Edit: Ry 
Nguyên Dục Tuyết đang khoác áo của Giới Chu Diễn, che đi phần áo bị thủng và vết máu dính vào, trông chẳng có gì lạ, sạch sẽ ngoan hiền. 
Mà vết máu cũng là máu của quái vật chứ không phải cậu, cậu không bị thương. 
Nguyên Dục Tuyết há miệng định bảo "không có ai bị thương", lại nhớ ra, do dự liếc sang người nào đó. 
"..." 
Vẻ ngập ngừng không dám nói của cậu khiến những người đang bị hớp hồn bởi khuôn mặt xinh đẹp bừng tỉnh, không khỏi lo lắng... Phản ứng của cậu ấy, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì không thể cứu vãn? 
Ai hi sinh rồi? 
Tất cả bồn chồn. 
Tần Mông bị Nguyên Dục Tuyết nhìn: "..." 
Mặc dù gã có bị thương, nhưng... 
... 
Cũng không lâu lắm, người nhà Tần Mông tới. 
Tần Mông xị mặt đứng một góc, đưa khăn tay cho mẹ lau nước mắt. Nhìn đôi mắt đỏ hoe của mẹ, gã không khỏi thở dài, ngượng nghịu nói: "Con không sao rồi còn gì..." 
Nhà họ Tần đông người, chi nhánh phức tạp, nhưng quan hệ không tệ. 
Mẹ gã lo cho gã muốn chết, mới nghe "cậu chủ Tần Mông bị thương" là như sấm sét giữa trời quang, cuống hết lên, tai ù ù không nghe rõ sau đó người kia nói cái gì. Bà tan nát cõi lòng, những chuyện sau đó cũng không nhớ. 
Vì Tần Mông không phải gặp nguy hiểm bình thường, con bà... Gặp quỷ. 
Con người đứng trước sức mạnh kì bí đó luôn vô cùng yếu ớt, Tần Mông bị thương thì còn sống nổi không? 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-khi-hinh-nguoi/3646044/chuong-489.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.