Lần sau anh sẽ cẩn thận hơn, sẽ nhận ra sớm hơn, anh xin lỗi."

Nguyên Dục Tuyết: "...?"

... Hả?

Tác giả có lời muốn nói:

Nguyên Dục Tuyết: Đây là vấn đề của anh à? (không hiểu.jpg)

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.