Edit: Ry 
"..." 
Đoàn người sững sờ. 
Im lặng tới chói tai. 
Bạn của Tần Mông nghĩ: Anh Tần, anh đúng là coi anh em như người nhà. 
Thỏ nghĩ: Tên này, tên này... Ài, thôi được rồi, coi như đàn ông đích thực. 
Nguyên Dục Tuyết cũng: "..." 
--- Không biết phải nói gì. 
Mặc dù cậu có thể rà quét, xác định chính xác số liệu sinh lý và tình trạng sức khỏe của nhân loại trước mắt, một vết xước cũng phát hiện được. Nhưng mà bệnh trĩ... Cái này có được tính là vết thương không? 
Nguyên Dục Tuyết gặp điểm mù kiến thức. 
Cậu chưa từng phải đau đầu vì cái này, mà nó cũng nằm ngoài phạm vi hiểu biết của cậu. 
Dáng vẻ đăm chiêu của Nguyên Dục Tuyết khiến đầu Tần Mông bốc khói, mặt đỏ bừng bừng, máu mũi cũng ngừng chảy. 
Gã coi như vứt hết mặt mũi kiếp này rồi, thế là trái tim hao mòn, sinh lòng tự sát... Nhưng mà tới nước này rồi còn làm Nguyên Dục Tuyết bỏ đi, không hóa giải được hiểu lầm thì còn gì để mà khóc nữa. Gã dứt khoát đâm lao thì theo lao: "... Tóm lại là vấn đề của tôi. Không ai sợ cậu hết, càng không ai ghét cậu cả. Đáng lẽ tôi phải nói cái này từ nãy, nhưng giờ nói chắc cũng không muộn." 
Tần Mông im lặng vài giây, khuôn mặt tuấn tú dính chút máu hiện vẻ nghiêm túc, đứng đắn hơn nhiều: "Cảm ơn cậu rất nhiều. Tôi thật sự, thật sự rất... Ngưỡng mộ cậu." 
Đoạn cuối vẫn hơi lắp bắp một chút. 
Nhưng đúng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-khi-hinh-nguoi/3646039/chuong-484.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.