Edit: Ry
Nguyên Dục Tuyết chưa kịp trả lời, Giới Chu Diễn đã lạnh tanh nhìn sang. Hắn mở miệng, chất giọng lạnh lẽo trộn lẫn với sự trào phúng.
Lạ thật, Giới Chu Diễn thế mà cũng học được cách trào phúng người khác ---
"Cách bắt chuyện đó xưa rồi."
"..."
Thiếu niên đỏ bừng mặt.
Tự y cũng biết mình ăn nói quá vụng về.
Chẳng qua y thật sự thấy Nguyên Dục Tuyết rất quen, dù trong lòng biết rõ người có đặc điểm ngoại hình rõ rệt như Nguyên Dục Tuyết... Nói thẳng ra là người đẹp thế này, chỉ cần gặp một lần là sẽ không bao giờ có thể quên được.
Thế nên câu vừa rồi của y đúng như Giới Chu Diễn nói, nghe như một cách bắt chuyện cũ kĩ vụng về, thanh niên bây giờ cũng chê không dùng.
Thiên Sư ngượng ngùng ngậm miệng, môi mím thành đường thẳng, tâm trạng rất rối rắm. Y không có can đảm nhìn Nguyên Dục Tuyết lần nữa, nên không hề nhận ra Nguyên Dục Tuyết cũng đang nhìn mình với vẻ... Suy tư.
Cho đến khi họ lần theo dấu vết con quỷ để lại, thuận lợi rời khỏi quỷ vực trái ngược với thế giới bình thường, trở lại hậu trường của nhà hát, bầu không khí lúng túng này mới lại bị phá vỡ.
Đám vệ sĩ quay cuồng chạy quanh nhà hát như kiến bò trên chảo nóng, cuối cùng cũng tìm được cậu chủ nhỏ nhà mình.
Nguyên Dục Tuyết đã biến mất được một thời gian, còn là đột ngột mất dạng, vệ sĩ sợ tới nỗi mồ hôi đầm đìa, lúc tìm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-khi-hinh-nguoi/3620346/chuong-436.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.