Edit: Ry
Lời nói đẫm vị giết chóc, vẻ mặt thiếu niên lại dửng dưng như không. Như thể cậu chỉ đang giương mắt hỏi người bên cạnh hôm nay đi ăn chỗ nào ---
Đây tất nhiên không bình thường!
Đùa hả!
Nhóm thanh niên đờ đẫn.
Những lời vừa rồi hoàn toàn không phù hợp với ấn tượng của họ về Nguyên Dục Tuyết...
Bầy quỷ cũng ngây ra, khuôn mặt dữ tợn căng lên, thật sự bị uy hiếp. Nhưng giây sau đã giận không thể át, từng luồng khí đen tụ tập lại, từ đó vươn ra vô số tay chân, cả ngàn khuôn mặt. Chúng phát ra tiếng tru tréo giống hàng ngàn người đang giãy giụa, lại như tiếng châm chọc chê cười.
Vô số âm thanh chồng chất, cùng với tiếng của một cá thể đặc biệt thông qua các cơ thể khác nhau phát ra ---
"Vậy để xem là mày giết tụi tao, hay là tụi tao ---"
Âm thanh quái dị như thủy triều ập tới từ bốn phương tám hướng, cho dù bịt tai vẫn bị bắt phải nghe.
"--- Ăn mày."
"Ăn mày!"
"Ăn mày!"
Từng tiếng như đâm thẳng vào linh hồn, khiến tâm thần người nghe bất ổn, hoảng hốt sản sinh ra khủng hoảng và đau đớn.
Những người đứng quanh Nguyên Dục Tuyết đều bị ảnh hưởng.
Mặt Tiểu C trắng bệch, mồ hôi đầm đìa, nhưng cô không lại không chạy. Tay run rẩy kéo ống tay áo Nguyên Dục Tuyết, gập người như bị thứ gì đè lên lưng: "Chạy mau..."
Cô lộ vẻ đau đớn, đôi môi tái nhợt bị cắn ra màu đỏ tươi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-khi-hinh-nguoi/3644256/chuong-477.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.