Edit: Ry
Thỏ ấp úng giải thích: "Không phải là cớ để bắt chuyện... Chỉ là tôi, hình như quên..."
Chưa nói xong đã thấy Giới Chu Diễn nhếch mép, cười đầy trào phúng. Khuôn mặt lạnh băng bỗng sinh động hẳn với sự chế nhạo. Hắn thong thả ngắt lời: "Bọn họ cũng nói vậy đấy."
Thỏ: "..."
Ai hả! Là ai dùng cớ của bà đây!
Không đúng, đây không phải là cớ!
Rốt cuộc thì da mặt của Thỏ vẫn mỏng, ngại không dám tranh luận tiếp, cũng bỏ lỡ ánh mắt nghiền ngẫm của Nguyên Dục Tuyết.
Nguyên Dục Tuyết cũng cảm thấy Thỏ trông rất quen.
Nhưng kho dữ liệu của cậu không hề có thông tin gì liên quan tới Thỏ. Nếu là người khác, việc quên một ai đó là bình thường. Nhưng tình huống này xảy ra với Nguyên Dục Tuyết thì thành không bình thường. Là người máy chiến tranh, tất cả người từng tiếp xúc với cậu đều sẽ được cậu thu thập thông tin, chuyển hóa thành số liệu lưu trữ trong bộ nhớ. "Quên" là một chuyện không thể xảy ra, thuộc về mệnh đề không tồn tại.
Nhưng cậu thật sự có một chút ấn tượng đặc biệt với Thỏ.
Loại ấn tượng này không phải số liệu in trong bộ nhớ, mà giống như phán đoán của trực giác và bản năng. Một người máy dùng số liệu để nhận biết thế giới như Nguyên Dục Tuyết thì đây là thứ vi phạm bản tính... Khiến cậu không giống một cỗ máy được sinh ra vì chiến tranh và giết chóc.
Nguyên Dục Tuyết có thể khẳng định cảm giác của mình không sai.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-khi-hinh-nguoi/3620811/chuong-446.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.