Edit: Ry
Không giống những người khác.
Thỏ ngẩn ra, nhịp tim dường như trở nên gấp rút, cơ quan trong lồng ngực bành trướng như không để cho cô thở.
Thỏ đang nghĩ...
Trong ba người đó, có một người là Nguyên Dục Tuyết à?
... Chắc chắn là vậy rồi.
Cậu ấy cũng biết chân tướng của "trò chơi".
Cho nên mới không làm gì hết, dùng thái độ tiêu cực này để chống lại.
Thỏ mím môi, dường như muốn nói gì đó. Nhưng cô biết rõ, trong không gian này dù có nói gì thì những người khác cũng không nghe được, thế nên sắc mặt càng thêm nhợt nhạt.
Rõ ràng cô không tiêu hao nhiều thể lực, còn lâu mới mệt, nhưng mồ hôi lại không ngừng túa ra trên trán. Cảm giác như một chút khí phách cuối cùng giúp cô gắng gượng trôi mất, Thỏ thấy tứ chi uể oải, nhũn ra không có sức.
Trong trò chơi này có người chơi vì hi vọng sống sót mà giết hại lẫn nhau.
Cũng có người chơi như Nguyên Dục Tuyết.
Thỏ không muốn phê phán người trước, cũng không có tư cách. Huống hồ... Cô cũng vậy.
Nếu Nguyên Dục Tuyết biết chắc sẽ thất vọng lắm.
Ác niệm bị phóng đại trong lòng, thờ ơ, oán giận, tất cả tan rã vào giờ phút này, bị "lo lắng", "chột dạ" thay thế. Cô vẫn đứng tại chỗ, nhưng thái độ khi nhìn những cái bóng kia đã không còn giống trước, không còn là oán hận "báo thù", không còn là ác ý phỏng đoán, coi như kẻ địch, mà là...
Khó xử.
Thỏ mím
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-khi-hinh-nguoi/3643417/chuong-472.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.