Edit: Ry 
Âm sắc lành lạnh êm ái, phối hợp với khuôn mặt kia, lực tấn công tăng gấp đôi. Nhưng đồng thời khiến tất cả ngơ ngác --- 
Nguyên Dục Tuyết xin lỗi cái gì? 
Trong lúc họ chóng mặt chưa hiểu, họ nghe được thiếu niên bình tĩnh nói tiếp: "Đã làm mọi người sợ." 
... Ờm, đúng là cũng sợ đấy, ai cũng khiếp sợ vì chẳng ai rảnh để tưởng tượng khuôn mặt giấu bên dưới khẩu trang lại tới cỡ đó. 
Nhóm thanh niên đỏ mặt, mắt chớp liên tục, nhao nhao quay đi không dám nhìn Nguyên Dục Tuyết. Nhưng mà trong đầu họ vẫn hiện lên rõ mồn một dung mạo tuyệt trần kia, thật khó để tưởng tượng có người lại trông như thế, như... 
Họ vắt óc nghĩ từ để ca ngợi, não bộ lại ngừng vận hành. 
Vì Nguyên Dục Tuyết nói --- 
"Tôi sẽ tránh xa mọi người." 
?! 
Tại sao? 
Bọn họ làm gì sai à? 
Hay là do ánh mắt họ quá trắng trợn, làm Nguyên Dục Tuyết không thoải mái? Cậu ấy sợ họ làm gì? 
Hiển nhiên nhóm người này cùng chung chí hướng bỏ qua giá trị vũ lực có thể nói là khủng bố của Nguyên Dục Tuyết, trong đầu chỉ toàn là ý nghĩ cậu ấy mà ra đường chắc chắn sẽ gặp đủ loại nguy hiểm, biết cảnh giác là tốt... Nhưng đừng có cảnh giác họ mà!! 
Nhóm Tiểu C phải nói là ấm ức vô cùng, rưng rưng nước mắt nhìn cậu --- 
Họ là những người có quan hệ tốt nhất với Nguyên Dục Tuyết ở đây. 
Thế mà lúc này cậu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-khi-hinh-nguoi/3644469/chuong-482.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.